Thất Giới Truyền Thuyết

Cười một tràng lạnh lùng, ma tôn nói:

- Bổn tôn chủ đề tỉnh ngươi, bất quá là vì tốt cho ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi xứng đáng để ta phải sợ hãi sao? Nói thật, nếu không phải nể nang Lục Vân một phần, thì ta làm sao lại nói chuyện vô ích với ngươi chứ. Hiện tại ngươi không biết thức thời, thì đừng kỳ quái là tại sao ta lại hạ thủ vô tình.

Vừa nghe đến tên của Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong tức thì đâm ra ngơ ngẩn, chẳng lẽ hắn ta có quan hệ gì với Lục Vân?

Bên cạnh, Thiên Mục Phong lập tức cùng với Pháp Luân đại sư giao đàm, chỉ nghe hắn hỏi:

- Đại sư, ta muốn thỉnh giáo một vấn đề, hiện tại tất cả môn hạ Bồ Đề học viện của đại sư phải chăng đều tụ tập ở đây, vậy có cao thủ nào đang trấn thủ nơi khác không, sao lại không đến đây?

Pháp Luân đại sư đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lắc đầu đáp:

- Cao thủ của viện phần lớn đã đi cùng Chưởng giáo đến Lục Viện liên minh, số còn lại chỉ là đệ tử phổ thông, một phần thì đã được ta phân tán ra ngoài, còn lại những đệ tử có tu vi kha khá đều đang ở đây. Thiên thiếu hiệp hỏi như vậy, không biết có dụng ý gì?

Thiên Mục Phong thần sắc biến đổi, trầm giọng nói:

- Đại sư đừng hiểu lầm, bởi vì trước lúc gặp các vị, chúng tôi đã một lần được diện kiến một vị khô sấu hòa thượng. Vốn nghĩ rằng là cao thủ của Bồ Đề học viện của đại sư, nhưng hiện tại trông có vẻ như chúng tôi đã lầm. Mặc dù vị hòa thượng đó chưa một lần nói ra pháp hiệu của mình, nhưng theo như vãn bối suy đoán, thì tu vi của lão ta e rằng còn cao hơn đại sư, vì vậy vãn bối nghĩ điều này có phần cổ quái.

Pháp Luân đại sư thần sắc lập tức kinh hãi, ngạc nhiên nói:

- Có sự việc này à, làm sao chúng tôi không biết chút nào nhỉ? Thiên thiếu hiệp nhìn có hoa mắt không vậy?

Thiên Mục Phong lắc đầu đáp:

- Điều này đích thực là thiên chân vạn xác, chúng tôi còn cùng với vị hòa thượng đó trò chuyện, làm sao lầm lẫn được.

Nói xong liền cẩn thận thuật lại diễn biến sự tình xảy ra trước đó, Pháp Luân đại sư nghe xong thần sắc đại biến.


Lạnh lùng nhìn ma tôn, Lâm Vân Phong cất giọng truy vấn:

- Ngươi vừa đề cập tới Lục Vân, thật ra giữa ngươi và huynh ấy có quan hệ gì?

Ma tôn hừ một tiếng rồi nói:

- Quan hệ? Giữa ta và hắn căn bản không có quan hệ. Sở dĩ đề tỉnh các ngươi, không ngoài việc giữa các ngươi và hắn ta có quan hệ mật thiết, tạm thời ta không muốn quấy nhiễu hắn, để hắn dồn tinh lực đối phó với Vân Chi pháp giới. Tương lai khi thời cơ đến, hắn ta là đối tượng nhất định phải tiêu diệt, minh bạch chứ?

Mỉm cười lạnh lùng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

- Bằng vào tu vi của ngươi, ai trừ diệt ai còn chưa chắc đâu?

Ma tôn nghe vậy, cười âm u:

- Vậy sao, nếu ngươi bất phục, thì hãy để bổn tôn cho ngươi kiến thức một chút, xem ngươi có thể chống đỡ được mấy chiêu.

Vừa nói xong toàn thân hắc mang cuồn cuộn, ma khí kinh nhân tản khai như mây, trong chốc lát cả Bồ Đề học viện đều đã bị bao phủ dưới một đám mây đen, chung quanh ma mang thiểm động, tinh thần dị lực đáng sợ mang theo lực xâm thực vào trung khu thần kinh của mỗi cá nhân.

Trong tiếng thét thảm thiết, Pháp Luân đại sư trầm giọng hét lên một tiếng, Phật môn Thiên Long Thiện Xướng đối kháng với Tâm Dục Vô Ngân, lập tức áp hạ được tinh thần di lực đáng sợ. Khắp tứ phía, đệ tử của Bồ Đề học viện bắt đầu phản kích, dưới sự tổ chức của ba vị cao thủ, phân bố một cái Kim Cương Hàng Ma đại trận, tức thì một đạo kim quang bắn thẳng lên không, kích thẳng vào đám mây đen ở giữa không trung, giữa chúng lôi điện rì rầm thiểm động.

Thấy Bồ Đề học viện cao thủ chế trụ được Ma Huyễn tôn chủ, Thiên Mục Phong nói với Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong:

- Tạm thời đừng xung động, dựa vào tu vi của chúng ta mà đối trận với ma tôn, thì hầu như cầm chắc cái chết. Mặc dù hiện tại Ngạo Tuyết cô nương tu vi đại tăng, đã tiến nhập vào cảnh giới Quy tiên, thật lực có thể đối chiêu cùng ma tôn, nhưng ta nhận thấy nếu chỉ dựa vào điểm này, chúng ta vẫn không thể địch lại ma tôn. Vừa rồi ta mới hỏi Pháp Luân đại sư một việc, thì mới hay vị khô sấu [gầy gò] hòa thượng mà chúng ta đã gặp trước đó, tịnh không phải là cao thủ của Bồ Đề học viện. Vì thế ông ta đến nơi này chắc chắn là có mục đích. Nếu chúng ta có thể lôi kéo ông ta ra, rồi để ông ta cùng với ma tôn đối chiến, có lẽ chúng ta còn có một cơ hội.

Hai người nghe xong giật mình kinh hãi, Lâm Vân Phong nói:


- Biện pháp này quả thực không tệ, chỉ là phải hành động làm sao? Theo sự những gì chúng ta đã nhìn thấy mà phân tích, lão hòa thượng đó tất nhiên là biết ma tôn ở đây, vì vậy lão sẽ tránh gặp hắn. Hiện tại chúng ta muốn lôi kéo lão ta lộ mặt xuất chiến một trận cùng với ma tôn, mà lão hòa thượng đó không phải là kẻ ngu ngốc, điều này có khả năng sao.

Thiên Mục Phong nói:

- Ta biết sự việc này nhất định là khó khăn, vì lẽ đó ta mới thương nghị với các vị. Cho đến bây giờ chúng ta vẫn không minh bạch hai chuyện, một là ma tôn đến đây để hỏi điều gì, hai là lão hòa thượng đó là ai, ông ta đến đây với mục đích gì? Nếu mục đích bọn họ giống nhau, thì không vì lý do đó mà giao chiến với nhau sao?

Trương Ngạo Tuyết gật đầu nói:

- Rất có lý, chỉ là chúng ta làm thế nào để mở miệng hỏi đây? Lúc này nếu chúng ta hỏi Bồ Đề học viện, thì có thể tin chắc rằng bọn họ sẽ nghĩ chúng ta cùng một dạng với ma tôn, đến đây cũng có mục đích riêng?

Thiên Mục Phong nhướng mày nói:

- Khả năng này nhất định tồn tại, bất quá vì mọi người, chúng ta cũng chỉ có thể trực diện hỏi cho rõ ràng, nếu không khi thời cơ qua đi thì cũng chẳng còn cơ hội nữa. Nhìn tình huống hiện tại, Bồ Đề học viện không còn chi trì được lâu nữa, một khi mọi người đều tử thương, đến lúc đó sẽ thì e sẽ không ổn đâu. Tại

Suy nghĩ kỹ về lời nói của hắn, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong nghĩ cũng có lý, đồng ý với biện pháp của hắn, trực tiếp hỏi Pháp Luân đại sư. Lại gần bên Pháp Luân đại sư, chỉ thấy lúc này toàn thân ông ta run rẩy, kim quang quanh thân bắt đầu phát tán hỗn loạn, hiển nhiên dưới sự công kích của ma tôn, ông ta đã sa chân vào tình trạng cực kỳ nguy ngập.

Nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Lâm Vân Phong lên tiếng:

- Trước tiên hãy để ta ngăn chận ma tôn lại một lúc, các người mau tranh thủ thời gian để hỏi cho rõ ràng, ta không có khả năng chống trụ lâu đâu.

Trường kiếm huy vũ, Dịch viên Trảm Yêu Diệt Ma kiếm được thi triển, kiếm khí cường đại tung hoành ngang dọc, hình thành vô số thanh sắc kiếm mang, tầng tầng lớp lớp khí cuồn cuộn cuốn tới ma tôn, ngăn cản hắn ta tiến tới.

Phù trợ Pháp Luân đại sư, Thiên Mục Phong nghiêm túc hỏi:


-Đại sư, ta muốn hỏi đại sư một vấn đề thập phần trọng yếu, mong đại sư hồi đáp thật lòng. Lần này ma tôn đến đây, thực sự là có mục đích gì. Theo lời hắn ta nói thì có hai vật bị phong ấn, ý là muốn chỉ cái gì?

Pháp Luân đại sư thần sắc trầm mặc, rồi hỏi ngược lại:

- Các vị hỏi vấn đề này để làm gì, chẳng lẽ các vị định giao vật đó cho ma tôn, nhằm hoán đổi lấy bình an nơi này sao?

Thiên Mục Phong phân trần:

- Đại sư hiểu lầm rồi, chúng tôi tịnh không có ý đó. Sở dĩ muốn hỏi ông vấn đề này, là vì chúng tôi chỉ muốn biết ma tôn đến đây để truy cầu thứ gì, nhằm tìm ra biện pháp để đối phó với hắn. Hiện tại Đại sư đã biết sự lợi hại của ma tôn, nói thật là chúng ta ở đây không ai có khả năng chống cự lại hắn ta, nếu không cố gắng tìm ra biện pháp thì tất cả chúng ta đều phải chết, đó không phải là điều mà chúng ta mong muốn. Hiện tại thời gian không còn nhiều nữa, tôi không còn thời gian để giải thích cụ thể, đại sư hãy mau hồi đáp chúng tôi vấn đề này được không?

Chầm chậm lắc đầu, Pháp Luân đại sư nói:

- Hai vị thứ lỗi, vấn đề này ta không thể nói cho hai vị biết được, cho dù ngày hôm nay Bồ Đề học viện có bị hủy diệt, thì sự tình này cũng không thể nói ra, vì nó không những có quan hệ với chúng tôi, mà còn quan hệ đến cả thiên hạ. Thiên Mục Phong nghe xong hừ lên giận dữ, thầm chửi lão hòa thượng ngoan cố.

Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

- Đại sư đã biết việc này liên quan đến thiên hạ, vì vậy nên không muốn nói, ông nghĩ rằng sau này ma tôn không thể tìm thấy sao? Ma tôn có đầu óc, một khi hắn đến đây, thì đã quyết không về tay trắng, bất quản là ông có nói hay không, tin rằng hắn đã biết được ít nhiều, lúc đó khi chúng ta tất cả đều chết hết, ông khẳng định rằng hắn không thể tìm được vật hắn muốn sao?

Pháp Luân đại sư nhất thời ngây ra, rồi lập tức nhìn vào Trương Ngạo Tuyết, một lúc sau mới nói:

- Lời này cũng có vài phần đạo lý, nếu là như thế thì ta có thể nói cho các vị được biết. Hắn đến đây chỉ vì hai vật, một là Vạn Thú Ma châu, hai là Phệ Tâm kiếm chí sát chí tà chi khí trong truyền thuyết. Còn làm thế nào hắn biết được hai vật đó đang bị phong ấn ở Bồ Đề học viện của ta, thì không thể biết được. Vừa nghe thấy Vạn Thú Ma châu ở nơi này, Trương Ngạo Tuyết trong lòng chấn động, chung qui rồi cũng biết vật cần tìm đang hạ lạc nơi đâu.

Nhưng Thiên Mục Phong vừa nghe đến tên của Phệ Tâm kiếm, tức thì sắc mặt đại biến, kinh ngạc hô lớn:

- Phệ Tâm kiếm? Đó không phải là một trong ngũ đại tà binh trong truyền thuyết, và hiệu xưng là chí độc chi khí sao? Vật này trước giờ không ai biết được nó hạ lạc nơi nào, không ngờ nguyên lai được phong ấn tại Bồ Đề học viện của Đại sư.

Pháp Luân đại sư cười khổ, rồi thở dài nói:

- Đúng vậy, điều này đích xác là cực kỳ ngẫu nhiên, ban đầu khi ta mới biết thì cũng chẳng khác gì các vị. Chỉ là rất kỳ quái, những người biết được sự việc này chỉnh cả Bồ Đề học viện chỉ có gần ba người, làm sao tên ma tôn này lại biết được chứ?

Trương Ngạo Tuyết trông thấy bộ dạng của hai người, khẽ nao núng lên tiếng hỏi:


- Phệ Tâm kiếm này cực tà ác à, tại sao sắc mặt của các vị đều không ổn thế kia?

Thiên Mục Phong trầm trọng nói:

- Cô nương chưa tùng nghe danh của thanh kiếm này, nên không biết được sự tà ác và tàn độc của nó. Thanh kiếm này hiệu xưng là thế gian chí độc chi khí, vì thế chỉ khi được người cực kỳ âm độc trên thế gian vận dụng thì mới có thể phát huy được công hiệu của nó. Người bình thường e là phải chết, tính ra nếu cảm thấy âm độc chi nhân đó không đủ độc ác, thì cuối cùng rồi cũng bị thanh kiếm này biến thành cực kỳ tà độc, không có dược liệu nào có thể cứu được!

Trương Ngạo Tuyết thần sắc biến đổi, hạ giọng nói:

- Nguyên lai là vậy, đúng là ác độc làm sao. Hiện tại chúng ta đã biết được đáp án rồi, hãy mau mau tìm ra biện pháp đi? Vân Phong đã không xong rồi, tối đa là cũng chỉ duy trì thêm vài chiêu nữa thôi.

Thiên Mục Phong nhíu mày trầm tư, nói với chính mình:

- Hiện tại điểm còn thiếu duy nhất là không biết lão hòa thượng đó muốn cái gì, lão ta muốn cả hai, hay chỉ là một thứ trong cả hai?

Trong khi suy nghĩ, một tiếng nổ long trời truyền lại. Chỉ thấy Lâm Vân Phong kinh hãi kêu lớn một tiếng, thân thể văng xuống va vào mặt đất, thụ trọng thương. Nhưng ngay lúc này, Bồ Đề học viện môn hạ đã tập hợp thành Kim Cương Hàng Ma đại trận đã xung phá ô vân trên thiên không, hóa thành một đạo kim sắc quang trụ trực diện xông thẳng lên trời.

Ngạo nhiên nhìn xuống mấy người Trương Ngạo Tuyết ở dưới mặt đất, ma tôn âm u cười nói:

- Tình huống này càng lúc càng bất diệu rồi, tưởng rằng ngươi nghĩ ra được đối sách tốt. Hiện tại thời gian đàm đạo cũng đủ rồi, đợi đến khi toàn bộ chết sạch hết rồi mới nói ra, lão hòa thượng ngươi nghĩ vậy có đáng không?

Pháp Luân đại sư điềm nhiên nói:

- Phật nói nếu ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, nếu mọi chuyện đã được chú định sẵn, lão nạp dẫu có ứng kiếp mà tử vong thì âu cũng là do thiên ý, có gì phải sợ chứ?

Nghe xong thì hừ lên giận dữ, ma tôn hét lớn:

- Đến chết mà vẫn còn ngoan cố, ngươi nghĩ bổn tôn không có cách để cho ngươi mở miệng khai ra hay sao? Nếu đã như vậy, thì các ngươi hãy chuẩn bị đi, ta sẽ tống tiễn tất cả bọn ngươi đi xuống địa ngục!

Giận dữ gầm lên, toàn thân ma tôn ma mang chớp sáng, nộ khí kinh thiên xông thẳng lên mây. Lúc này, sự an tĩnh trong lành trên Cửu Hoa sơn bị bao phủ bởi một cỗ ma vân. Khắp tứ phía cuồng phong bạo thổi, nộ khiếu lôi minh, thật ra tất cả đang biểu thị điều gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận