Nhanh chóng di chuyển vài trượng, ánh mắt Kiếm Vô Trần lấp lánh tỏ vẻ như đang rất cao hứng trước nguy cơ, y cố gắng chờ cơ hội thích hợp.
Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên truyền tới, hai người trong cuộc giao chiến vẫn toàn lực thúc động chân nguyên, lực huỷ diệt quét qua bốn phía, quang mang đi qua để lộ xuất nhiều vế tích lồi lõm trên mặt đất, toàn bộ bụi đất của Vân Thạch lĩnh đều bị cuốn bay lên trên, ngay cả đỉnh đầu dãy núi cũng bị tiêu biến không còn gì.
Trong tiếng nổ kinh nhân, Bạch Vân Thiên, Tam Nhãn Long Lang phẫn nộ thét lên, cả hai cùng bị bắn ra xa. Nhưng trong tích tắc đó, Thông Linh Điểu trong tay Bạch Vân Thiên lại biến mất không còn tung tích, tịnh như không cùng y bị văng ra.
Những làn khí phun ra ngoài tựa như biển nộ sóng gầm, khí thế cực thịnh khiến Kiếm Vô Trần không cách nào tiếp cận. Đợi cuồng phong giảm bớt, Kiếm Vô Trần nhanh chóng tiếp cận cửa miếu, chỉ thấy Thông Linh Điểu kia chính đang dần biến mất vào bên trong kết giới, điều này khiến hắn cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Gầm lên một tiếng, Kiếm Vô Trần dùng toàn lực để xông vào, ý muốn giữ chắc lấy Thông Linh Điểu, chỉ tiếc đã chậm mất một bước, hắn lại bị hất văng ra xa. Bất quá lần này với lần bị văng ra trước đó không giống nhau, hắn phát giác bản thân tuy vẫn hấp thụ hoàn toàn lực bài xích của kết giới, nhưng so với lần đầu đã yếu hơn rất nhiều.
Cẩn thận suy xét Kiếm Vô Trần đoán rằng, có thể do uy lực của kết giới phật pháp đã bị Thông Linh Điểu thôn phệ hơn một nửa, hoặc giả bản thân hắn đã được Như Vân đại sư trước khi chết truyền một cổ nguyên khí, nên huyết sát chi khí trong cơ thể đã giảm đi không ít. Nhưng rốt cuộc là do nguyên nhân nào thì hắn cũng không còn tâm trạng để nghĩ tiếp, lúc đó hắn chỉ biết tận lực duy trì sự bình tĩnh, thôi động pháp quyết trong cơ thể, nhanh chóng tiến vào trong.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, lúc chân nguyên trong cơ thể Kiếm Vô Trần đã tăng lên đến mức cực hạn, trong khoảnh khắc vừa định vượt qua kết giới, thì Bạch Vân Thiên và Tam Nhãn Long Lang ở bên ngoài cửa miếu lại tấn công vào một cách dữ dội, khiến cho kết giới bị rung động không ngừng. Không biết do đâu mà lúc đó tấm biển đá bên trên cửa miếu vẫn không hề có một động tĩnh nhỏ nào, dường như sự xuất hiện của Thông Linh Điểu đã báo trước một điều gì đó, khiến cho phật ấn Nhiên Đăng mất đi công dụng.
Nhìn hai người ở bên ngoài cửa miếu, Kiếm Vô Trần đột nhiên phát hiện tình hình xung quanh đã phát sinh biến hóa kinh dị. Cái kết giới nguyên bản không ai phá được, kình lực mạnh mẽ vô cùng đó chính đang dần trôi đi, nghĩ đến đây trong lòng Kiếm Vô Trần cảm thấy chấn động, vội vàng tìm kiếm nơi rơi xuống của Thông Linh Điểu.
Quay người chạy vào bên trong thạch miếu, Kiếm Vô Trần nhanh trí nhìn khắp xung quanh một lượt, nơi này cũ kỹ sơ sài, trừ một pho tượng phật cổ quái hiếm thấy ra thì xung quanh đều trống không, ngay cả một chút bụi mờ cũng không thấy.
Kinh ngạc nhìn khắp nơi, ánh mắt Kiếm Vô Trần lại trở về phía trên pho tượng phật, phát hiện thấy pho tượng phật này cao khoảng một trượng bảy hoặc một trượng tám, sắc thái lộ ra trên mặt có phần cổ quái, ẩn ước thấy như đang than thở và vô cùng đau khổ. Chú nhìn vào đôi mắt của pho tượng, Kiếm Vô Trần vô cùng bất ngờ khi thấy trong đôi mắt đó có một vật, đó chính là Thông Linh Điểu.
Tại sao lại như thế, Kiếm Vô Trần không thể hiểu được, hắn chỉ nhìn ngơ ngác vào nơi đó, phát hiện thấy Thông Linh Điểu chính đang bay trong một không gian thần bí, bay không ngừng, tựa hồ như đang tìm kiếm điều gì đó.
Đột nhiên, Kiếm Vô Trần đang ngây ngốc chợt bừng tỉnh, bởi vì trên mặt của pho tượng phật đã xuất hiện vài hàng bút tích làm chấn động tâm linh hắn: "Thông Linh chi vật, phi tường tức tà, thần binh lợi khí, sát nhân hại kỷ. Trần tục oán niệm, mê nhân tâm nhãn, phao khước quá vãng, nhất khiết quy linh. Lợi khí tuy kiên, kỳ duyên nan định, sinh tử chi gian, tồn hồ nhất tâm. Phật ma do tâm, tạo hoá do ý, thiên địa thương mang, vô dục tắc tĩnh!"
Không thật hiểu rõ hàm ý của những chữ này, Kiếm Vô Trần như bị mê hoặc. Quay đầu nhìn lại cửa miếu một cái, Bạch Vân Thiên cùng Tam Nhãn Long Lang đã tiến đến ngày càng gần, điều này khiến hắn đột nhiên nhớ tới mục đích mà hắn đến đây. Lại một lần nữa chú ý nhìn vào đôi mắt của pho tượng phật, Kiếm Vô Trần nhanh chóng nhìn thấy Thông Linh Điểu, chỉ thấy thôi thì được gì, bản thân hắn phải làm thế nào mới có thể lấy lại nó được đây?
Trong lúc suy nghĩ, Kiếm Vô Trần nghĩ tới không ít biện pháp, cuối cùng đều bị hắn ta nhất loạt loại bỏ, vậy nên hắn không nhịn được khẩn trương nói:
- Thế này thì phải làm thế nào đây? Rốt cuộc Thông Linh Điểu ấy đã đến từ nơi nào, sao có thể vào trong đôi mắt của tượng phật đó được?
Nghĩ đến đây, hắn xem xét phía sau lưng pho tượng phật trước và phát hiện ngoài thạch bích ra không còn một vật gì khác, toàn bộ gian thạch miếu căn bản tìm không thấy một thông lộ nào khác. Do đó, hắn ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình, Thông Linh Điểu đã biến mất tại tròng mắt của pho tượng phật. Tuy rằng suy đoán này có chút hoang đường nhưng ngoài nơi đó ra thì Thông Linh Điểu còn có thể đến từ nơi nào?
Không còn thời gian để khảo sát tỉ mỉ nữa, sắc mặt Kiếm Vô Trần trầm lại. Sau vài khắc trù trừ trì hoãn, cả thân người của hắn kết hợp với Thiên Linh thần kiếm phát động, hoá thành một luồng tử sắc quang hoa hướng thẳng vào đôi mắt của pho tượng phật. Hành động này đối với Kiếm Vô Trần mà nói chỉ là muốn to gan thử một lần, có thành công hay không trong thâm tâm hắn cũng không để tâm. Nhưng lúc hắn ta tiếp cận được mắt của pho tượng phật thì phát hiện trước mắt đột nhiên xuất hiện một tầng kết giới kỳ diệu, hắn minh bạch bản thân đã tìm được con đường cần tìm rồi.
Ngay sau khi Kiếm Vô Trần xâm nhập được vào bên trong mắt của pho tượng phật, kết giới phật pháp bên ngoài cửa miếu cuối cùng cũng tan vỡ, Bạch Vân Thiên và Tam Nhãn Long Lang đồng thời xuất hiện, ánh mắt cả hai cùng tìm kiếm tung tích Kiếm Vô Trần và Thông Linh Điểu.
Tìm khắp xung quanh một lượt, đôi mày Bạch Vân Thiên nhíu lại, y tự nói với mình:
- Quái lạ, sao đột nhiên không còn tung tích gì thế này, rõ ràng khí tức vẫn còn lưu lại đây, tại sao lại không thấy nữa?
Tam Nhãn Long Lang đanh giọng nói:
- Bên ngoài có kết giới mạnh như thế ngăn trở, bên trong ắt phải có huyền cơ, ngươi không tìm thấy gì chẳng qua là do tà tâm của ngươi quá lớn mà thôi.
Bạch Vân Thiên cười nhạt một tiếng, mai mỉa nói:
- Ngươi thông minh sao cũng không thấy ngươi tìm ra tung tích Kiếm Vô Trần, có giỏi thì ngươi hãy tìm ra đi cho bản tông chủ xem, như thế mới nhận là ngươi có bản lĩnh được.
Tam Nhãn Long Lang không cười nói:
- Biện pháp khích tướng sớm đã lỗi thời, bản vương dù tìm thấy cũng quyết không nói cho ngươi biết.
Quay người lại quan sát pho tượng phật, Tam Nhãn Long Lang bắt đầu tìm kiếm tỉ mỉ từng tấc, từng tấc một.
Nhìn thấy thế, Bạch Vân Thiên cũng hừ giọng nói:
- Tìm thì tìm, lẽ nào bản tông chủ lại không bằng ngươi? Hừ! - .
Cả hai đều tập trung quan sát quanh pho thạch tượng, mỗi người đều cố duy trì vẻ bình tĩnh.
Bên ngoài, Thiên Mục Phong sau khi đợi tam đại cao thủ đã vào bên trong rồi, mới lặng lẽ vô thanh vô thức xuất hiện ở phía trên tấm biển đá bên ngoài cửa miếu, hắn nhẹ nhàng gỡ tấm biển vàng có khắc dòng chữ "Nhiên Đăng cổ tự" một mình rời đi. Quá thời gian một bữa cơm, Thiên Mục Phong lại nhẹ nhàng quay trở lại, trong tay thiếu mất tấm biển đá kia, thân thể hắn vẫn như cũ hoá thành một cổ quang hoa, ẩn nấp trên đỉnh thạch miếu.
Bên trong thạch miếu, Bạch Vân Thiên và Tam Nhãn Long Lang đã tìm kỹ tất cả mọi nơi cũng không tìm thấy một chỗ khả nghi nào. Ánh mắt lại một lần nữa quay về chỗ pho thạch tượng, cả hai người đều trầm tư không nói trong yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi, chờ sự xuất hiện của Kiếm Vô Trần, đợi sự hiển linh của Thông Linh Điểu.
Vậy còn Kiếm Vô Trần lúc đó đang ở đâu? Hắn ta đã gặp phải chuyện gì?
Xuyên qua đạo kết giới ở bề mặt đôi mắt pho tượng, Kiếm Vô Trần tiến vào một địa đạo trống không, xung quanh là tinh vân lấp lánh, vô số quang hoa tựa như sao sa từ trời chiếu xuống làm lóa mắt hắn. Quan sát cẩn thận một khắc, Kiếm Vô Trần vô cùng kinh ngạc về sự thần kỳ của con đường lúc này, nơi đây giống như một không gian vô cùng vô tận, chứa đựng những lực lượng huyền ảo đang đưa hắn bay về một địa phương thần bí.
Trong đường hầm, Kiếm Vô Trần quang hoa chớp lóe khôi phục lại nguyên dạng, bình ổn ngự trên Thiên Linh thần kiếm, động tác tiêu sái bay về phía trước. Khoảng thời gian ước chừng nửa tuần hương, Kiếm Vô Trần phát hiện trong địa đạo phía trước mặt bắt đầu xuất hiện đủ loại tinh vân, trong không gian lấp lánh ánh kim quang đẹp mắt, mọi nơi đều là phật pháp ấn chú.
Khống chế thần kiếm đang bay, Kiếm Vô Trần cố lách khỏi những phật pháp ấn chú đó, ý muốn tránh khỏi chúng. Điều làm cho hắn ta rất kinh ngạc là những đốm tinh vân vàng kim này có thể tự động truy đuổi theo hành tung của hắn, khiến hắn dù tránh né thế nào cũng không cách gì đào thoát. Cuối cùng, đạo phật chú đầu tiên cũng đã dán lên người hắn, Kiếm Vô Trần cảm thấy toàn thân như run lên, huyết khí trong cơ thể dâng trào, huyết sát chi khí ẩn tàng nơi sâu kín cũng nhất loạt bị suy yếu đi rất nhiều.
Tiếp đó, hắn hoàn toàn không thể phản ứng gì được nữa, đạo phật chú thứ hai, thứ ba rồi thứ tư lần lượt như sóng triều cuộn đến, khiến hắn như ngập chìm trong đống tinh vân màu vàng kim. Cảm thấy trong người tâm đầu bất nhất, Kiếm Vô Trần cố dùng toàn lực để phòng ngự và phản kháng, trong đầu lờ mờ một loại tâm lý đối nghịch. Đồng thời, Huyết Hà Đồ trong người hắn dường như cũng tiếp nhận sự uy hiếp, đột nhiên tự động hoá thành huyết hồng chiến giáp khoác lên thân Kiếm Vô Trần, giúp hắn ta cùng đối phó với sự thanh trừ của đạo chú phật quang.
Thời gian trong không gian thần kỳ này như dừng hẳn, không một tiếng động, Kiếm Vô Trần cũng không biết đã tránh né được bao lâu, cho đến khi huyết hồng chiến giáp trên người mờ đi, toàn thân đẫm mồ hôi hắn mới lao ra khỏi chốn tinh vân đó.
Quay đầu lại, Kiếm Vô Trần nhìn những đoá tinh vân vàng kim đẹp mắt kia mà vẫn còn kinh hãi, tự nhủ:
- "Thật không ngờ đám kim sắc tinh vân đó đột nhiên lại mạnh mẽ đến như vậy, công lực của ta đã bị giảm đi mấy phần, sợ rằng khó vượt qua hơn một đệ nhất quan này."
Sau một hồi xúc cảm, Kiếm Vô Trần dừng lại một khắc rồi tiếp tục tiến về phía trước. Trong một khắc đó, hắn không hề phát hiện những tinh vân phía sau đang dần dần biến đổi hình dạng, tổ hợp lại thành một hàng chữ:
"Là duyên là nghiệt, do tâm nhi diệt, nhất niệm chi sai, nhất sinh hạo kiếp!"
Thế nào là "nhất niệm chi sai", thế nào là "nhất sinh hạo kiếp", những điều này Kiếm Vô Trần đều không biết. Nếu hắn ta nhìn thấy lời này thì vận mệnh một đời của hắn ta có thể đã hoàn toàn cải biến, đáng tiếc hắn lại không nhìn thấy, đây chính là số mệnh.
Cứ thế men theo thông đạo mà tiến lên phía trước, Kiếm Vô Trần sau khi trải qua sự việc những đoá kim sắc tinh vân giờ đây luôn cực kì cẩn thận, liên tục thi triển ra tử hoa tâm pháp, tử sắc quang mang bao phủ khắp châu thân đề phòng những bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Không rõ đã tiến thêm được bao nhiêu, Kiếm Vô Trần lại nhìn thấy một quả cầu lửa đỏ rực đang chắn ngang đường đi, không khí trở lên nóng bức, với tu vi của hắn thời khắc này cũng có một loại cảm giác kinh sợ.
Dừng lại hạ thân xuống, Kiếm Vô Trần quan sát tình hình trước mắt, hắn phát hiện quả cầu lửa này vô cùng quái dị, tịnh không hề có tàn lửa bắn ra. Trái lại, lại giống như một thông đạo liệt hoả chân không, đủ khiến thị giác của con người có một hiện tượng giả tạo, không chú ý nhìn thì sẽ cho đây là một quả cầu lửa, kì thật là một con đường hầm hình tròn quy tụ ánh sáng trở thành màu đỏ huyết.
Khi đã biết được điều này, Kiếm Vô Trần liền bình tâm lại. Sau khi cải thiện bố trí lại quầng ánh sáng hộ thể một cách nghiêm mật, hắn liền thôi động thần kiếm chầm chậm bay về phía trước con đường hầm.
Vừa vào đến bên trong động, lập tức những luồng gió mạnh từ phía đối diện thổi tới như thể những ngọn lửa cửu thiên đang muốn thiêu cháy hắn ta. Cảm giác này rất thực, nhiệt độ tăng cao khiến toàn thân hắn mồ hôi nhễ nhại, trong người vô cùng khó chịu. Biết rằng không thể lưu lại nơi này lâu, Kiếm Vô Trần lập tức tăng tốc, toàn thân dưới sự dẫn dắt của thần kiếm nhanh chóng bay về phía trước.
Trong ý thức của hắn, nhiệt độ đường hầm này nóng một cách kỳ lạ, không gì có thể so sánh được với nó, có lẽ khi tiến thêm về phía trước sẽ khá hơn. Nhưng Kiếm Vô Trần phát hiện bản thân đã lầm, thông đạo này vô cùng vô tận, khiến trong tâm hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.