Thất Giới Truyền Thuyết

Lục Vân nhân lúc các cao thủ đang phân tâm, tay phải nhanh chóng cầm lấy thần kiếm, triệu tập đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết. Lập tức hàng ngàn hàng vạn tia sáng xanh đen lan toả, ngưng tụ thành một quả cầu phát sáng xung quanh Lục Vân, hằng hà kiếm quang bao trùm khắp nơi, khiến cho cả Đan Hoa sơn như đang phát sáng.

Kiếm khí đáng sợ ấy tỏa ra bốn phía chấn động lòng người. Khí tức thanh tĩnh vô vi khiến cho các cao thủ ở phe Long - Ma tâm thần hoảng loạn không còn chú ý tới việc tấn công nữa, lần lượt tìm cách rút lui. Đâu đâu cũng vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, hơn phân nửa các cao thủ ở phía sau đều bị thương trong tay Lục Vân, chỉ có vài người ở phía xa may mắn thoát được.

Tuy nhiên đó mới chỉ là sự bắt đầu, Lục Vân đã có ý định nhắm vào Long - Ma chiến tuyến, làm sao lại có thể tạo cơ hội cho bọn chúng nghỉ ngơi và chờ cao thủ chi viện tới chứ?

Thanh quang chợt lóe, ánh sáng của quả cầu bây giờ chỉ còn mờ ảo, thân thể Lục Vân như một cơn gió lốc, trải rộng ra phương viên trăm trượng. Lúc này thần kiếm đã chuyển từ màu đỏ sang hoàng kim, phật gia Tâm Kiếm Vô Ngân mang theo khí tức thần thánh hóa thành ngàn vạn kiếm mang, nhanh như một tia chớp xuyên thấu ngực mười bảy cao thủ.

Đứng yên giữa sân, Lục Vân nhìn ánh mắt đang kinh hãi của bọn chúng, lạnh nhạt nói:

- Kết thúc được rồi, các ngươi hãy yên nghỉ đi.

Tên ma tiên đang bị thương quát:

- Đừng vội càn rỡ, nếu chỉ thế này mà quét sạch được chúng ta thì Long - Ma chiến tuyến đã tan rã từ lâu rồi.

Lục Vân cười một cách lạnh nhạt, ngữ khí âm trầm nói:

- Đúng vậy, như thế thì không thể diệt được các ngươi bất quá ta chỉ cần thêm một thủ tục nữa là xong.

Chàng giang rộng hai tay, hắc khí trong người phát ra, trong nháy mắt đã trở nên âm trầm khủng khiếp. Một kiện chiến giáp màu đen đột nhiên xuất hiện, nhất thời cuồng phong gào thét. Một hấp lực đáng sợ hướng tới mười bảy cao thủ của Long - Ma chiến tuyến, bọn chúng kêu gào thảm thiết, chỉ một chiêu đã kéo bọn chúng về phía mình.

Quỷ vương chiến giáp xuất hiện, Hóa Hồn Đại Pháp lập tức đem địch nhân nuốt trọn. Chỉ trong chớp mắt, những tiếng kêu gào thảm thiết biến mất, tất cả đều biến thành tro bụi.


Sau đó, Lục Vân nở nụ cười kỳ dị, toàn thân hắc quang chợt lóe, Quỷ Vương Chiến Giáp thần bí biến mất, tất cả giống như không có chuyện gì xảy ra, bản thân chàng tự như đã đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục.

Lục Vân ngẩng đầu nhìn lên phía trên, tiếng cười có chút âm trầm:

- Đã tới đây rồi thì việc gì phải lẩn tránh? Ngươi không phải lòng tràn đầy thù hận và phẫn nộ sao, tại sao lại không dám xuất hiện?

Giữa không trung hắc quang lóe sáng, ma thần Dạ Mị xuất hiện phẫn nộ nhìn Lục Vân hừ nói:

- Ngươi đừng vội làm càn, đây là địa phương nào chúng ta trong lòng đều biết, ngươi dám tới đây, dũng khí đó khiến ta bội phục. Bất quá muốn kết thúc ở đây tựa hồ có kẻ sẽ lo lắng.

Lục Vân cười một cách tà dị:

- Vấn đề đó ngươi không cần quan tâm, điều mà ngươi cần quan tâm lúc này là làm cách nào để thoát khỏi tay ta.

Ma thần Dạ Mị nhìn một cách lạnh lùng, hừ nhẹ hai tiếng, lập tức hỏi:

- Lục Vân, thực lực của ngươi thế nào trong lòng ta đã rõ, chỉ là ta có một chút không hiểu, ngươi vốn vì Dịch viên báo thù không tiếc một thân một mình mạo hiểm đến đây, tại sao ngươi một điểm lo lắng cũng không có, trái lại còn rất trấn tĩnh, ngươi có chắc rằng mình sẽ còn sống sót rời khỏi Đan Hoa sơn không?

Lục Vân nhếch mép, điềm đạm trả lời:

- Theo ngươi thì Đan Hoa sơn hay ma vực Hắc Ám giới nguy hiểm hơn? Được rồi! Đừng có kéo dài thời gian nữa,ta đã biết mưu tính của người, ngươi đang đợi Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang tới. Đến lúc đó ngươi có thể ngồi ung dung mà quan sát chứ gì? Nhưng tiếc là ta sẽ không cho người có cơ hội đó đâu.

Lục Vân nói xong, thân hình khẽ động vượt qua mười trượng đến trước mặt ma thần Dạ Mị ba thước, ánh mắt lãnh khốc nhìn hắn.


Kinh hoảng hô lên một tiếng, thân ảnh ma thần Dạ Mị liền phân ra làm chín, thi triển Ma Ảnh Thiên Huyễn tránh né sự tiến công của Lục Vân. Nhưng điều hắn khiếp sợ chính là vô luận biến ảo thân pháp thế nào, huyễn hóa ra bao nhiêu ảo ảnh, thủy chung Lục Vân vẫn như một cái bóng theo sát khoảng cách ba thước. Ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, trong lòng hắn phát run, sinh ra một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có.

Sự sợ hãi sinh ra hoảng loạn, ma thần Dạ Mị trước đây đã từng nếm trải những đau khổ từ Lục Vân. Lúc này vừa kinh vừa sợ, không khỏi gào thét một cách thảm thiết, hi vọng rằng sẽ có thể doạ đuổi được Lục Vân. Thế nhưng đe doạ cũng chỉ là do hắn tự nghĩ vậy. Hắn cảm thấy không có cách nào thoát được Lục Vân, ma thần Dạ Mị hét vang, toàn thân phát sáng như điện, luồng tinh thần dị lực đáng sợ như cơn sóng cuồng nộ phân bố bốn phía, từng lớp từng lớp cuồn cuộn hướng về phía chàng.

Lục Vân nheo mắt, cất giọng đanh thép:

- Có biết tại sao ta một mực không ra tay mà chỉ tìm cách để giữ chân ngươi không? Rất đơn giản, có rất nhiều cách khiến cho người khác sợ hãi nhưng đây là cách trực tiếp và chấn động lòng người nhất. Khi xưa ở Phượng Hoàng sơn ta đã từng nói "sẽ có một ngày ta tiêu diệt Ma vực Hắc Ám giới để trả thù". Mà hôm nay là cơ hội báo thù, ta sẽ không dễ dàng giải thoát cho ngươi. Ta muốn cho mọi người biết, ai chọc vào ta thì người đó sẽ phải hối hận, mặc kệ là ai kết quả cũng sẽ như vậy.

Nhìn ánh mắt âm tà của Lục Vân, ma thần Dạ Mị táo bạo quát:

- Câm miệng, ngươi là ai? Ngươi cho rằng mình là thần tiên à, ngươi cho rằng bổn ma thần sẽ sợ ngươi ư? Ngươi sai rồi, Ma thần ta trời không sợ, đất không sợ huống chi là vài lời đe dọa của ngươi chứ. Lục Vân, tới đây đi, có bản lĩnh thì thể hiện ra đi, ta muốn xem nhà ngươi đã tiến bộ như thế nào sau một thời gian dài không gặp.

Cùng với tiếng gầm gừ giữa không trung, toàn thân ma thần Dạ Mị phát ra ma khí, nháy mắt huyễn hóa thành một đóa ma vân, liên tục biến hóa, lúc ẩn lúc hiện, ẩn mình ở trong đó.

Lúc này Lục Vân không thèm để ý, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua đỉnh núi, nơi đó có hai luồng khí tức mạnh mẽ làm cho chàng kinh ngạc. Bất quá trong nháy mắt chàng đã khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nhìn đám mây đen trước mặt.

Khẽ phất tay, thần kiếm rung động tận trời, ngàn vạn kiếm quang phát ra hóa thành một vòng kiếm chói mắt, xoay tròn trên đám mây đen. Lục Vân đẩy chân nguyên trong người ra, liệt hỏa linh nguyên cường đại như thiên thạch nổ tung, không ngừng lan ra xung quanh lấy Lục Vân làm trung tâm. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Đan Hoa sơn đã bị ngọn liệt hỏa bao phủ, cây cối đều bị thiêu rụi.

Đứng ngạo nghễ giữa không trung, Lục Vân nhìn ma thần Dạ Mị ẩn mình trong đám mây đen đang vội vàng biến hình. Nhịn không được chàng cất giọng cười, thanh âm mang theo vài phần vô tình. Tay phải giơ lên, lòng bàn tay phát ra một luồng liệt hỏa, vừa xoay tròn vừa phun ra những ngọn lửa, dần dần nhuộm hồng trên nền trời.

Khi khắp nơi đã bị mây hồng bao phủ, dưới chân Lục Vân liệt hỏa hóa thành đóa hoa, chàng ở bên trong đóa hỏa diễm đó tựa như một pho tượng hỏa thần, thể hiện lòng quyết tâm cùng với sức mạnh của mình.


Trong đám mây đen, ma thần Dạ Mị dưới sự thúc ép của Như Ý Tâm Hồn kiếm, cảm giác như xung quanh đang nóng lên. Ma khí giống như bị nhiễm luồng nhiệt lượng kinh khủng, dường như không thể khống chế được nữa. Nhận thấy tình thế không ổn, ma thần Dạ Mị tăng cường chân nguyên, thân thể trong mây đen nhanh chóng xoay tròn, không ngừng hấp thụ ma khí từ bốn phía, rất nhanh liền biến thành một cột sáng màu đen, trong màu đỏ của biển lửa trở nên vô cùng chói mắt.

Lục Vân hờ hững nhìn cột sáng màu đen càng lúc càng chói mắt, chàng cất tiếng cười lạnh, hai tay thi triển pháp quyết, Như Ý Tâm Hồn kiếm bay xung quanh cột sáng, kiếm khí bắn ra, một luồng quang mang đỏ như máu hóa thành một dải ánh sáng tầng tầng vây chặt lấy cột sáng do ma thần Dạ Mị tạo thành. Hai luồng sáng giao nhau, lúc này không thể phân biệt được đâu là màu đen, đâu là màu đỏ.

Trên đỉnh núi, Tam Nhãn Long Lang nhìn tình cảnh đang xảy ra, ánh mắt lạnh lùng nói:

- Mọi người đều nói Lục Vân thân mang chính tà pháp quyết. Lúc này xem ra hắn không phải là một người đơn giản chút nào. Qua sự việc hôm nay ma tôn có cách nhìn thế nào?

Hắc Ám tôn chủ ánh mắt lóe sáng, giọng nói mang chút kinh ngạc:

- Từ Dịch viên trở về, ta đã biết trước ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ không ngờ rằng Lục Vân lại dám tới đây một mình, thật là trái với dự đoán của ta. Nhưng như vậy cũng tốt, lần này hắn đã có tâm muốn chết thì chúng ta sẽ cho hắn toại nguyện tránh sau này gặp nhiều phiền toái.

Tam Nhãn Long Lang hỏi một cách lạnh nhạt:

- Theo ý của ma tôn thì chúng ta chắc chắn sẽ tiêu diệt được hắn ư?

Hắc Ám tôn chủ ngây người ra, quay đầu nhìn Tam Nhãn Long Lang, hỏi lại:

- Lang vương nghĩ với thực lực của chúng ta, làm cách nào để tiêu diệt được hắn mà hao tổn ít nhất?

Tam Nhãn Long Lang hừ một tiếng, có chút không thoả mãn nói:

- Người này đã cùng ma tôn giao thủ, trong lòng ma tôn biết rõ hơn ta về việc này, tại sao lại hỏi ta chứ? Bạn đang đọc truyện được tại

Hắc Ám tôn chủ tựa như không để ý, một điểm giận dữ cũng không có, bình thản trả lời:

- Chỉ là ta tôn trọng ý kiến của Lang vương, dù sao chúng ta cũng là đồng bọn, có một số việc mọi người cũng nên cùng nhau thương lượng, như vậy sẽ tốt hơn.


Tam Nhãn Long Lang nhìn Lục Vân giữa không trung, hờ hững nói:

- Nếu như vậy thì cứ theo ý kiến của ma tôn đi, ta không có ý kiến gì.

Lúc này, ma thần Dạ Mị bay lên cao rồi từ từ chậm lại, nguyên nhân là do lực trói buộc của Như Ý Tâm Hồn kiếm càng lúc càng lớn, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của hắn.

Ma thần Dạ Mị kiểm tra lại thân thể một cách cẩn thận. Hắn gầm to, toàn thân phát ra ma khí cường đại, hoá thành một cơn lốc vây chặt quanh thần kiếm, trong nháy mắt đã lướt ngang mười trượng, xuất hiện trên bầu trời.

Nhìn Lục Vân phía dưới, ma thần Dạ Mị âm hiểm cười:

- Lục Vân, tiếc là vừa rồi ngươi đã bỏ qua một cơ hội tốt, bây giờ ngươi có tìm cũng không thấy đâu.

Lục Vân cười một cách bí hiểm, có chút cao thâm khó lường:

- Ngươi cho rằng ta không nhìn thấy cơ hội tốt mà dễ dàng bỏ qua ư?

Ma thần Dạ Mị trong lòng có chút chấn động, cố ý trấn tĩnh mà nói:

- Việc này thật khó nói, với hoàn cảnh nơi đây, ngươi trong lòng có tạp niệm thì đó cũng là chuyện bình thường.

Lục Vân cười, trong mắt hiện lên một tia kỳ quang, thân thể trong nháy mắt biến mất. Sau một khắc đột ngột xuất hiện trước mặt ma thần Dạ Mị khiến hắn kinh hãi kêu lên, lùi lại về phía sau một cách nhanh chóng.

Lục Vân không truy kích, nhìn Hắc Ám tôn chủ từ xa giọng nói đầy châm chọc:

- Đây là đệ nhất ma thần ở Ma vực Hắc Ám giới, ở trước mặt ta đã biến thành một con chuột, một chút lòng tự tin cũng không có.

Xung quanh đều bao phủ không khí trầm mặc, ngoài tiếng gào thét giận dữ của ma thần Dạ Mị còn có tiếng hừ tức giận của Hắc Ám tôn chủ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận