Lục Vân tuỳ ý triệu hồi thần kiếm, ngón tay bất ngờ gảy nhẹ lên thân kiếm, âm thanh trong trẻo ngân nga như một khúc nhạc tiên bao phủ khắp Đan Hoa sơn.
Lúc đầu thanh âm đó vừa lọt tai đã làm cho người ta say mê. Nhưng chỉ giây phút sau, những âm luật mê hồn khiến người mê mẫn ấy bắt đầu biến đổi kì dị, cảm giác như có một cái gì đó đáng sợ ẩn mình trong không trung, ánh mắt của vật vô hình đó đau đáu nhìn mọi người, luôn chuẩn bị bất chợt xông ra thôn tính tất cả.
Cái cảm giác đó rất là khác lạ và quái dị nhưng thật rõ ràng, làm cho sự bất an nhanh chóng tăng lên, rồi dần dần biến thành sợ hãi xâm chiếm lòng người.
Tam Nhãn Long Lang kinh hãi nhìn Lục Vân chau mày quát:
- Câu hồn đoạt phách? Không phải vậy chứ. Lục Vân, ngươi rốt cuộc định thi triển pháp quyết cổ quái nào mà sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe ai đề cập qua?
Lục Vân cười âm trầm đáp:
- Có gì đâu, đó chỉ là một trò đùa mà ta chợt nghĩ ra. Cái được gọi là binh với quỷ ư? Chẳng qua là dùng âm thanh khủng bố người ta thôi.
Tam Nhãn Long Lang đảo tròn mắt, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, lạnh lùng nói:
- Thủ đoạn thật là đáng sợ, rốt cuộc là ngươi muốn dọa cho khiếp sợ mất vía trước, sau đó lại huỷ diệt tâm hồn và cuối cùng thì tiêu diệt nguyên thần. Ngươi có thấy làm như vậy là quá đáng không?
Lục Vân thần sắc bình thản, ánh mắt chuyển lên thân Hắc Ám tôn chủ, giọng vô cảm đáp:
- Ta đã từng nói với hắn, sẽ có ngày ta tiêu diệt toàn bộ Hắc Ám giới khiến hắn có hối hận cũng đã muộn, nhưng hắn lại bỏ qua không đếm xỉa. Trước tiên hại Thương Nguyệt ta còn chưa kể đến, sau đó lại tiêu diệt Dịch viên và làm Ngạo Tuyết trọng thương, ta nếu như dễ dàng bỏ qua thì hắn có lợi quá. Hôm nay ta đến đây để thực hiện lời thề của mình, tiêu diệt dần thuộc hạ của hắn, làm tan rã thế lực của hắn, khiến cho hắn lâm vào đường cùng, cuối cùng ta sẽ tiêu diệt hắn, có vậy mới giải tỏa được nỗi hận của ta. Kể cả Tam Nhãn Long Lang ngươi, nếu muốn rút lui lúc này vẫn còn kịp, đến lúc muộn rồi thì đừng có trách ta.
Tam Nhãn Long Lang giận dữ gầm lên một tiếng rồi quát:
- Khẩu khí thật là ngông cuồng, ngươi cũng nên biết mình là ai chứ.
Bên cạnh, Hắc Ám tôn chủ âm trầm nói:
- Lục Vân, lòng dạ ngươi thật là thâm độc, đáng tiếc thủ đoạn sai lầm nên hôm nay ngươi đã định sẵn thất bại. Không chỉ có vậy, nếu ngươi đã đơn độc xâm nhập nơi nguy hiểm này thì hôm nay đừng mong còn mạng, đừng vọng tưởng rời đi.
Dứt lời liền đưa tay làm hiệu, trên đỉnh núi bóng đen loang loáng, chỉ chớp mắt đã có cả trăm bóng người phân ra bao vây xung quanh Lục Vân.
Ý nghĩ chợt thoáng qua, Lục Vân quan sát tình huống Đan Hoa sơn một lượt, cười lạnh lùng nói:
- Cao thủ quả là không ít, một trăm lẻ bảy vị, hai ma thần, một ma sát, một ma tiên, còn có chín cao thủ của yêu vực, thế lực mạnh như vậy quả là có thể chiếm được cả thiên hạ. Chỉ có điều sau ngày hôm nay, ở đây chỉ còn lại sự sợ hãi hoang vắng, khi ấy hai vị có gì để giành giật thiên hạ đây?
Hắc Ám tôn chủ giận dữ quát:
- Lục Vân ngươi chớ có cuồng vọng, có bản lĩnh sống sót thoát khỏi tay bọn ta, khi đấy có ngông cuồng cũng chưa muộn. Tấn công, để ta tiêu diệt hắn.
Lệnh vừa ban ra, những bóng đen chuyển động trong vùng màu đỏ, vô số yêu khí và ma khí âm thầm đan xen lẫn nhau, dệt thành tấm lưới bao quanh lấy Lục Vân, phong tỏa lối thoát của chàng.
Nghiêng mình tránh né thế tiến công của yêu vật, Lục Vân đưa tay phải nắm thần kiếm chỉ thẳng lên trời, khí thế mạnh mẽ hóa thành như một cơn lốc mạnh bao trùm bên ngoài thân thể. Bốn phía, những ngọn lửa phẫn nộ cuộn lên từng đợt, những đám tinh vân đỏ màu máu hóa thành các loại phù chú cháy đỏ. Tất cả lấy Lục Vân làm trung tâm không ngừng bay múa vòng tròn, cuối cùng hóa thành một luồng khí trong nhẹ nhàng bọc lấy Lục Vân.
Ở bên ngoài, các loại công kích liên kết dung hợp lại, tinh thần dị lực đáng sợ tràn ngập không gian, ma vân từng lớp mỏng và cùng yêu khí màu tro thẩm thấu vào nhau ngưng tụ thành một quả cầu khí cực lớn đường kính cả trăm trượng. Trên bề mặt quả cầu lấp loáng những đầu ác ma và các loại yêu vật hung ác. Sức tấn công mãnh liệt kèm theo âm thanh sấm sét từ trong quả cầu khí to lớn phát ra.
Ma vân cản trở tầm nhìn, không cho nhìn rõ tình huống bên trong quả cầu khí, nhưng tiếng sấm ngày càng liền nhau cho thấy hai bên đang giao chiến càng lúc càng quyết liệt, rồi ánh đỏ mờ nhạt xuyên qua quả cầu tro đen từ từ hiện ra kết quả cuối cùng.
Bên trong quả cầu khí lóe lên một luồng chớp, tiếp liền đó là tiếng sấm rung động trời đất, quả cầu khí màu tro đen to lớn lập tức hiện ra tình trạng kịch chiến, vô số ác ma yêu thú kêu gào điên cuồng thảm thiết hóa thành từng bóng đen bay ra khỏi quả cầu khí. Tiếng sấm khinh hoàng vừa dứt, tiếp theo ngọn lửa bùng lên biến thành đầu rồng đang phẫn nộ va chạm mạnh bên trong quả cầu. Đầu rồng không ngừng phun ra những quầng lửa, chỉ trong chốc lát đã đánh tan thế tiến công của yêu ma, lộ dần ra bóng ảnh của Lục Vân.
Ngạo nghễ giữa không trung, Lục Vân quét mắt qua các cao thủ của phía Long - Ma đang phân tán xung quanh, ánh mắt có phần cảnh giác. Tuy nhiên, biểu hiện của chàng lại tràn đầy tự tin, chỉ có điều tình huống thật sự như thế nào chỉ có trong lòng chàng là rõ. Chàng dường như không làm gì khác ngoài việc muốn khích giận Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang, làm cho bọn chúng giận quá mất khôn phái thêm nhiều cao thủ đến chịu chết. Chỉ có như vậy với năng lực của chàng mới tiêu diệt hoàn toàn thực lực của phe Long - Ma, đạt mục đích đả kích Hắc Ám tôn chủ.
Ma thần Dạ Mị ở trước mặt nhìn kỹ vẻ mặt của Lục Vân, thấy rõ vẻ cảnh giác của chàng không nhịn được cười âm lạnh nói:
- Lục Vân, đó chỉ là mới bắt đầu, ngươi hãy từ từ mà nếm trái đắng. Mọi người phải nhớ kỹ một điểm, không được hành động đơn độc. Lực lượng chúng ta liên hợp thành một thì cho dù Lục Vân ba đầu sáu tay cũng tuyệt đối không cách nào sống sót. Tiến công!
Ma thần thét lên một tiếng, hai mắt hắn lóe ánh sáng, tập trung tinh thần dị lực cao độ lại nhằm gây trọng thương cho Lục Vân.
Phía bên trái, ma thần Trảm Ngọc, phối hợp với sự tấn công của Dạ Mị, tổ chức các cao thủ ma vực hình thành trận pháp hắc ám phát ra lực hấp thụ đáng sợ mạnh mẽ nuốt lấy Lục Vân. Bốn phía, chín đại cao thủ của yêu vực lần lượt chiếm lấy từng phương, tự mình điều động những thuộc hạ dưới quyền phát động tuyệt kỹ của yêu vực, lập tức bóng yêu vật phân bố dày đặc đầy trời, các loại cảnh tượng ghê người chớp lóe, yêu khí ngập tràn, sát khí làm cho biển đỏ tăng thêm mấy phần sắc thái u ám.
Phân tích tình huống bên ngoài, Lục Vân phát hiện bọn cao thủ này rất xảo quyệt, bọn chúng khí mạch liên thông với nhau, không dám tự mình tấn công một phương mà chờ liên thủ với cả chục cao thủ đối diện. Như vậy thì kết quả rõ ràng không ổn.
Nhưng Lục Vân vẫn là Lục Vân, chàng nhờ có Ý Niệm Thần Ba vô cùng thần kì trợ giúp, còn có pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" quỷ bí khó lường hỗ trợ nên đối với thế công cực lớn, chàng vẫn bình thản, khuôn mặt anh tuấn lại có thêm mấy phần tà ác.
Lượt tấn công đầu tiên như cơn lũ quét bộc phát với uy thế mạnh mẽ, cả không gian trống rỗng phát ra âm thanh vang dội rung trời làm Lục Vân chấn động trong lòng. Tương tự, các cao thủ đang tấn công cũng kinh hãi thất sắc, trừ ma thần Dạ Mị đã lãnh giáo qua sự lợi hại của Lục Vân, biết rõ chàng giỏi về phòng ngự, còn những người khác tất cả đều kinh sợ, trong lòng xuất hiện chút dao động.
Kềm chế một chút dao động đó, thân thể Lục Vân như có như không, thân ảnh trong phút chốc chuyển động đến hơn một ngàn bảy trăm lần, vô số bóng ảnh hiện lên khắp nơi phát ra luồng kiếm mạnh bạo kinh thiên tựa như mặt trời mặt trăng cùng chiếu, ánh sáng mạnh hơn cả mặt trời lúc đó, uy thế rung hồn đoạt phách, chỉ một cái đã hủy diệt hai mươi sáu hảo thủ của ma vực và ba mươi mốt cao thủ yêu vực.
Mọi chuyện xảy ra trong chốc lát, lúc hàng ngàn hàng vạn phân thân Lục Vân hợp lại làm một hiện ra hình dáng nguyên vẹn của chàng thì bốn phía các cao thủ bị tập kích liền kêu gào thảm thiết, thân thể liền bị phá hủy, nguyên thần bị tiêu diệt hóa thành những mảng bụi mờ.
Kinh hãi nhìn Lục Vân ở giữa, ma thần Dạ Mị giận dữ thét lớn:
- Đáng ghét! Mọi người phải cẩn thận. Bây giờ ta sẽ khống chế hắn trước, mọi người lại phát động tấn công hủy diệt lần nữa. Cho dù thế nào chúng ta cũng phải tiêu diệt hắn.
Nói rồi thân ảnh loáng lên xuất hiện trước mặt Lục Vân, hai tay mang theo tầng tầng hắc vụ đánh tới Lục Vân.
Cạnh bên, hắc sắc ma đao trong tay ma thần Trảm Ngọc liền được huy động. Trong cuồng phong, ánh lửa bùng phát mãnh liệt, hắc sắc ma đao như một thần binh chấn thiên mang theo ma khí đáng sợ không cách gì chế ngự, nhát đầu tiên chém bầu trời, nhát thứ hai chém núi sông, nhát thứ ba chém Lục Vân("nhất trảm thiên khung, nhị trảm sơn hà, tam trảm Lục Vân").
Bên ngoài, chín đại cao thủ yêu vực phân thành sáu hàng, dưới sự phối hợp của các cao thủ ma vực nhanh chóng hình thành một trận pháp ba chiều. Chỉ thấy trận pháp hoàn tất với năm màu đen thẫm, đỏ thẫm, xanh thẫm, nâu tro và trắng tro tụ tập, sau đó trận pháp vừa hấp thu các loại linh khí âm tà giữa trời đất, vừa xoay chuyển mở rộng. Những luồng sáng phát ra từ các phân tử của trận pháp kết hợp với nhau thành mảng sáng, cuối cùng vô số điểm sáng hội tụ lại một chỗ hình thành một kết giới phong bế ngay đúng vị trí của Lục Vân.
Phát hiện khí tức không bình thường, Lục Vân muốn tránh đi, đáng tiếc lại bị ma thần Dạ Mị và Trảm Ngọc kềm chế làm chậm một bước, liền bị các cao thủ bốn phía mạnh mẽ phong ấn trong không gian nhỏ hẹp, tình hình rõ ràng có phần không ổn. Phân tích qua tính chất của kết giới đó, khuôn mặt Lục Vân trầm xuống, khí tức bản thân chàng với tính chất nhiều pháp quyết bất đồng tưởng sẽ dễ dàng dung hợp với khí tức trong kết giới đó nhưng khi thực hiện lại không thông.
Lục Vân quay đầu liếc nhìn bốn phía nhận thấy trận pháp đang hội tụ sức mạnh to lớn và đáng sợ, ngay cả cách qua một tầng kết giới, chàng cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh hủy diệt đáng sợ đó nên không khỏi có phần lo âu. Trầm ngâm một lúc, Lục Vân loại bỏ tạp niệm, toàn thân lấp loáng năm màu xanh, đỏ, vàng, đen và xanh lam, năm đại pháp quyết trong thân thể là phật, đạo, nho, ma, quỷ được thi triển đồng thời. Lập tức, một dãi cầu vòng ngũ sắc vây phủ bên ngoài thân chàng, theo sự phát động toàn lực của chàng mà dệt thành một cái kén năm màu bao phủ lấy chàng vào giữa.
Lúc này, ma thần Dạ Mị và Trảm Ngọc đã thu thế công lại, đứng từ xa nhìn những người còn lại đang bắt đầu tiến công. Nhưng trận pháp lúc đó đã hội tụ ánh sáng, luồng sáng chói mắt tăng đến cực hạn, từng điểm trong trận liên tục nhấp nháy hội tụ bên ngoài kết giới để phát xuất một chiêu hủy diệt. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Cảnh tượng nhìn từ xa tựa như giữa khoảng đêm đen vô hạn, vô số những ngôi sao lấp lánh từ nhiều nơi khác nhau liên kết lại cùng hướng vào giữa, cái cảm giác ngàn vạn chủng loại ánh sáng hội tụ thành một thể đó là một loại cảm giác làm cho người ta phải sợ hãi, khiến người khó có thể miêu tả được.
Sức mạnh công kích tổng hợp đáng sợ của bốn mươi tám cao thủ chốc lát đã đến vị trí của Lục Vân. Kết giới cứng rắn đó dưới áp lực của lực công kích tổng hợp liền bị vỡ nát tạo thành một quầng lửa đỏ cùng với tiếng nổ kinh thiên làm cho mọi vật trong vùng phụ cận đều bị hủy diệt.
Sau đó, ngọn lửa nhanh chóng tràn ra cùng với tiếng nổ rung trời, chỉ chớp mắt toàn bộ bốn mươi tám cao thủ đều bị bắn ra ngoài, dư lực còn làm cho toàn bộ Đan Hoa sơn cũng bị chấn động.