Phóng Tứ Linh thần thú bay đi, Lục Vân lạnh băng nhìn Thiên Tàn lão tổ, cất giọng cao ngạo:
- Cho ngươi thêm thời gian chỉ để ngươi chết mà phải phục. Bây giờ ngươi đã khôi phục được sức chiến đấu, chúng ta cũng nên kết thúc ân oán. Có thể lời nói này ngươi không hiểu rõ, nhưng cũng không cần gấp. Nhân đây ta sẽ cho ngươi biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai ta.
Thiên Tàn Lão tổ cười giận thốt lên:
- Được, thật cuồng vọng! Tiểu bối dám nói những lời đại ngôn trước mặt lão tổ ta trước nay chỉ có mình ngươi, đến giờ cũng khó tìm thấy người thứ hai. Nói đi, ta cũng muốn nghe lại thử xem sao, ta và ngươi chưa từng gặp qua, tại sao lại có ân oán?
Lục Vân cười ha hả mấy tiếng, rồi nhìn mãi về phía chân trời, giọng nói đột nhiên trầm buồn:
- Ở ngoài thành Lạc Dương, dưới núi Bắc Mang, hang núi âm u yên tĩnh, Phật tượng nằm trên vách núi. Những thứ đó, ngươi hẳn phải có chút ấn tượng.
Thiên Tàn lão tổ sắc mặt biến đổi, kinh ngạc trả lời:
- Ngươi hẳn đang nói về hậu bối của yêu và người – Hoàng Thiên?
Thu hồi mục quang, Lục Vân cười có mấy phần âm trầm:
- Như vậy, ngươi đã nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày đó?
Thiên Tàn lão tổ lạnh lùng thốt:
- Thế thì đã sao? Cuối cùng thì ngươi và Hoàng Thiên có quan hệ như thế nào, sao lại tìm đến ta báo thù?
- Không cần gấp, ta sẽ cho ngươi được minh bạch, cũng sẽ cho ngươi nhiều thời gian để khôi phục chân nguyên bị tiêu hao. Đợi sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, chúng ta sẽ kết thúc luôn cũng được.
Âm thanh cất lên không chút tình cảm. Lúc đó, Lục Vân thể hiện mấy phần tà dị, khí thế khiến người kinh sợ ngập tràn không gian.
- Ngày đó, ngươi đã bức bách Hoàng Thiên bái ngươi làm thầy, ngươi cũng hành hạ cha mẹ hắn trước mắt hắn để ép buộc hắn phải chấp thuận. Tuy nhiên ngươi lại không thể tưởng được, Hoàng Thiên tuy chỉ mới mười bốn tuổi, lại được cha giáo dục từ thơ ấu, chỉ toàn tâm muốn trở thành con người chân chánh. Sau đó, mẫu thân của hắn vì không muốn ngươi ép buộc con mình đã nguyện ý tự tận để khích lệ Hoàng Thiên, chỉ hy vọng hắn mãi mãi tuân theo những lời hứa của hắn, ngay đến chết cũng chọn trở thành người. Ngược lại, ngươi như bị chọc giận, sử dụng những phương pháp hung tàn vô cùng không ngừng hành hạ cha của Hoàng Thiên, một lần nữa nhằm kích động Hoàng Thiên. Tóm lại, Hoàng Thiên có muốn nhịn cũng không nhịn được. Để tránh phụ thân thêm đau khổ, hắn cuối cùng đã vi phạm những quy định của chính mình, bỏ qua ước muốn lớn nhất cả đời của hắn, chọn cách quay trở lại hình hài yêu vật để có thể biến đổi sức mạnh nhằm đánh lại người, báo thù cho cha mẹ.
Thiên Tàn lão tổ cười nhạt hỏi tiếp:
- Thế thì sao?
Lục Vân trừng mắt nhìn lão, ánh mắt sắc như dao làm lão ớn lạnh, không tự chủ được phải quay đi nơi khác.
- Nhớ tới lúc đó, Hoàng Thiên đặt xác mẹ còn nóng hổi xuống đất, cúi đầu lạy người cha đang bị hành hạ để tạ tội. Sau đó, nước mắt hắn lần đầu tiên rớt xuống.
Âm thanh trầm buồn vang vọng lại đến tai của mọi người xung quanh. Lúc đó, mọi người cũng như Trần Ngọc Loan đều cảm thấy được mấy phần đau khổ trong tâm của Lục Vân, phần nào minh bạch được sự tình ẩn chứa.
Thiên Tàn lão tổ kinh dị nhìn Lục Vân, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lớn tiếng hỏi:
- Lục Vân, lúc ấy ngươi đâu có mặt ở đó, sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?
Lục Vân lạnh lẽo nói:
- Ta đúng là không có mặt tại đó, nếu không ngày đó ngươi phải lưu lại nơi đó rồi.
Thiên Tàn lão tổ không tin, hừ lạnh vài tiếng rồi quát lớn:
- Chỉ nói càn nói bừa, ngươi còn chưa trực tiếp nói rõ, thật ra ngươi có quan hệ gì với Hoàng Thiên, hôm nay lấy cớ gì lại muốn trả thù ta?
Lời vừa phát ra, toàn bộ mọi người ở đó đều quan tâm chăm chú. Rõ ràng họ cũng muốn được minh bạch ân oán giữa Lục Vân và Thiên Tàn lão tổ là như thế nào.
Lục Vân thần tình có vẻ phức tạp, nhìn về nơi xa xăm, u uẩn nói:
- Nhớ lại lần đầu gặp Hoàng Thiên, ta cũng bị hình dáng nửa thú nửa người của hắn làm cho kinh hãi, cũng đã muốn tiêu diệt hắn. Nhưng rồi câu đầu tiên của hắn vừa phát ra đã làm ta kinh ngạc, bởi vì hắn một lòng một dạ cho mình là người, không phải là yêu. Sau đó, qua lời hắn ta mới biết được, mẹ của hắn chính là một thiên niên hỏa hồ, cha của hắn là một tiều phu, hai người họ đã yêu thương nhau mà sinh hạ được Hoàng Thiên.
Để tránh gây tổn thương cho thân thể trượng phu, Hoàng mẫu đã vào Tuyết sơn tìm nhân sâm ngàn năm. Không ngờ bị Tuyết Sơn thánh tăng phát hiện muốn tiêu diệt, nhân nhờ có sự cầu xin của cha hắn cùng với hàng ngàn, hàng vạn sinh linh ở núi Mang mới bỏ qua, lại còn bày cho phương pháp luyện hóa yêu thành người.
Để giúp bà biến thành người, cha của Hoàng Thiên đã rời khỏi lúc hắn mới bốn tuổi, tự mình luyện hóa trong hơn mười năm. Hằng ngày, ông đều đến bồi tiếp thê tử, sử dụng máu tươi của chính mình để tạo nên cơ thể cho bà, ngược lại chính mình lại suy nhược gần chết.
Bởi Hoàng Thiên thân thể còn là yêu thú, từ lúc nhỏ hắn đã bị thánh tăng vây khổn trong thạch ốc có khắc các loại pháp quyết, cũng nói rõ là chỉ khi hắn đã rời bỏ được cơ thể yêu thú, chân chánh thành người thì mới có khả năng thoát ra khỏi thạch ốc. Vì vậy, Hoàng Thiên đã sống trong thạch ốc hơn mười bốn năm, không thể bước ra ngoài dù chỉ nửa bước. Để có đồ ăn hàng ngày, bách thú ở trong Mang sơn đã luân phiên mang đến thức ăn, cứ như vậy trọn mười năm …
Mới nói đến đó, Thiên Tàn lão tổ đột nhiên quát lên: Truyện Tiên Hiệp -
- Ngưng lại. Lục Vân ngươi nói nhiều thứ khó tin, ta đã từng thấy không giống như thế. Ngày đó ta bắt gặp hắn ở trong sơn động, căn bản không thấy ở trong căn nhà đá.
Lục Vân hừ một tiếng rồi quát lên:
- Ngươi muốn biết vì sao lúc ngươi đến hắn không ở trong thạch ốc mà lại ở trong sơn động phải không?
- Vì sao ?
- Nguyên nhân thật là đơn giản. Chính ta là người đã mang hắn rời khỏi thạch ốc tiến vào trong sơn động. Khi bắt gặp phụ mẫu của hắn, ta đã xuất thủ giúp mẫu thân hắn thoát khỏi thân thể yêu thú, đàng hoàng trở thành con người. Đồng thời cũng chính ta xuất thủ lấy được bồ đề châu của thánh tăng để lại, mạnh mẽ áp chế được yêu khí trong cơ thể Hoàng Thiên, giúp hắn khôi phục được hình dáng con người. Hắn vốn đã hoàn toàn muốn theo lời của ta, hàng ngày tu luyện để có khả năng luyện hóa yêu khí trong thân thể, đàng hoàng thoát khỏi khốn cùng hóa thân thành người. Nhưng nào ngờ ngươi xuất hiện phá hoại mọi chuyện, không những bức tử song thân hắn, còn ép cho hắn không còn đường thoát, cuối cùng phải quay lại thân thể của thú.
- Thế thì sao, liên quan gì đến ngươi? Không lẽ vì ngươi đã áp chế yêu khí của hắn, ta lại làm cho phát xuất, ngươi không phục, phải không?
Thiên Tàn lão tổ nảy lửa nhìn thẳng Lục Vân như khiêu chiến, thần sắc đầy vẻ cao ngạo lạnh lẽo.
Giận quá hóa cười, Lục Vân vẻ mặt âm lạnh nói:
- Không phải không phục, nhưng ngươi hoàn toàn không biết điều. Khi thấy ngươi gặp Hoàng Thiên như vậy, mẫu thân hắn cuối cùng cũng đã phát giác được đại nạn đã đến. Vì vậy đã làm mọi cách cầu được một viên phật châu của thánh tăng, sử dụng sức mạnh thần bí của thạch ốc báo tin cho ta biết, cầu xin ta giúp đỡ. Khi ta đến được trong cốc, chỉ thấy hoang tàn khủng khiếp, duy nhất phụ thân của Hoàng Thiên còn một chút hơi tàn mà thôi. Trước khi chết, ông chỉ ước nguyện một điều chính là muốn ta tìm lại Hoàng Thiên, giúp hắn quay lại làm người. Ta đã từng tự mình hứa trước mặt ông, vô luận thế nào cũng muốn tìm lại Hoàng Thiên, đích thân ta sẽ giết chết ngươi để báo thù cho phu phụ ông. Hiện tại, ngươi đã rõ mọi thứ rồi, hãy chuẩn bị chết đi.
Lời nói vừa phát ra, lập tức luồng khí tức mạnh bạo hoang dã từ trên người Lục Vân như nước lũ núi cao tràn đến. Khí tức đó nhanh chóng hóa thành sóng khí kinh thiên mang theo toàn bộ sự giận dữ chuyển thành hỏa diễm thiêu đốt bốn phía.
Kêu lên một tiếng kinh hoàng, Thiên Tàn lão tổ nhanh chóng thoái lui, một mặt thi triển kết giới hộ thể, một mặt lưu ý hỏa diễm từ thân Lục Vân. Lão chợt phát hiện chỉ trong nháy mắt, biển lửa đã bao phủ rộng phương viên hơn mười dặm, mà từng phân từng tấc không gian đều bị quỷ hỏa xâm chiếm.
Lục Vân đứng ngạo nghễ giữa không trung, nhìn lên trời cao, lưỡi lửa từ bên ngoài thân tuôn chảy hướng ra bên ngoài liên tục không dứt, thể hiện hình tượng cừu hận không cùng, lại chứa đựng mấy phần tin tưởng kiên định, thề muốn hủy diệt toàn bộ các địch nhân.
Không sao hiểu được tình trạng của Lục Vân, Thiên Tàn lão tổ lên tiếng chất vấn:
- Lục Vân, chỉ vì một lý do ngớ ngẩn như thế, người lại muốn cùng ta quyết chiến sinh tử à? Không lẽ ngươi chưa từng suy nghĩ, đắc tội với Thiên Tàn lão tổ ta đúng là hoàn toàn không còn có lý trí nữa.
Lục Vân thu hồi mục quang, hai mắt sáng quắc như đuốc, phảng phất đã nhìn thấu được tâm tư của lão, cười lạnh thốt:
- Ngươi sai rồi, lý do đó không ngớ ngẩn chút nào. Quan trọng hơn, Lục Vân ta đã nói được thì nhất định làm được, trước giờ chưa có ngoại lệ. Hiện tại, ngươi đã khôi phục được tám phần chân nguyên, giết ngươi đã không tính việc dựa lúc nguy nan, ngươi hãy chuẩn bị đi.
Lục Vân quát lớn giữa thinh không, hai tay bắt quyết, toàn thân xuất phát hỏa diễm như mây bay ra bốn phía, hết tầng này đến tầng khác bao quanh thân mình, thể hiện uy nghiêmvô cùng.
Xung quanh mọi người đều ngưng thần nín thở, chăm chú nhìn vào hai người, chờ đợi một trận chiến kinh thiên động địa xảy ra. Một bên chính là lão quái vật của Thiên Tàn tông có tu vi mạnh mẽ trên thế gian khó tìm thấy người ngang sức, một bên là Lục viện đệ nhất, trong thân có đủ pháp quyết của chánh tà, mình mang linh khí hàng vạn hàng ngàn năm của thế gian. Hai bên lúc này đang ganh đua, cuối cùng người nào sống người nào sẽ chết, kẻ nào mạnh mẽ kẻ nào yếu nhược đây?
* *
*
Vào lúc giữa trưa, Phục Long cốc đón một vị khách đến thăm. Liên minh đệ tử nhanh chóng đưa vào đến đại diện, nhìn thấy chỉ có Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh đang nói chuyện.
Kinh ngạc nhìn người khách mới đến, Văn Bất Danh cảm thấy hoàn toàn bất ngờ, vừa đứng dậy nghênh tiếp, vừa hỏi:
- Huynh có khỏe không? Đúng là hiếm khi gặp, ngồi xuống nhanh đi. Bách Linh gần đây có khỏe không? Lâu lắm không nghe được tin tức gì hết.
Người khách cười hàm tiếu đáp:
- Bách Linh công chúa rất khỏe, chỉ là gần đây có nhiều sự tình, cho nên cũng rất bận rộn. Hôm nay ta đến đây là theo sự phân phó của nàng, đặc biệt quay lại nhân gian để tìm kiếm Lục Vân, muốn thông báo cho huynh ấy biết một chút tin tức. Ta cũng đã biết chuyện ở Đan Hoa sơn trước đây, cố gắng đến tìm huynh ấy, không biết bây giờ huynh ấy đang ở đâu?
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Đừng gấp, sáng sớm nay huynh ấy có chuyện phải ra ngoài, có lẽ chút nữa huynh ấy sẽ quay lại. Huynh đệ hãy nghỉ ngơi chút đi đã. Từ lúc gặp ở Dịch viên cũng đã non một tháng, không biết Thiên Chi đô các vị lại bận rộn điều gì vậy?
Nguyên lai, nhân tiện gặp được Khiếu Nguyệt Thiên Lang Khiếu Thiên, Văn Bất Danh và Quy Vô Đạo Trưởng cũng rất kinh dị, muốn hỏi vài câu.
Khiếu Thiên cười bình tĩnh thốt lên:
- Không dấu gì hai vị, gần đây ta thật rất nhàn hạ, bất quá Thiên Chi đô thật lại rất bận rộn, vừa tìm kiếm vật đối phó với Địa Âm và Thiên Sát, vừa ứng phó với quyết định của Cửu Thiên Hư Vô giới và Vân Chi Pháp giới. Trước đây, Cửu Thiên Hư Vô giới đã cùng với Vân Chi Pháp giới có một hiệp nghị, cùng đối phó với Địa Âm Thiên Sát, còn muốn Thiên Chi đô xuất thủ hiệp trợ. Vì vậy, Linh tôn do dự không quyết được, muốn cự tuyệt nhưng lại thấy không thỏa. Chỉ đến khi Bách Linh công chúa quay lại, mới nhờ nàng đứng ra đại diện cự tuyệt chuyện đó.
Văn Bất Danh thất kinh, hỏi lại:
- Sự tình xảy ra lúc nào, tại sao Bách Linh lại cự tuyệt vậy?
Khiếu Thiên nói:
- Chỉ mới đây không lâu, cách ngày Vạn Thú ma châu xuất hiện một hai ngày. Theo suy nghĩ của công chúa, nàng không muốn nói ra lý do. Bất quá ta đoán chuyện này với Lục Vân có quan hệ rất trọng đại. Công chúa dường như biết được một vài chuyện thần bí nào đó, nhưng nàng chỉ là một mực không lộ ra, chưa đến đúng lúc không tiện mở miệng.