Huyền Âm chân nhân nhìn theo bóng của Thương Nguyệt, ánh mắt có vẻ hơi cổ quái. Khi nàng đã bước đi được hơn hai trượng, Huyền Âm chân nhân đột nhiên cất tiếng:
- Thương Nguyệt…
Nghe tiếng gọi mình, Thương Nguyệt dừng lại rồi quay người nhìn Huyền Âm chân nhân hỏi:
- Sư thúc có việc gì sao?
Lúc đó vẻ mặt của Huyền Âm chân nhân rất phức tạp, lúc đầu thì gật sau đó lại lắc, dường như đang do dự hay đang không chắc một điều gì đó. Nói chung, làm cho Thương Nguyệt không đoán ra được lòng ông đang suy nghĩ gì.
Dừng cả nửa ngày, dường như Huyền Âm chân nhân đã hạ quyết tâm, mở miệng cất tiếng:
- Phượng Hoàng thư viện luôn lấy Phượng Hoàng pháp quyết dương danh thiên hạ. Không biết trong thư viện các con có ai luyện được pháp quyết đó đến cảnh giới cao nhất không?
Thương Nguyệt nhìn ông, lòng đầy hoài nghi, tại sao ông vô duyên vô cớ hỏi đến việc này?
- Sư thúc hỏi việc này không biết là vì lý do gì?
Huyền Âm chân nhân nhìn nàng kỳ lạ, lắc đầu nói:
- Không cần hiểu do đâu, hãy trả lời ta là được rồi.
Thương Nguyệt thấy vậy, gật đầu nói:
- Được, nếu sư thúc đã muốn biết, con cũng xin nói rõ. Theo như Thương Nguyệt biết, trong suốt lịch sử của Phượng Hoàng thư viện tới nay thì tu vi của sư thúc tổ là mạnh nhất. Bất quá nghe nói năm đó sư thúc tổ gặp được kì duyên, chứ không hề chân chính tu luyện Phượng Hoàng pháp quyết tới cảnh giới cao nhất?
Huyền Âm chân nhân nghe xong "Ồ" lên một tiếng, không tỏ ra để ý đến, tiếp tục hỏi:
- Thế con biết cảnh giới cao nhất của Phượng Hoàng pháp quyết là gì không?
Thương Nguyệt không hiểu ngầm ý, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Thương Nguyệt tự nhiên biết chứ, cảnh giới cao nhất của pháp quyết bổn môn chúng con chính là Phượng Hoàng Trọng Sanh, đáng tiếc là …
Huyền Âm chân nhân ngắt lời nàng, tiếp tục hỏi dồn:
- Trọng sanh như thế nào?
Ánh mắt Thương Nguyệt ngày càng lộ rõ vẻ nghi hoặc không hiểu, nhưng nàng thản nhiên không nói ra, chỉ bình tĩnh trả lời:
- Muốn trọng sanh thì tất yếu đầu tiên là phải trải qua Phượng Hoàng Niết Bàn.
- Cái gì là Phượng Hoàng Niết Bàn? Vào niết bàn rồi lại trọng sanh như thế nào?
Liếc nhìn nàng, sau khi hỏi xong Huyền Âm chân nhân đột nhiên quay người đi và lặng lẽ rời đi không nói thêm một lời nào.
Thương Nguyệt nhìn theo bóng ông, miệng khẽ ngâm:
- Cái gọi là niết bàn, theo phật gia mà nói thì chính là viên tịch, còn theo người thường nói ấy là cái chết. Đã chết rồi sống lại như thế nào đây?
Dường như nghe thấy những lời của nàng, Huyền Âm chân nhân truyền lại những âm thanh nho nhỏ:
- Không có chết làm sao có sống, không có sống làm sao có chết. Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hỏa trọng sanh….
- Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hỏa trọng sanh…. lẽ nào ….
Thương Nguyệt phảng phất nhớ ra điều gì đó, liền chìm đắm trong trầm tư.
Buổi chiều, tin tức đệ tử liên minh báo về Hoa Sơn cho biết Liễu Tinh Hồn đã tìm được dị nhân cứu chữa cho Trương Ngạo Tuyết, nhanh nhất tối nay chậm nhất sáng sớm mai sẽ về đến. Nghe tin, mấy người Diệp Tâm Nghi chỉ cười cười, không có biểu hiện gì nhiều. Còn những người Dịch viên, ngoài Huyền Âm chân nhân chẳng có động tĩnh, những người còn lại đều hào hứng rất nhiều, chờ đợi thời khắc Liễu Tinh Hồn trở về.
Lý Hoành Phi vội vội vàng vàng đi tìm Tất Thiên, cao hứng nói:
- Tất Thiên, vừa nghe nói Liễu Tinh Hồn đã tìm được người rồi, chiều nay có thể sẽ về đến.
Tất Thiên nghe thấy tin đại hỷ, cười nói:
- Thế thì tốt, tốt quá rồi. Chỉ cần Ngạo Tuyết sư muội có thể tỉnh lại, lúc đó thương tích cũng sẽ sớm hồi phục. Đi thôi, chúng ta đến chỗ sườn núi chờ đợi cho đến khi Liễu Tinh Hồn trở về mới thôi.
Lý Hoành Phi cảm động nói: Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Được, chúng ta cùng đến sườn núi đợi, tiện thể xem dị nhân ấy trông thế nào, có bản lĩnh gì.
Lý Hoành Phi kéo tay Tất Thiên, hai người nhanh chóng biến mất khỏi đỉnh núi.
Bên ngoài phòng của Lâm Vân Phong, Huyền Âm chân nhân đứng lẳng lặng, ánh mắt ngắm những đám mây ở cuối chân trời.
- Kịp hay không, còn phải xem chúng ta có khả năng tranh đấu với trời đất không. Vân Phong, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa…
Huyền Âm chân nhân thở dài nhè nhẹ, đi đi lại lại trong hành lang, chỉ đáng tiếc không ai nghe thấy tiếng thở dài của ông.
Tối đến, Liễu Tinh Hồn vẫn không kịp trở về, điều này làm cho những người đang cao hứng như Lý Hoành Phi, Tất Thiên cùng với những người quan tâm đến Trương Ngạo Tuyết đều cảm thấy vô cùng thất vọng. Thời gian một đêm sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng đối với những người phải chờ đợi mà nói, một đêm lại dài vô cùng. Còn đối với những người bận rộn, một đêm lại thật ngắn ngủi.
Giờ Tý, Huyền Âm chân nhân thay Càn Nguyên chân nhân trị thương cho Lâm Vân Phong, lúc này mặt của Càn Nguyên chân nhân trắng bệch nên ông cần phải đi nghỉ một lát. Đợi cho Càn Nguyên chân nhân rời đi, Huyền Âm chân nhân nhìn Lâm Vân Phong cẩn thận, nhẹ nhàng an ủi nói:
- Xem ra thương tích của con cũng đã khởi sắc đáng kể, chỉ cần giữ vững tiến độ thế này thì trong ba ngày nữa là có thể hoàn toàn bình phục.
Lâm Vân Phong cảm động nói:
- Đều nhờ công ơn của sư phụ và sư bá, đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Huyền Âm chân nhân biểu hiện thản nhiên, cau mày nói:
- Ngày mai, Liễu Tinh Hồn sẽ đưa dị nhân đến Hoa Sơn, đến lúc đó bệnh tình của Ngạo Tuyết ….
Thấy ông dừng lại không nói tiếp, Lâm Vân Phong hỏi:
- Việc này đáng để vui mừng, sao sư phụ ngược lại còn tỏ ra nặng nề như vậy, lẽ nào sư phụ còn lo lắng chuyện gì chăng?
Huyền Âm chân nhân trừng mắt Lâm Vân Phong, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cho rằng với mối quan hệ giữa Dịch viên chúng ta và Liễu Tinh Hồn, hắn lại có thể nhiệt tình giúp đỡ chúng ta đến thế sao?
Lâm Vân Phong gật đầu nói:
- Sư phụ nói có lý, nội tình bên trong đúng là đáng khả nghi. Nhưng chúng ta không thể biết được ông ta đang có ý định gì, lẽ nào ông ta dám hại sư tỷ ngay trước mặt các cao thủ liên minh. Hơn nữa, trước mắt sư tỷ đã ra như vậy, nếu ông ta cố ý hãm hại chúng ta thì chỉ cần im lặng không nói, cứ coi như không biết gì cả, sao còn phí sức lại không được gì hết, tự mình còn để lại nghi ngờ?
Huyền Âm chân nhân không nói gì, có lẽ ông cũng không giải thích rõ được, hoặc cũng có thể ông không có ý muốn giải thích điều này.
Sau một hồi lâu, khi Lâm Vân Phong kêu mãi, Huyền Âm chân nhân mới ngẩng đầu lên, giọng nghi hoặc nói:
- Trong Dịch viên, Âm viện có một pháp quyết rất kỳ quái. Vân Phong, con có từng nghe sư phụ Huyền Quỷ của con nhắc đến không?
Lâm Vân Phong vừa nghe đến tên Huyền Quỷ, sắc mặt đau khổ, giọng hoài niệm:
- Sư phụ trước đây đã truyền cho đệ tử không ít những pháp quyết kì lạ, đáng tiếc đệ tử không chăm chú khổ luyện, ngược lại còn làm người nổi giận. Bây giờ đệ tử muốn báo đáp lại cho sư phụ thì người đã không còn trên thế gian này nữa.
Nhìn sắc mặt đầy thương cảm của Lâm Vân Phong, Huyền Âm chân nhân vẻ mặt mất đi nét ngại ngùng nghi hoặc, quát lớn:
- Được rồi. Việc đã qua có nói cũng chẳng ích gì, hãy lấy lại tinh thần, trị thương cho tốt rồi mới nói những chuyện khác.
Lâm Vân Phong thấy ông đột nhiên nghiêm trang lại liền bỏ qua thương cảm trong lòng, ngồi im nghiêm trang bất động đợi ông ra lệnh.
Lúc đó, Lâm Vân Phong cảm thấy có vấn đề liên quan đến việc Huyền Âm chân nhân vừa mới hỏi. Bên trong có gì bí hiểm, ẩn chứa huyền cơ thế nào, tại sao Huyền Âm chân nhân muốn nói lại ngừng, cuối cùng vẫn không chịu nói rõ?
***
Thời khắc đầu tiên trong ngày, hôm nay phương đông không có mặt trời ló dạng, có vẻ thật âm trầm. Giờ cơm sáng, trong đại điện Hoa Sơn Chánh Đạo liên minh, Diệp Tâm Nghi và Thiên Kiếm Khách phân ngồi hai bên phía trên đại điện, phía dưới là các nhân vật chủ chốt của liên minh.
Nhìn quanh một vòng, Diệp Tâm Nghi mở miệng nói:
- Hôm nay, theo tin báo về, Liễu Tinh Hồn sẽ mang dị nhân cứu chữa Trương Ngạo Tuyết về đến đây. Để thể hiện sự hoanh nghênh và trọng vọng, chúng ta sẽ đích thân ra trước tiếp đón. Nhưng Hoa Sơn là tổng đàn của Chánh Đạo liên minh, mặc dù dị nhân chịu giúp đỡ chúng ta, nhưng vì nghĩ đến đại cục, cũng không tiện đưa người đó vào đây. Vì thế, ta quyết định trước hết hãy tạm thời bố trí cho người đó một chỗ nào đó trong biệt viện của lục viện, tránh ảnh hưởng đến việc chúng ta bàn chuyện cơ mật. Nếu như sau này vì yêu cầu trị thương cần thiết, lúc đó hãy sắp xếp lại sau, mọi người có ý kiến nào khác không?
Mọi người không nói gì, rõ ràng là không có ý kiến gì khác. Một lúc sau, Diệp Tâm Nghi đứng lên dẫn cao thủ tam phái cùng Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Tĩnh Nguyệt đại sư, Ngọc Vô Song, Thương Nguyệt và những người khác đi đến lưng chừng núi đợi Liễu Tinh Hồn trở về.
Thiên Kiếm Khách không đi, có lẽ thân phận lão khác nhóm người của Diệp Tâm Nghi, nếu như lão đi đón tiếp một người không quen biết thì sẽ hại đến sự uy nghiêm của Chánh Đạo liên minh.
Cũng vừa khéo, Diệp Tâm Nghi đến lưng chừng núi thì gặp ngay Liễu Tinh Hồn trở về. Đi cùng với lão là một lão già dị tộc mặc áo quần trông rất kỳ lạ, chỉ biết đó là trang phục của dân tộc thiểu số, nhưng không rõ đó là tộc nào.
Biết rõ người này được gọi là dị nhân, mọi người liền cẩn thận xem xét, phát hiện sắc mặt lão ta đen tối, tuổi khoảng trên bảy mươi, ánh mắt âm lạnh, vẻ ngoài làm cho mỗi người có cảm giác không thân thiện. Y phục dị nhân này có vẻ hơi cũ nát, toàn thân bốc ra mùi rất khác lạ, trong tay cầm một thanh gỗ đen dài độ hai xích, bên trên đó khắc những bùa chú kì quái, xem ra có chút quái dị, lại có vài phần tà khí không rõ.
Thấy Diệp Tâm Nghi đích thân ra nghênh đón, Liễu Tinh Hồn vội bước lên phía trước bẩm báo:
- Khởi bẩm minh chủ, thuộc hạ không phụ lòng phó thác, đã mời được cao nhân về đây. Người này hiệu là Cửu Dã, uy danh nổi trội khắp dải Vân Quý, chuyên trị các chứng bệnh phức tạp khó khăn. Tin rằng, Trương Ngạo Tuyết gặp được người này nhất định như người hiền gặp lành sẽ khỏi được bệnh, mau chóng tỉnh lại.
Liễu Tinh Hồn nói xong quay người, giới thiệu dị nhân Cửu Dã với Diệp Tâm Nghi và mọi người.
Cửu Dã cũng rất kì quái, tính tình cứng nhắc, thấy Diệp Tâm Nghi thì cũng chỉ miễn cưỡng gật đầu chào, còn những người khác thì chẳng thèm nhìn đến, khiến cho mọi người không vừa lòng lắm. Nhưng mọi người dù không vừa ý, cũng không tiện khó dễ với Cửu Dã, tất cả đều cười nụ gật đầu, vẻ ngoài rất nhiệt tình. Trong số đó, các môn hạ Dịch viên thể hiện mừng rỡ nhất vì họ rất quan tâm đến Trương Ngạo Tuyết.
Diệp Tâm Nghi nhìn thấy tất cả, vẻ mặt bình tĩnh, dặn dò Liễu Tinh Hồn dẫn Cửu Dã đến biệt viện nghỉ ngơi, đợi đến trưa mở tiệc tẩy trần, buổi chiều hãy đến xem xét tình hình của Trương Ngạo Tuyết. Đợi cho Liễu Tinh Hồn và mọi người của Dịch viên đi hết, Diệp Tâm Nghi quay đầu lại nhìn những người bên cạnh, cất tiếng hỏi:
- Mọi người thấy Cửu Dã này thế nào, có chỗ nào đáng khả nghi không?
Phong Lôi Chân Quân nói:
- Người này rất quái lạ, ta đã dò xét qua khí tức của lão, nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí cản lại bên ngoài, thế nào cũng không phát hiện ra. Nhưng theo như bề ngoài mà nói, Cửu Dã có chút cổ quái, lại thêm vài phần quái dị, biểu hiện có vài phần tà khí, lại có vẻ âm lạnh, đúng là một người dị thường.
Nghe thế, Tịch Diệt thiền chủ nói:
- Ngoài những điều đó ra, trên người lão ta còn có một sức mạnh rất lạ, luôn luôn chống đối với chân lực phật gia. Ta đứng cạnh lão ta nên cảm nhận rất rõ khí tức ấy.