Thất Giới Truyền Thuyết

Thuỷ Kì Lân Huyền Dạ, Hắc Sát Hổ Vương, Tam Nhãn Long Lang đồng thanh lĩnh mệnh, quay người bước ra ngoài.

Bạch Như Sương thần tình phức tạp nhìn Liệt Thiên, hai người lặng yên không nói.

Một lúc sau, Liệt Thiên nhẹ nhàng nói:

- Theo ta cùng ngao du nhân gian.

Bạch Như Sương né tránh mục quang của hắn, thấp giọng nói:

- Nếu như thật sự ngao du nhân gian, thiếp tình nguyện đi theo. Đáng tiếc chàng không phải như vậy.

Liệt Thiên ngoài mặt không một chút biểu tình, trầm giọng nói:

- Nếu như ta muốn nàng đi?

Bạch Như Sương đau buồn nói:

- Đến khi nào chàng mới cho thiếp được lựa chọn đây?

Liệt Thiên khổ sở nói:

- Có lẽ sẽ khá lâu, nàng sẽ quen thôi.

Bạch Như Sương không còn cười được nữa, nàng nói:

- Không cần phải quá lâu đâu, thiếp hiện tại cũng đã quen rồi.

Liệt Thiên sắc mặt hơi động đậy, nhẹ giọng nói:

- Nếu như vậy, nàng hà tất phải hỏi?

Bạch Như Sương đau buồn nói:

- Thiếp không hỏi, chàng sẽ không nói phải không?

Liệt Thiên khe khẽ lắc đầu, trầm giọng nói nhỏ:

- Không, ta sẽ nói.

Bạch Như Sương cười chế dễu:

- Đây không phải là như vậy.


Cuộc đối thoại ngắn gọn mà kì diệu, khiến hai người lâm vào cảm thấy ngượng ngùng.

Đối với việc tiến quân nhân gian, hai người không cùng nơi sinh ra, ai nấy vì niềm tin của mình mà đã nảy sinh xích mích.

Tình cảm là việc giữa hai người, còn chiến tranh lại là việc của vô số người. Khi tư tình và công lý mâu thuẫn với nhau, hai người bọn họ cũng giống như thường nhân, lâm vào sự đấu tranh khổ sở.

Thời gian trầm mặc trôi qua, khi tiếng bước chân vang tới gần, Liệt Thiên hỏi lại lần nữa:

- Thật sự không tình nguyện sao?

Bạch Như Sương nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi:

- Chàng thật sự để ý đến cảm giác của thiếp chứ?

Liệt Thiên nhè nhẹ gật đầu, nói có chút bướng bỉnh:

- Không để ý ta sẽ hỏi sao?

Bạch Như Sương nghe vậy liền cười một tiếng, thần tình biến hoá rất nhiều nói:

- Như vậy, thiếp sẽ đáp ứng theo chàng rời khỏi đây.

Liệt Thiên đầu mày hơi cau, hoàn toàn không biểu hiện vui mừng quá nhiều, trái lại còn có phần nghi hoặc hỏi:

- Chuyển biến của nàng có phần đột nhiên, không hiểu việc gì khiến nàng bất ngờ trở thành như vậy?

Bạch Như Sương cười nhàn nhạt, hỏi ngược lại:

- Chàng không vui mừng sao? Nếu chàng không thích, thiếp sẽ ở lại.

Liệt Thiên nghi hoặc nhìn nàng, có phần đoán không ra, nhưng hắn không hỏi lại, chỉ nhẹ giọng nói:

- Nàng đồng ý thì tốt, chúng ta đi ra nào.

Đến bên ngoài Thuỷ Tinh Thiên Địa, Huyền Dạ, Hắc Sát Hổ Vương, Tam Nhãn Long Lang đã bày xong thế trận. Sau lưng mỗi người là hàng trăm cao thủ của Yêu vực, thực lực của mỗi người cao thấp khác nhau. Thấy vậy, Bạch Như Sương sắc mặt thoáng thay đổi, la thầm rằng Yêu vực thực đáng sợ.

Liệt Thiên quét mắt qua các cao thủ một lượt, toàn thân tán phát khí thế uy nghiêm, lạnh giọng nói:

- Lần thứ ba tiến nhập nhân gian, đoạt lại thiên hạ! Bọn ngươi đã có tín tâm không, đáp lại ta nào!

- Có.

Tiếng đáp lại chỉnh tề, niềm tin kiên định, khí thế to lớn, thể hiện quyết tâm tiến quân vào nhân gian của Yêu vực cao thủ.


Thấy vậy, Yêu Hoàng Liệt Thiên rất hài lòng, tự tin vô cùng nói:

- Tốt, bây giờ bọn ta cần phải cùng nhau nỗ lực, hoàn thành nhiệm vụ năm xưa chúng ta chưa hoàn tất. Xuất phát!

Xoay người, Liệt Thiên nắm lấy tay Bạch Như Sương, bá khí ngút trời hướng về Ảo Thú Động Thiên bay đi. Phía sau, bọn Huyền Dạ ba người thống lĩnh Yêu vực đại quân đi theo sau, một đoàn người đông đảo, từ từ tiến quân chinh phạt nhân gian.

Đến Ảo Thú Động Thiên, Yêu Hoàng Liệt Thiên dừng chân lại, xoay mình đối diện Huyền Dạ nói:

- Lần này tiến nhập nhân gian, về phương diện hành sự, ngươi đã thu xếp thoả đáng chưa?

Huyền Dạ cung kính nói:

- Hồi bẩm chủ nhân, để giảm thiểu trở lực, tránh dẫn tới việc hai phe chánh tà liên hợp công kích, Huyền Dạ tuyển chọn ra mười hai thiên vương từ trong các cao thủ, cùng với thuộc hạ và Hắc Hổ theo chủ nhân chinh chiến thiên hạ, còn Long Lang lại suất lĩnh các cao thủ còn ẩn nấp âm thầm, duy trì liên hệ mật thiết cùng với chúng ta, bất cứ hành động gì to lớn đều do bọn họ ra mặt. Đợi tương lai bỏ đi được khác biệt, bọn họ lại chuyển từ tối sang sáng, quang minh chánh đại hỗ trợ chủ nhân thống nhất thiên hạ.

Liệt Thiên liếc nhìn Tam Nhãn Long Lang, lãnh đạm nói:

- Hi vọng lần này ngươi không khiến ta thất vọng.

Tam Nhãn Long Lang có chút khủng khiếp nói:

- Chủ nhân an tâm, Long Lang ngày trước đã phạm sai lầm lớn, giờ đây tất nhiên thành tâm hối lỗi, nhất định tận tâm kiệt lực hỗ trợ chủ nhân, hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ.

Liệt Thiên nhè nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Như vậy, ngươi trước tiên mang bọn họ tiến nhập nhân gian đi.

Tam Nhãn Long Lang vâng dạ, vội vã dẫn theo các cao thủ tiếp nhập Ảo Thú Động Thiên.

Đợi hàng trăm cao thủ rời khỏi, Liệt Thiên nhìn Huyền Dạ, Hắc Sát Hổ Vương cùng mười hai thiên vương, lạnh giọng nói: Truyện Tiên Hiệp -

- Hắc Hổ, ngươi trước hết mang bọn chúng mười hai tên đi đi, ta sẽ tới sau.

Hắc Sát Hổ Vương lớn tiếng lĩnh mệnh, tay phải phất lên, thống lĩnh mười hai thiên vương tiến vào trong động. Như vậy, ở cửa động chỉ còn lại Huyền Dạ, Bạch Như Sương cùng Yêu Hoàng Liệt Thiên ba người.

Im lặng nhìn nhau, Huyền Dạ cùng Liệt Thiên ánh mắt giao nhau, cả hai không ai rời đi, cứ như vậy một lúc, mục quang hai người mới phân khai.

Trong sự trầm mặc, Huyền Dạ nhẹ giọng nói:

- Chủ nhân có sự việc gì giao cho thuộc hạ làm chăng?


Liệt Thiên gật đầu nói:

- Đúng thế, ta đích xác có chút việc muốn ngươi đi thì mới an tâm. Trong quá khứ hai lần tiến nhập nhân gian, tất cả đều bị thảm bại quay về. Lần này ta không muốn lặp lại vết xe đổ đó, thế nên phải để tâm cẩn thận.

Huyền Dạ cảm động thở dài, hỏi:

- Chủ nhân có việc gì xin cứ nói.

Liệt Thiên trầm tư một lúc, nghiêm túc nói:

- Nhân gian ngày nay không giống như nghìn năm trước, trong đó cao thủ xuất sắc, những nhân vật đáng phải lưu ý rất nhiều. Ta muốn ngươi đi tra xét tình hình một vài nhân vật. Thứ nhất, quan hệ hành tung giữa Địa Âm và Thiên Sát. Thứ hai, Thái Âm hiện thế, ngoại trừ Yêu vực ra, cả Quỷ Vực lẫn Ma vực đều liên thông với nhân gian, ngươi vì thế cần phải lưu tâm nhiều đến tình hình hai nơi đó. Thứ ba, còn về Ngũ Đại Động Thiên và nhân gian Tứ Tuyệt, có lẽ hẳn cũng có biến hóa, nếu có cơ hội phải kiểm tra một lần. Cuối cùng, thế gian lưu truyền một truyền thuyết luân hồi nói về một chủng tộc đặc biệt, các đời đều bảo vệ một vật, ngươi cần lưu tâm tất cả cho ta.

Huyền Dạ trầm giọng nói:

- Chủ nhân an tâm, Huyền Dạ nhất định tận lực. Chỉ là vật đề cập cuối cùng, thực chất là gì?

Liệt Thiên nhãn thần có chút phức tạp, ngữ khí hơi có phần cổ quái nói:

- Luân hồi chi lực, tiền sinh hậu thế, túc mệnh chi bí, tàng vu lục đạo (1). Ta nghe nói vật này chính là Đại Luân Hồi bàn trong truyền thuyết, có thể mang người trở về kiếp trước, cũng có thể cho phép nhìn thấy tương lai.

Huyền Dạ ngơ ngẩn, có chút nghi hoặc hỏi:

- Chủ nhân, thế gian thật sự có thứ kì diệu như vậy sao? Vả lại, chủ nhân người muốn tìm kiếm nó, không biết có tác dụng gì?

Liệt Thiên lắc đầu nói:

- Chuyện truyền thuyết, thật giả khó đoán, ngươi chỉ cần lưu tâm nhiều là được. Rốt cục dùng thế nào, tương lai tìm được lúc ấy ta tự sẽ nói cho ngươi rõ. Được rồi, nên đi thôi. Ngươi mang theo sáu người cùng đi, đã có Hắc Hổ đi theo ta là đủ rồi.

Nói xong xoay mình, mang theo hai người tan biến vào trong động.

Dãy núi Thiên Thương vắng vẻ yên tĩnh, là nơi canh giữ của Đạo viên.

Nơi đây linh khí mạnh mẽ dồi dào, vốn là địa phương rất tốt dành cho tu chân luyện đạo. Nhưng từ lần trước Hắc Sát Hổ Vương dùng sức mạnh đột phá phong ấn Ảo Thú Động Thiên, sau đó luôn tiện hủy diệt Đạo viên, khiến cho dãy núi Thiên Thương vốn linh khí bức nhân lập tức mờ hẳn, giống như tiêu biến hồn phách, trở thành một nơi yên tĩnh như đã chết, không thể phục hồi lại vẻ huy hoàng trước kia.

Giờ đây, Đạo viên không còn như xưa nữa, thế nhưng Ảo Thú Động Thiên thì vẫn y như cũ. Chính lúc ấy bỗng vọt ra số lượng lớn Yêu vực cao thủ cùng với yêu khí đầy trời, rất nhanh thâm nhập vào trong đồi núi sông suối mà đi.

Đứng tại cửa động, Hắc Sát Hổ Vương nhìn về nơi hoang phế cách đó không xa, một chút hồi ức hiện về trong tâm.

Lần thứ nhất từ đây rời đi, mới được hơn một tháng, lúc ấy khí thế bản thân hưng phấn, mộng tưởng nhân gian đang ở dưới chân mình. Nhưng kết quả? Một tháng ngắn ngủi mình mất đi tất cả, lại một lần nữa trở về nơi đây.

Hôm nay, hắn lại một lần nữa đứng ở đây, trong lòng cảm xúc quả thật không ít, nhưng ngoài cảm xúc, còn có gì hơn đây? Có lẽ hắn hiểu, chỉ có điều hắn không muốn nhắc đến thôi.

Trầm mặc một lúc, Hắc Sát Hổ Vương quay đầu nhìn lại đường mới đến, sau đó ánh mắt quét qua mười hai thiên vương đứng bên cạnh, trầm giọng nói:

- Mọi người có niềm tin không?

- Hổ Vương an tâm, bọn ta có lòng tin!

Ngữ khí kiên định, khí thế mạnh mẽ, nghe vậy Hắc Sát Hổ Vương trong lòng chợt nhói, trên mặt lại tỏ ra thoả mãn gật đầu, nói lớn:


- Tốt, có lòng tin mới có hi vọng. Từ giờ bọn ta cùng theo chủ nhân chinh chiến thiên hạ, lại lần nữa nếm thử kiếp sống thiết mã kim qua năm xưa.

- Hổ vương nói hay lắm, nam nhi Yêu vực sao có thể để cho người coi khinh được.

Hào quang lóe lên, Thuỷ Kì Lân Huyền Dạ xuất hiện tại cửa động, cười nói.

Trong động, Liệt Thiên cùng Bạch Như Sương thản nhiên đứng yên, hoàn toàn không muốn lập tức đi ra, chỉ tĩnh lặng nhìn về nơi xa, trong thần tình có chút cổ quái.

Huyền Dạ tựa hồ hiểu ra cảm giác hai người, cũng không nhắc nhiều đến việc ấy, thuận tay tuyển ra sáu thiên vương, hướng về Hắc Sát Hổ Vương nói:

- Sáu người này sẽ theo ta đi hành sự, những người khác do ngươi thống lĩnh đi theo sát bên cạnh chủ nhân, đã hiểu chưa?

Hắc Sát Hổ Vương liếc nhìn Liệt Thiên, gật đầu nói:

- Đã hiểu, ngươi cứ đi.

Huyền Dạ quay đầu liếc nhìn, nhãn thần có chút kì dị, nhưng cũng không nói gì, cứ như vậy trầm mặc đi.

Hắc Sát Hổ Vương ánh mắt dõi theo Huyền Dạ rời đi, khoé miệng lộ chút chua xót, sau đó một chút mới mất đi, thấy Liệt Thiên và Bạch Như Sương không chút động tĩnh nào, liền phất tay dẫn theo sáu thiên vương đi trước một bước.

Giữa động, Bạch Như Sương mở miệng nói:

- Ánh mắt đó của Huyền Dạ ẩn chứa một vài ẩn ý, chàng có biết không?

Liệt Thiên nhợt nhạt nhẹ nói:

- Ta biết, chỉ có điều ánh mắt đó rất phức tạp, hai ba câu nói khó mà rõ ràng được.

Bạch Như Sương cười cười, dưới ánh sáng lờ mờ hiện ra chút mơ hồ, ngữ khí nhạt nhẽo nói:

- Trong nhãn thần hắn có để ý tới thiếp mà?

Liệt Thiên ngập ngừng, lúc sau mới trả lời:

- Có, chỉ là ánh mắt hắn nhìn nàng, đương nhiên là phải rất lâu mới có thể quên được.

Bạch Như Sương không nói, nhẹ nhàng bước ra ngoài động, nhìn cảnh núi non đẹp đẽ, khẽ nói:

- Trở lại nhân gian, về lại cố hương, chỉ là đến lúc ấy ta đối diện với nó như thế nào đây?

Liệt Thiên đến bên cạnh nàng, thần tình phức tạp nhìn ra xa, cảm động nói:

- Phải, về lại nhân gian, lần này cái mà ta để lại cho nó là cái gì nữa đây?

Trầm mặc bồi hồi giữa hai người, thời khắc này, đối diện với nhân gian rời xa đã lâu, hai người ai nấy đều có cảm xúc, chỉ là lập trường biểu hiện ra bên ngoài lại không giống nhau.

Ghi chú:

(1) Luân hồi chi lực, tiền sinh hậu thế, túc mệnh chi bí, tàng vu lục đạo = Sức mạnh luân hồi, kiếp trước kiếp sau, bí mật của số phận, ẩn chứa sáu đường luân hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận