- Hiện tại, Chánh Đạo liên minh thương vong trầm trọng, hai vị minh chủ không biết đã đi đâu, thực lực của chúng ta ở đây hoàn toàn không đủ để ứng phó tình thế đầy biến hóa này, cho nên đi hay ở, mọi người cần phải suy nghĩ tính toán cho tốt.
- Trong dĩ vãng, một bộ phận các ngươi cho dù đã gia nhập vào liên minh vì điều gì, chúng ta cũng không tiện nói nhiều về chuyện đó. Hiện tại, điều ta muốn nói đến, chính là trước mắt chúng ta đang trực diện đối đầu với nguy cơ rất lớn, vì thế để đảm bảo an toàn sinh mạng của mọi người, ta sẽ cho mọi người một cơ hội.
- Nếu tình nguyện ở lại thì cùng đi với chúng ta, bất kể có thể xuất lực ra tay được hay không cũng không sao cả. Còn không bằng lòng thì ở lại, hy vọng tự mình tìm được nơi khác, có muốn rút lui chúng ta cũng không miễn cưỡng. Hiện tại chúng ta có thể rời đi, chắc chắn điều này quan hệ đến sinh tử của mọi người.
Tất cả yên lặng nhìn Pháp Quả đại sư, không ít đệ tử trong mắt lộ ra vẻ kính phục. Ngay tại thời khắc này, những lời nói của đại sư đánh trúng tâm lý của không ít đệ tử liên minh, điều này khiến cho mọi người hết sức tán thưởng việc thông tình đạt lý của ông.
Trước đây, Chánh Đạo liên minh thực lực to lớn, khiến cho những đệ tử tu vi yếu ớt đều một lòng đi theo. Còn hiện nay liên minh không còn tồn tại nữa, bọn họ tự nhiên liền cảm thấy kinh hoàng và có phần sợ hãi.
Đang im lặng, Bổn Nhất của Bồ Đề học viện cất tiếng:
- Đã làm đệ tử của Chánh đạo liên minh, vì hòa bình của nhân gian, đệ tử nhận thấy cho dù phải trả giá bằng sinh mạng cũng có giá trị. Trước mắt nhân gian đang lâm nguy, nếu như chúng ta đều không dám tiến lên phía trước, thì bá tánh lương thiện sẽ như thế nào? Vì thế đệ tử nghĩ rằng, mọi người cần thận trọng xem xét, sau đó hãy quyết định chọn lựa ly khai hay lưu lại.
Nhìn Bổn Nhất, Pháp Quả đại sư trầm ngâm nói:
- Có quyết tâm là tốt, nhưng hy sinh vô ích cũng là không cần thiết. Vì vậy, mọi người hãy lấy chọn lựa trong lòng của mình làm trọng, không cần phải kiêng kị bất cứ chuyện gì để tránh phải hối hận trong tương lai.
Bổn Nhất lặng đi, còn trong đám đông lại có một đệ tử lớn tiếng:
- Đại sư từ bi, chúng tôi cảm kích khôn xiết. Chỉ có điều nếu chúng tôi rời khỏi nơi này, thì nên đi về nơi đâu?
Pháp Quả đại sư khẽ niệm một câu phật hiệu, điềm nhiên đáp:
- Tùy tâm mọi người, đừng nên quá chấp nhất.
Giữa trường, Hạo Vân cư sĩ trầm giọng nói:
- Thiên hạ rộng lớn, tất nhiên còn chỗ có thể đi được, chỉ là tùy theo tâm tình trong lòng của mình thế nào thôi. Nếu như tâm tàn ý lạnh muốn tránh thế lánh đời, tìm đến một nơi yên tĩnh là đủ rồi. Còn nếu như cần một nơi để nương nhờ, các vị nên đến Phục Long cốc xem qua một chuyến, ở đó có Trừ Ma liên minh chắc hẳn là phải tốt hơn chúng ta để nương nhờ.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, tôi xin phép cáo từ, xin chúc các vị mọi việc thuận lợi.
Nói xong thân ảnh lóe lên rời đi, cũng có khá đông đệ tử bắt đầu ly khai, chỉ trong phút chốc đã rời đi hơn nửa.
Đưa mắt nhìn những đệ tử còn lại, Pháp Quả đại sư nói:
- Mọi người không nên do dự, mọi sự tại tâm, tùy theo thiên mệnh.
Câu nói vừa dứt, một số đệ tử còn do dự chưa quyết cũng rời đi, cuối cùng bốn phía chỉ còn gần khoảng một trăm đệ tử của Nho viên và Bồ Đề học viện.
Trầm mặc cả nửa ngày, Hạo Vân cư sĩ than thở:
- Các người cũng đi đi, ở lại chỉ tăng thêm nguy hiểm mà thôi.
Bốn phía đều im lặng, không một người nào mở miệng cũng không ai di động, mọi người đều đáp lại bằng sự im lặng.
Cảm thụ được quyết tâm của toàn bộ đệ tử, Đan Thanh kiếm hiệp trầm giọng nói:
- Tốt, nếu như tất cả đều đồng lòng ở lại, hiện tại ai cũng có việc để làm, trước tiên chuẩn bị ăn một bữa đi.
Các đệ tử theo lời thi hành, tỏa ra làm mọi việc.
Ngồi bên cạnh bếp lửa, Đan Thanh kiếm hiệp liếc nhìn Pháp Quả đại sư và Hạo Vân cư sĩ, nhỏ giọng nói:
- Hiện tại ở đây chỉ còn lại đệ tử của hai viện, hai vị đã có tính toán gì chưa?
Pháp Quả đại sư nặng nề đáp:
- Hạo kiếp đang đến, không sao tránh được, hy vọng duy nhất của bần đạo là Bồ Đề học viện có người kế tục. Như vậy cho dù chúng ta đưa tấm lưng già chịu lấy hạo kiếp đang đến thì cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Cục thế hiện tại đã như thế này, chánh đạo muốn lấy lại uy thế ngày xưa sợ rằng vô cùng khó khăn, vì thế bần đạo muốn để Bổn Nhất và Giới Thiện ly khai vào sáng sớm mai, không để bọn chúng dính dáng đến thế sự nhân gian nữa. Bạn đang đọc truyện được tại
Đan Thanh kiếm hiệp nở nụ cười buồn, không nói một lời. Hạo Vân cư sĩ lại tán đồng, lên tiếng:
- Đại sư tính vậy rất đúng, dự tính đường lui để còn có hy vọng cho tương lai. Chỉ đáng tiếc môn hạ Nho viên Tất Thiên của ta, lại không biết đã lưu lạc phương nào?
Cảm nhận được tâm tình bi thương của Hạo Vân cư sĩ, Pháp Quả đại sư giọng trầm nhỏ đáp:
- Duyên đến duyên đi, sinh tử là do mệnh, lão hữu hà tất phải oán trời trách đất. Chỉ cần có duyên thì sẽ được gặp, còn giả như vô duyên, thì hà tất phải cưỡng cầu, đúng không?
Hạo Vân cư sĩ im lặng, trên môi chỉ đọng lại một nụ cười thê lương chua chát.
Đan Thanh kiếm hiệp nghe vậy liền mở lời an ủi:
- Sư huynh không cần lo lắng, đệ đã nghĩ trước việc này rồi, ngày mai sẽ phái xuất đệ tử thám thính khắp nơi để tìm tung tích của Tất Thiên, đồng thời lưu ý động tĩnh của Dịch viên. Chỉ cần tìm được Càn Nguyên chân nhân, hẳn sẽ biết được tình hình của Tất Thiên.
Liếc nhìn ông, Hạo Vân cư sĩ lạc giọng, nhỏ nhẹ nói:
- Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, hy vọng nó có thể bình an. Được rồi, hãy ăn no đã, những việc khác chờ đến ngày mai hãy nói tiếp.
Một đêm dài lặng lẽ trôi qua trong yên bình. Sáng ngày thứ hai, Đan Thanh kiếm hiệp và Pháp Quả đại sư triệu tập đệ tử hai viện lại một chỗ, phân phó nhiệm vụ cho mọi người. Phía Nho viên, ngoại trừ bốn đệ tử tùy thân được Đan Thanh kiếm hiệp lưu lại để điều khiển, còn lại toàn bộ đệ tử được phái ra ngoài để thám thính, tìm kiếm những tin tức có liên quan đến Tất Thiên cũng như môn hạ Dịch viên.
Còn phía Bồ Đề học viện, Pháp Quả đại sư kêu Bổn Nhất và Giới Thiện lại bên mình, nhỏ giọng nói chuyện với hai người rất lâu, cuối cùng cưỡng ép họ ly khai.
Xử lý xong mọi việc, Hạo Vân cư sĩ hỏi:
- Đại Sư, chúng ta hiện tại đi đâu đây, lang bạt khắp nơi không chút mục đích, hay trước hết đi tìm hai vị minh chủ không biết tung tích ở đâu?
Pháp Quả đại sư hiểu rõ, bởi vì ông vẫn còn bất mãn Kiếm Vô Trần sau sự kiện của Dịch viên, nghe vậy cũng không chút để ý, hơi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Trước hết cứ đi khắp nơi, vừa hiểu được tình huống của nhân gian, vừa từ từ tìm kiếm.
Hạo Vân Cư Sĩ cười một tiếng ngây ngô, cũng không nói nhiều, cùng Đan Thanh kiếm hiệp, Pháp Quả đại sư cùng với các đệ tử rời khỏi khu rừng, đi theo hướng dần xa khỏi Hoa Sơn.
Trên đường đi, Pháp Quả đại sư phái một bộ phận môn hạ đi trước dò đường, dặn dò các môn hạ còn lại che giấu khí tức, tránh bị yêu ma quỷ quái phát giác. Nhưng mà điều khiến đại sư nghĩ không ra, dù đã cẩn thận như vậy, nhưng rời khỏi khu rừng chưa tới mười dặm, bọn họ đã bị cao thủ Yêu vực nhanh chóng ngăn lại.
Nhìn thấy Hắc Sát Hổ Vương và ba cao thủ Yêu vực trên không trung, Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp thần sắc đều biến hẳn, một cảm giác bất an sâu sắc lộ ra trên khuôn mặt bọn họ.
Nhanh chóng đưa mắt trao đổi với nhau một lượt, Pháp Quả đại sư trầm giọng nói:
- Hổ Vương đột nhiên xuất hiện tại Hoa Sơn, không biết vì bọn ta mà đến hay vì Ma vực cao thủ ở trên Hoa Sơn vậy?
Hắc Sát Hổ Vương nở nụ cười âm trầm, quét mắt qua mọi người một lượt, hừ lạnh cất tiếng:
- Gặp lại cố nhân, tự nhiên là đến hỏi han các vị rồi. Còn về Ma Thiên tôn chủ ở Hoa Sơn, hắn giờ đã bị trọng thương bỏ chạy rồi.
Pháp Quả đại sư nhãn thần thất kinh, chất vấn tiếp:
- Không phải nghe nói Ma Thiên tôn chủ thống lĩnh cao thủ Ma vực chiếm lĩnh Hoa Sơn rồi, sao bây giờ lại bị trọng thương bỏ chạy?
Hắc Sát Hổ Vương cười lớn, ha hả nói:
- Tin tức của các người đã lạc hậu rồi. Để bổn tọa cho các ngươi biết, ngày hôm qua Ma Thiên tôn chủ đã thất bại dưới tay chủ nhân của ta, bị trọng thương phải đào thoát, hiện tại Hoa Sơn thuộc về quyền khống chế của Yêu vực rồi. Hôm nay, bổn vương chủ yếu chính là đi hỏi thăm các người.
Nghe vậy, Pháp Quả đại sư lộ rõ vẻ nghi hoặc, Hắc Sát Hổ Vương nói chủ nhân là người nào, tại sao trước giờ không biết gì cả? Bên cạnh, Hạo Vân cư sĩ kinh ngạc hỏi:
- Từ khi nào Hổ Vương lại có chủ nhân, không biết người này là ai? Hơn nữa, hôm nay có vẻ Hổ Vương có ý lưu bọn ta lại ở đây, đúng không?
Hắc Sát Hổ Vương hừ lạnh đáp:
- Bọn ngươi còn chưa xứng để hỏi tên chủ nhân của ta. Còn về các ngươi, hôm nay ai cũng đừng hòng chạy thoát, đều phải lưu lại tính mệnh cho ta.
Nhìn Hắc Sát Hổ Vương với ánh mắt âm trầm phức tạp, Hạo Vân Cư Sĩ nhỏ giọng hỏi Pháp Quả đại sư:
- Hôm nay xem ra sợ là lành ít dữ nhiều, chúng ta trước hết lệnh cho môn hạ đệ tử giải tán, có thể đi được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Pháp Quả đại sư thần sắc trầm trọng, nhẹ giọng nói:
- Bần đạo hiểu rõ, phiền ông ứng phó trước đi, ta sẽ điều động đệ tử tẩu thoát.
Hạo Vân cư sĩ khe khẽ gật đầu, nhìn Hắc Sát Hổ Vương lên tiếng:
- Nếu như Hổ Vương đã có ý giữ bọn ta lại, như vậy vì sao lại không thoải mái thổ lộ, cũng khiến bọn ta chết cho rõ ràng, cũng an tâm mà lên đường.
Hắc Sát Hổ Vương cười âm hiểm đáp:
- Điều đó không cần thiết, nguyên tắc của Yêu vực là không bao giờ mềm lòng khi đối phó với địch nhân. Hiện tại thời gian không sớm nữa, bổn vương cũng không phí thời gian nói dông dài với các người, chuẩn bị chịu chết đi.
Nói xong, tay phải phất lên, ba Yêu vực Thiên Vương bên cạnh đồng loạt gầm lên một tiếng, trực tiếp tấn công thẳng vào nhóm đệ tử liên minh dưới đất. Hắc Sát Hổ Vương khí thế phóng ra, ý thức khóa chặt ba người Hạo Vân cư sĩ, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp.
Cảm nhận được tình thế không cách nào tránh né, Hạo Vân cư sĩ và Đan Thanh kiếm hiệp đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, hai người quát lạnh một tiếng bay lên rút kiếm ra, chọn lựa cách chủ động tấn công. Trên mặt đất, môn hạ Bồ Đề học viện lúc này theo lệnh của Pháp Quả đại sư ai nấy bỏ chạy tứ tán, cố né tránh sự truy sát của cao thủ Yêu vực. Còn Pháp Quả đại sư sau khi đã giải tán được một bộ phận đệ tử tẩu thoát, liền thống lĩnh một số đệ tử còn lại thề chết không chạy, bay đến đối đầu với ba tên Yêu vực Thiên Vương, nhằm có thêm nhiều người chạy trốn được.
Trên vùng hoang dã, cuộc chiến hai phía chánh tà diễn ra. Lần thứ nhất này, Hắc Sát Hổ Vương thống lĩnh ba Yêu vực Thiên Vương đến trước, tuy nhân số ít, nhưng tu vi bọn chúng lại mạnh mẽ vô cùng. Chỉ với một mình Hổ Vương cũng đã đủ đối phó sự liên thủ công kích của nhóm Hạo Vân cư sĩ ba cao thủ. Như vậy cuộc chiến đối với phía Pháp Quả đại sư vô cùng bất lợi. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao ba cao thủ không tính đến chuyện bỏ chạy.
Khác biệt về tu vi đã định sẵn sự thành bại. Hạo Vân cư sĩ và Đan Thanh kiếm hiệp, tuy dùng hai chống một, hơn nữa toàn lực liều mạng muốn vây khốn Hắc Sát Hổ Vương. Nhưng sau khi giao chiến một lượt, cả hai mới đau lòng phát hiện, tu vi của bản thân so với Hắc Sát Hổ Vương vẫn còn một cách biệt cực kỳ to lớn, thật là khó mà dự liệu được.
Liếc nhìn xung quanh, Hạo Vân cư sĩ thần sắc tang thương, chỉ thấy Pháp Quả đại sư đang chống lại một Yêu vực Thiên Vương, song phương giao chiến kịch liệt, nhưng tu vi của địch nhân mạnh mẽ hơn người, dễ dàng ép Pháp Quả đại sư từng bước thối lui, hoàn toàn không có cơ hội phản kích. Còn lại toàn bộ đệ tử Bồ Đề học viện càng tử thương trầm trọng, hệt như đến đây để chịu chết vậy.