Thất Giới Truyền Thuyết

Ba yếu tố đó đồng thời xuất hiện, lại gần như chỉ kéo dài trong chớp mắt. Khi Huyết Sắc Hồng Liên và Ngũ Thải Phượng Hoàng hóa thành hai luồng hào quang tiêu biến vào trong cơ thể nàng, toàn thân Trương Ngạo Tuyết bộc phát bạch quang rực rỡ, chiếu sáng cả không gian, thân thể chớp mắt thu nhỏ lại rồi sau đó biến mất.

Trong kết giới, Tử Ảnh thần kiếm vẫn cũ, hai toà núi vẫn không có gì thay đổi, duy nhất có một điểm khác biệt chính là Trương Ngạo Tuyết lúc này xuất hiện trên thần kiếm, thân thể nhỏ khoảng ba thốn. Đứng thẳng trên thân kiếm, Trương Ngạo Tuyết trông nhỏ bé vô cùng, bất quá toàn thân hào quang rực rỡ thể hiện tu vi cao cường của nàng.

Chăm chú xem xét hai toà núi, tâm tình Trương Ngạo Tuyết có phần nặng nề. Nhìn từ bên trong và nhìn từ bên ngoài chắc chắn là hai cảnh tượng khác biệt. Lúc trước ở ngoài, chỉ có thể nhận thấy hai toà núi có chút quỷ dị. Mà lúc này đã tiến vào phía trong, Trương Ngạo Tuyết mới phát hiện hai toà núi trước mặt không ngờ lại có màu sắc khác nhau.

Phía mũi kiếm hướng đến chính là toà núi màu xanh, phía chuôi kiếm hướng về lại là toà núi màu đỏ. Hai toà núi này có lực hấp dẫn lẫn nhau, sản sinh ra một áp lực to lớn, cơ hồ muốn đánh gãy thần kiếm. Đồng thời, ở khu vực bên ngoài giữa hai toà núi còn sản sinh thêm một hấp lực nữa. Hấp lực này hình thành một vòng sáng xoay tròn bên ngoài, khiến cho toàn bộ khu vực duy trì được bình ổn, theo một tốc độ nhất định cuốn vào trung tâm.

Nắm rõ tình huống này, trong lòng Trương Ngạo Tuyết có chút mơ hồ. Hai toà núi này tại sao lại cổ quái như vậy, phương thức công kích của chúng hết sức khác thường. Vừa suy nghĩ về điều này, Trương Ngạo Tuyết vừa đem chân nguyên của mình truyền vào trong thần kiếm, lúc bắt đầu có ý thức phản kháng. Chống cự của thần kiếm trước là vì tự vệ, còn hiện tại, dưới sự thúc động của Trương Ngạo Tuyết, toàn thân kiếm tử quang rực rỡ, kiếm khí mạnh mẽ ngút trời, giống hệt như thần long tung hoành bay lượn.

Trong suy nghĩ của Trương Ngạo Tuyết, thần kiếm một khi đã nhận được sự hỗ trợ của toàn bộ chân nguyên của nàng, đương nhiên có thể thoát khỏi sức trói buộc của hai toà núi. Nhưng trong thực tế, sau khi nhận được chân nguyên nội thể của nàng chuyển qua, Tử Ảnh thần kiếm liền có hào quang rực rỡ, nhưng chỉ chớp mắt sau đã dần trở nên u ám, lực trói buộc đang phải chịu lại càng tăng lên gấp bội, ép cho Trương Ngạo Tuyết cơ hồ không thể thở nổi. Hiện tượng khác thường này liền khiến cho Trương Ngạo Tuyết bị thương nặng, kết quả thật là bất ngờ, khác hẳn với suy tính ban đầu của nàng.

Thét lên một tiếng giận dữ, Trương Ngạo Tuyết tinh thần phản kháng dâng cao, không chú ý tới thân thể đang trọng thương, lần nữa thúc động chân nguyên nội thể, chỉ huy thần kiếm phản kích, ý đồ muốn thay đổi cục diện bị động. Nhưng mà không hiểu sao, dù cho Trương Ngạo Tuyết phản kháng thế nào đi nữa, thần kiếm đều không hề có chút khởi sắc, ngược lại càng lúc càng hãm nhập sâu hơn, chớp mắt đã rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, ngay cả chính Trương Ngạo Tuyết cũng rơi vào trong đó.

Đối diện với áp lực đáng sợ, Trương Ngạo Tuyết hiểu rằng tử vong lại đang đến rất gần, điều này khiến nàng vô cùng giận dữ, không nhịn được phát sinh ý tưởng ngọc đá cùng tan. Mà đúng vào lúc này, thần kiếm hiểu được tâm tư của nàng, lập tức truyền lại một tin tức ngăn cản ý tưởng điên cuồng của nàng.

Có chút không hiểu, Trương Ngạo Tuyết chất vấn thần kiếm, nhưng hồi đáp của thần kiếm lại là chờ đợi, điều này chỉ khiến nàng càng trở nên kinh sợ và mơ hồ hơn. Xung quanh, tình hình có chút quỷ dị, do Trương Ngạo Tuyết bị trọng thương, chân nguyên nàng truyền vào trong thần kiếm cũng nhanh chóng yếu đi, nhưng áp lực bốn bề đột nhiên cũng giảm mạnh theo, khiến nàng không hiểu được chút nào.

Nhìn về phía trước, Trương Ngạo Tuyết cau mày nói:"Kỳ quái, tại sao lại như thế? Mọi thứ ở trong này sao lại luôn luôn đi ngược với bình thường như vậy?"

Nghi vấn mờ hồ lại càng cho thấy nỗi bàng hoàng trong lòng nàng.

Lúc này, âm thanh của người phụ nữ đó từ hư không truyền lại:

- Trương Ngạo Tuyết, không cần kinh sợ, đây là điều mà con phải đối mặt.

Nghe thấy, Trương Ngạo Tuyết ngẩng đầu hỏi:

- Người thực sự là ai, tại sao thần thần bí bí, lại không khẳng khái hiện thân gặp nhau?


- Không phải là không gặp mặt, chẳng qua lúc trước thời cơ chưa đến mà thôi.

Lời dứt, một thân ảnh mờ ảo hiện ra trước mặt Trương Ngạo Tuyết, mỉm cười nhìn nàng.

Ngắm nhìn người này, trong lòng Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc không diễn tả được. Chỉ thấy người phụ nữ trước mặt và mình cũng to nhỏ hệt như nhau, cũng là một người phụ nữ, chỉ có điều trông đã lớn tuổi, người thật là xinh đẹp, nhất là hai mắt trong như nước hồ thu, lấp lánh quang mang điềm đạm mà tự tin. Hơn nữa, xung quanh người phụ nữ này vây phủ hào quang rực rỡ, mà ẩn chứa phía sau nụ cười lại có sự uy nghiêm khiến người ta sợ hãi, làm cho Trương Ngạo Tuyết không nhìn ra sự sâu cạn của bà. Thu hồi ánh mắt, Trương Ngạo Tuyết hỏi:

- Bà là ai?

Người phụ nữ mĩ lệ cười hỏi lại: Truyện Tiên Hiệp -

- Con đoán thử xem ta là ai?

Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:

- Thật không dễ đoán, hay bà trực tiếp cho biết thì tốt hơn.

Người phụ nữ xinh đẹp ưu nhã cười một tiếng, tự tay nắm lấy tay phải Trương Ngạo Tuyết, toàn thân hào quang rực rỡ chậm rãi lưu chuyển, dịu dàng nói:

- Như thế này có thể đoán ra được không?

Trương Ngạo Tuyết thoáng ngần ngại một lúc rồi khẽ đáp:

- Đa tạ bà đã trị thương. Chỉ có điều khí tức trên thân thể bà thật kỳ lạ, tựa như có chút tương đồng với tôi.

Người phụ nữ xinh đẹp khẽ điểm nhẹ đầu ngón chân lên thân kiếm, Tử Ảnh thần kiếm lập tức phát ra tiếng reo thánh thót. Trương Ngạo Tuyết nghe thấy trong lòng liền thoáng biến đổi, đắn đo nói:

- Cảm giác rất quen thuộc, lẽ nào giữa bà và Tử Ảnh thần kiếm có quan hệ?


Người phụ nữ tử xinh đẹp nghe vậy cười cười, tán thưởng:

- Còn rất thông minh, cũng không uổng công ta đợi con cả nghìn năm.

Trương Ngạo Tuyết giật mình, kinh ngạc hỏi lại:

- Nghìn năm! Bà đã đợi tôi một nghìn năm! Bà lẽ nào là …

Người phụ nữ mĩ lệ thấy phản ứng của nàng, không nhịn được vỗ vỗ vai nàng, cất giọng thân thiết nói:

- Đúng rồi, ta chính là chủ nhân của Tử Ảnh thần kiếm Trảm Long tiên tử.

Tuy đã đoán vậy, nhưng thật sự nghe được bà thừa nhận, Trương Ngạo Tuyết vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lùi về phía sau một bước, Trương Ngạo Tuyết cung kính hành lễ nói:

- Ngạo Tuyết xin ra mắt tiên tử tiền bối. Lúc trước đã mạo phạm, xin tiên tử tiền bối lượng thứ.

Nhẹ nhàng đưa tay nâng Trương Ngạo Tuyết lên, Trảm Long tiên tử mỉm cười nói:

- Được rồi, nếu ta để ý đến những chuyện đó đã không hiện thân gặp mặt con rồi. Tới đây, để ta xem nào, con thật là xinh đẹp kinh người a. Ha ha.

Gò má Trương Ngạo Tuyết ửng hồng, nàng khẽ nói:

- Tiền bối đừng trêu đùa Ngạo Tuyết như vậy, người mới thật sự là xinh đẹp.

Thấy nàng xấu hổ, Trảm Long tiên tử không đề cập đến vấn đề này nữa, thay đổi chủ đề khác hỏi:

- Ngạo Tuyết à, trong lòng con có rất nhiều nghi vấn cần hỏi ta phải không?


Trương Ngạo Tuyết gật đầu nói:

- Đúng vậy, tiền bối, có rất nhiều sự tình con không được hiểu rõ lắm, con chính đang nghĩ xem nên hỏi như thế nào đây.

Trảm Long tiên tử mỉm cười nói:

- Con cứ hỏi đi, hỏi tất cả những gì mà con không hiểu, bởi vì đây là cơ hộp gặp gỡ duy nhất của chúng ta, sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Trương Ngạo Tuyết thất kinh, nhìn bà một lúc, nhẹ nói:

- Có thể gặp được tiên tử một lần, đã là Ngạo Tuyết tam sanh hữu hạnh(1), đoạn kí ức này con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

Nghe vậy, Trảm Long tiên tử tán thưởng:

- Có thể gặp con, ta cũng rất cao hứng. Được, không nói chuyện này nữa, con hãy hỏi những chuyện chính đi thôi.

Trương Ngạo Tuyết khe khẽ gật đầu, sau khi suy nghĩ một lát liền hỏi:

- Tiền bối, Ngạo Tuyết có mấy vấn đề xin thỉnh giáo. Thứ nhất, ngày đó ở Thần Nữ phong của Cửu Hoa sơn, có một người nói chuyện với con có phải là người không? Thứ hai, lúc trước người nói với con nơi đây gọi là lưỡng cực không gian, vậy đó là dạng không gian như thế nào? Thứ ba, người để thần kiếm đưa con đến đây, không biết có điều gì muốn dạy bảo?

Trảm Long tiên tử khẽ cười nói:

- Về vấn đề thứ nhất, ngày đó tại Cửu Hoa sơn thì người cùng con nói chuyện không phải là ta, đó chỉ là một đoạn ý thức ta đã lưu lại mà thôi. Bởi vì ta đã từng tu luyện ở nơi đó một khoảng thời gian, vì thế lưu lại Cửu Thiên Hồng Liên là đợi người có duyên, không nghĩ người đến lại là con. Về hai vấn đề sau, không chỉ vài lời mà giải thích rõ ràng hết được. Bởi vậy chúng ta hãy từ từ nói.

Nghe vậy, thần sắc Trương Ngạo Tuyết hơi thay đổi, giọng cung kính đáp:

- Ngạo Tuyết không vội, xin tiền bối cứ từ từ giải đáp.

Trảm Long tiên tử mỉm cười, sau đó có vẻ hoài niệm lên tiếng:

- Đề cập tới vấn đề này phải nói bắt đầu từ một nghìn năm về trước. Đương thời có một vị cố nhân tìm ta mượn kiếm, vì ta hiểu rất rõ người này nên không hỏi lý do liền cho mượn. Sau này người đó lại nói với ta, do một số nguyên nhân, thần kiếm đã thành một pháp khí phong ấn, không cách nào trả lại được. Thấy vậy ta có chút giận dữ, kiêm trình chạy đến tranh lại. Khi đã chứng thật lời nói của người đó, ta suy nghĩ khá lâu, cuối cùng đã tha thứ cho y. Sau này, ta vân du khắp thiên hạ, phát hiện một linh mạch ở Thần Nữ phong phía sau Cửu Hoa sơn liền ẩn cư ở đó tu luyện, thấm thoắt cũng sáu trăm năm.


Khuôn mặt Trương Ngạo Tuyết hiện rõ vẻ kinh ngạc, rung động nói:

- Sáu trăm năm? Vậy tiền bối sao lại còn muốn rời đi? Còn nữa, cố nhân ngày đó của tiền bối có phải đã phóng Tử Ảnh thần kiếm vào đầm nước lạnh trong Âm Hồn lâm cách Dịch viên mười dặm phải không?

Cảm khái cười cười, Trảm Long tiên tử ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Ngạo Tuyết, khẽ nói:

- Thần kiếm đúng là phóng vào trong đó, dùng để phong ấn lối vào Quỷ vực, không ngờ con lại có duyên gặp đúng lúc thần kiếm xuất thế, trở thành chủ nhân của nó. Còn tại sao ta rời đi, điều này không quan trọng, quan trọng là con đã nhận được những gì mà ta để lại, thu được Cửu Thiên Hồng Liên.

Thấy bà có vẻ không muốn nói, Trương Ngạo Tuyết cũng không tiện truy hỏi, cất tiếng hỏi sang chuyện khác:

- Sau đó thế nào, người sao lại ở đây?

Trảm Long tiên tử thản nhiên nói:

- Ta rời Cửu Hoa sơn, liền tới nơi này, bởi vì đây là nơi ta đã lấy được Tử Ảnh thần kiếm.

Trương Ngạo Tuyết giật mình, thần thái nghi hoặc hỏi:

- Thần kiếm phát xuất từ nơi đây? Điều này quả thật quá ly kỳ.

Trảm Long Tiên Tử lắc đầu nói:

- Con không biết được sự ảo diệu bên trong, tự nhiên thấy ly kỳ, đợi sau khi con hiểu rõ tình huống, con sẽ không thấy như vậy nữa. Trước đây ta có nói qua với con nơi này tên là lưỡng cực không gian. Tại sao lại là lưỡng cực? Nói ra thì thật đơn giản, nhưng cũng lại rất phức tạp. Đơn giản mà nói, toà núi con thấy trước mắt, hoàn toàn không phải là dạng núi đá thông thường mà nó là lưỡng cực sơn(núi hai cực) có một không hai trong trời đất. Trông vẻ bề ngoài thì toà núi này không lớn lắm, nhưng thực tế lại là một địa phương rất kỳ diệu, hội tụ được khí địa cực, là một nơi kỳ lạ đặc biệt tồn tại ở thế gian. Trước mặt, vị trí của chúng ta chính là bên trong lưỡng cực sơn, thuộc về dị vực không gian.

Trương Ngạo Tuyết chưa hiểu, hoang mang hỏi lại:

- Tiền bối, bà có thể nói rõ một chút không, Ngạo Tuyết ngu ngốc, nghe mà không hiểu được.

Trảm Long tiên tử đáp:

- Đừng để ý điều đó. Chuyện này cho dù đổi lại là ai cũng đều rất khó hiểu. Nói chính xác, gọi là lưỡng cực sơn bởi vì ẩn chứa khí lưỡng cực thần bí. Bên ngoài nó tồn tại một từ trường mạnh mẽ, bài xích đa số sự vật tới gần, mà bên trong lại hiện ra hai cực âm dương, giữa chúng có lực hấp dẫn lại tương hỗ để chế ngự.

(1) Tam sanh hữu hạnh = rất may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận