Rất nhanh, Kiếm Vô Trần liền lắc lư thân thể muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên ánh Ma bên ngoài thân thể mạnh lên, Ma thần Tàn Vô Nguyệt tập trung tinh thần, một luồng sức mạnh rung hồn phá phách như kiếm chém tới, lập tức đánh tan lưới sáng sắc đỏ của Kiếm Vô Trần, hung hăng hất bắn hắn bay đi như đạn.
Diệp Tâm Nghi thấy vậy hô lên một tiếng thất kinh, phòng ngự yếu ớt do phân tâm lập tức tan vỡ, liền bị hệt như Kiếm Vô Trần.
Cười âm trầm một tiếng, Ma thần Tàn Vô Nguyệt toàn thân lóe lên ánh đen, biến mất khỏi chỗ cũ xuất hiện ngay bên cạnh Kiếm Vô Trần, tay phải lóe lên ánh Ma quỷ dị, hung hăng đánh vào ngực của Kiếm Vô Trần.
Ma thần Hàn Tinh cũng không yếu hơn, dùng phương thức tương tự, lập tức một chưởng xuất hiện trên đầu Diệp Tâm Nghi. Nguy hiểm đến gần, Kiếm Vô Trần ánh mắt lóe sáng, thân thể đột nhiên nghiêng qua, cả thân hình xoay tròn nhanh chóng, vào lúc nguy hiểm nhất Kiếm Vô Trần đã bộc phát tiềm lực, tránh được công kích của Tàn Vô Nguyệt, xuất hiện bên cạnh Diệp Tâm Nghi, thẳng thắn đón lấy một chưởng của Hàn Tinh.
Một tiếng ầm vang lên, Kiếm Vô Trần miệng phun máu tươi, thân thể rơi xuống đất. Diệp Tâm Nghi lợi dụng cơ hội né ngang ba trượng, tránh được truy kích của Hàn Tinh. Diệp Tâm Nghi vội đưa tay vào lòng lấy ra Dao Trì ngọc lệnh, miệng quát lên một tiếng, ánh xanh toàn thân mở rộng, một luồng khí thần thánh bắn ra bốn phía. :
Dao Trì ngọc lệnh trong tay ánh sáng mạnh hẳn, một con thanh loan giương cánh kêu lên, trong lúc hai cánh múa lên cũng gầm rú giận dữ, một luồng khí thần thánh hóa thành lưỡi dao gió cuốn thẳng đến Ma thần Tàn Vô Nguyệt và Ma thần Hàn Tinh.
Cười lạnh lùng tàn khốc một tiếng, thân hình Tàn Vô Nguyệt ảo hóa, thi triển thuật "Ma Ảnh Thiên Ảo", chớp mắt đã hóa thành trăm bóng bao phủ bốn bề Diệp Tâm Nghi, liên miên không ngừng phát động tiến công.
Ma thần Hàn Tinh tung người lên cao, hai tay nhanh như chớp điện, hai trăm bảy mươi sáu chưởng hội tụ thành một, ngưng tụ thành một con hổ ma giữa không trung, nhắm thẳng thanh loan phóng đến.
Trên mặt đất, Kiếm Vô Trần thân bị trọng thương. Hắn vốn khôi phục được năm tầng thực lực, bị tinh thần dị lực của Ma thần đả thương, rồi thêm một chưởng nặng nề sắc bén của Hàn Tinh, thân thể chịu thương tổn nghiêm trọng, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, lúc này không ngờ còn chưa tới hai phần thực lực.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần trong lòng đầy thương đau, cảm giác bất cam đả kích hắn, khiến hắn trong tình huống hoàn toàn yếu thế, ngang nhiên thi triển Huyết Hà đồ. Như vậy, ánh đỏ máu lóe lên, một luồng sát khí ép người xông thẳng lên trời cao, lập tức khiến cho Ma Thiên tôn chủ và Ma thần chú ý.
Phóng người lên cao, Kiếm Vô Trần miệng rống lên giận dữ:
- Đồ thứ vô liêm sĩ, xem chiêu đi.
Hai tay múa lên hệt như đao chém nát trời, ánh đỏ rực sắc máu đan xen như rồng, gầm rú xông đến tấn công Tàn Vô Nguyệt và Hàn Tinh.
Trên đầu, ánh Ma lóe lên, Ma Vương xuất hiện. Chỉ nghe thấy Ma Thiên tôn chủ âm lạnh cất tiếng:
- Kiếm Vô Trần, Chánh Đạo liên minh đã bị hủy rồi, ngươi cũng xuống địa ngục thôi.
Một tiếng rồng ngâm, đao ma rung trời, một luồng đao đen như mực phóng ra trăm trượng, mang theo uy thế ngưng trời rẻ núi, đã chém xuống đỉnh đầu Kiếm Vô Trần ngay khi lời Ma Thiên tôn chủ vừa dứt.
Một đao này bá tuyệt uy mãnh, xông đến hoàn toàn bất ngờ. Tuy nói là Ma Thiên tôn chủ lúc này thân bị trọng thương, nhưng dù gì hắn cũng là Ma Vương của Ma vực, vì thế một đao này đối với Kiếm Vô Trần, có thể nói có tính hủy diệt. Kiếm Vô Trần lúc này muốn né tránh cũng đã quá trễ rồi.
Giờ phút này đây, ngoại trừ việc la lên hung hăng điên cuồng để biểu lộ sự phẫn nộ bất bình của mình, hắn chỉ còn có thể làm một chuyện duy nhất chính là thúc động chân nguyên sót lại, tổ chức lưới sáng phòng ngự yếu ớt.
Diệp Tâm Nghi bị Ma thần Tàn Vô Nguyệt tấn công, tình thế vô cùng khẩn trương. Ngoại trừ trạng thái cơ thể khác biệt, những kỳ học quỷ dị này cũng có áp lực rất lớn đối với nàng.
Nhưng mà cho dù như vậy, sự lưu luyến sinh mạng, với những mong ước còn chưa đạt được, khiến cho Diệp Tâm Nghi ngoài sự phản kháng không còn cách nào khác. Vì thế nàng quên hết mọi chuyện, toàn tâm toàn ý thúc động Dao Trì ngọc lệnh, kịch liệt triển khai chiến đấu với Tài Vô Nguyệt.
Có lẽ do ý niệm muốn sống quá to lớn, Diệp Tâm Nghi lúc này phát huy được thực lực kinh người, mạnh mẽ ổn định thế trận trước thế công thấu trời của Ma thần Tàn Vô Nguyệt.
Nhưng đúng lúc đó, một luồng ma khí kinh thiên đột nhiên truyền đến, khiến cho Diệp Tâm Nghi đang giao chiến chấn động tinh thần, không khỏi mất tự chủ đưa mắt nhìn qua bên cạnh.
Vừa nhìn qua, Diệp Tâm Nghi kinh hãi la lớn, một đao của Ma Thiên tôn chủ chém xuống, Kiếm Vô Trần lại không cách nào né tránh được, thế làm sao không thể khiến cho nàng thất kinh hồn vía được?
Trong lúc nguy cấp, Diệp Tâm Nghi quên hết mọi chuyện, một lòng chỉ muốn cứu lấy Kiếm Vô Trần, căn bản không hề nghĩ đến giá to lớn phải trả. Lòng tập trung lại, ý niệm bộc phát, một niềm tin kiên định điều khiển Dao Trì ngọc lệnh, khiến cho nó chớp mắt đã đến trên đầu Kiếm Vô Trần, phát xuất một luồng sáng xanh rực rỡ, nghênh đón lấy một đao hủy diệt của Ma Thiên tôn chủ.
Hành động của Diệp Tâm Nghi có thể nói là huyền diệu vô cùng, chỉ cần chậm đi một chút, Kiếm Vô Trần cho dù không chết, tấm thân huyết nhục cũng nhất định bị phá hủy. Nhờ vậy Kiếm Vô Trần tránh được kiếp nạn, nhưng Diệp Tâm Nghi thiếu đi sự bảo hộ của Dao Trì ngọc lệnh, bị Ma thần Tàn Vô Nguyệt phát ra ánh ma hất bay đi.
Ánh mắt lúc đó ảm đạm không còn thần sắc, thân thể Diệp Tâm Nghi tựa như lá rụng, nhè nhẹ, rơi rụng âm thầm cách đó trên vài chục trượng. Hai môi mím chặt, khuôn mặt Diệp Tâm Nghi đầy sự đau khổ, nhưng nàng không hề kêu lên. Bởi vì nàng không muốn lúc này làm Kiếm Vô Trần phân tâm, như thế sẽ không tốt cho hắn.
Kiếm Vô Trần không biết được tình huống của nàng, ít ra vào lúc này, hắn đang một lòng một dạ suy nghĩ việc tiếp tục ứng phó mọi chuyện như thế nào.
Lợi dụng Dao Trì ngọc lệnh ngăn cản được Vạn Ma đao của Ma Thiên tôn chủ, Kiếm Vô Trần thân thể lắc lên, trong thời gian rất ngắn liên tục ba lần thay đổi thân pháp, khiến cho hình bóng của hắn một phân thành chín, tạo thành một vòng tròn, các loại sắc thái tuần hoàn lưu động trên từng hình bóng, khiến cho địch nhân nhất thời không biết được đâu mới là bóng thật của hắn.
Hoàn tất mọi chuyện này rồi, trong đầu Kiếm Vô Trần xuất hiện tình huống của Diệp Tâm Nghi. Vì thế, hắn đột nhiên nổi giận, vừa điên cuồng rống lên vừa rút ra Hậu Nghệ thần cung, cũng không cần biết đến thân thể của mình lúc này có thể chịu đựng được phản lực hay không, ngang nhiên thúc động pháp quyết, toàn thân bộc phát sức mạnh hủy diệt.
Thời điểm này, tình huống toàn bộ chiến trường hết sức kì diệu. Một đao của Ma Thiên tôn chủ bị Dao Trì ngọc lệnh ngăn cản, hai bên giằng co với nhau, sức lực nhanh chóng bị tiêu hao. Ma thần Tàn Vô Nguyệt chỉ một chiêu đã đánh bay Diệp Tâm Nghi, khiến nàng bị thương rất nặng, nhưng hắn lại không đuổi theo, gần như chỉ phát ra tinh thần dị lực liên tục không ngừng tàn phá Diệp Tâm Nghi.
Giữa không trung, Ma thần Hàn Tinh trước đó dùng kỳ học của Ma vực ngưng tụ thành một con hổ, đấu lực với thanh loan do Dao Trì ngọc lệnh phát ra, một lòng muốn áp chế lấy. Ai ngờ Diệp Tâm Nghi hết lòng cứu người, đột nhiên chuyển Dao Trì ngọc lệnh đến đối đầu Vạn Ma đao.
Như vậy, Ma thần Hàn Tinh mất đi đối tượng tiến công, liền lợi dụng lúc Diệp Tâm Nghi bị trọng thương bắn đi, thân thể bay lên chụp xuống, muốn sớm kết liễu Diệp Tâm Nghi. Ai ngờ, cử động vốn rất chính xác lại lôi cuốn một chiêu hủy diệt của Kiếm Vô Trần, khiến cho vạn vật trong phương viên vài chục dặm chấn động.
- Âm Dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa chi linh, vi ngã sở dụng. (1)
Giọng nói âm lạnh tàn khốc, trong lúc nói, thần cung trong tay của Kiếm Vô Trần vốn có hai lổ căng dây rỗng không liền phát ra hào quang một xanh một đỏ, cả hai giao lại một điểm, nhìn thấy hệt như dây cung.
- Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn sở chí, vạn vật tề tru! (2)
Dây cung vừa hiện ra, khí âm dương tại điểm giao nhau liền hóa thành mũi tên ánh sáng, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần, cả trường cung tròn như mặt trăng, linh khí tứ bề âm thầm nhanh chóng hội tụ nhập vào trong mũi tên ánh sáng, mục tiêu nhắm thẳng vào Hàn Tinh.
Thời điểm này, toàn thân Kiếm Vô Trần hào quang xanh đỏ lấp lánh, tuy sắc mặt vô cùng trắng bệch, nhưng cừu hận trong đáy mắt lại như lửa đỏ thiêu đốt, một mực chống đỡ cho hắn.
Uy lực của một tên này không so được với khi giao chiến với Lục Vân, nhưng một tên này hủy diệt Ma thần Hàn Tinh, kiềm chế Ma thần Tàn Vô Nguyệt, cũng khiến Ma Vương kinh khiếp. Một tên vút lên trời, rẽ mây xé toang bầu trời. Không cần phải giải thích gì thêm, một cột sáng kết nối trời đất, uy lực đủ chấn động bốn bề.
Ma Thiên tôn chủ rống lên giận dữ, trong sự phẫn nộ của hắn, Vạn Ma đao trong tay rực lên ánh ma, ngâm lên một tiếng chấn động, một luồng lửa sắc đen vút ra chém xuống, đánh trúng ngay vào Dao Trì ngọc lệnh. Một luồng sáng xanh lóe lên, tranh đấu sinh tử, Dao Trì ngọc lệnh gần như chỉ chống đỡ giây lát, sau đó liền bị luồng sáng ma thôn tính, trong không trung vang lên một tiếng ngọc vỡ.
Quay đầu, Kiếm Vô Trần nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy từng mảnh xanh rơi rụng theo gió, bảo vật trấn sơn của Dao Trì – Dao Trì ngọc lệnh lại bị hủy diệt như vậy. Bất ngờ, đau xót hiện lên trên mặt Kiếm Vô Trần.
Nghĩ đến việc Diệp Tâm Nghi vì cứu mình, cuối cùng đến cả bảo vật của môn phái cũng bị hủy diệt, hắn làm sao không cảm thấy đau lòng được. Phẫn nộ thay thế cho đau thương, thân thể Kiếm Vô Trần xoay chuyển, Hậu Nghệ thần cung nhắm thẳng vào Ma Thiên tôn chủ, giọng đau khổ run rẩy quát lên:
- Đồ thứ tà ác vạn phần, ta muốn ngươi phải trả giá đắt.
Vẻ mặt Ma Thiên tôn chủ thất kinh, lập tức cảnh giới cao độ, Vạn Ma đao trong tay hoành ngang trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thần khí cực mạnh trong tay Kiếm Vô Trần, vẻ mặt đầy nét tham lam và kinh sợ.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt lắc mình đến bên cạnh Ma Thiên tôn chủ, nhỏ giọng khuyên bảo:
- Ma Vương đại nhân, thực lực của ngài trước mắt đã giảm rất nhiều, đối mặt với thần khí cực mạnh đó cần phải đặt cẩn thận làm đầu.
Ma Thiên tôn chủ phản ứng lại:
- Ngươi xem Kiếm Vô Trần kia cũng như cung kéo hết mức, hắn xem ra không còn đủ sức để thi triển Hậu Nghệ thần cung rồi.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt lo lắng lên tiếng:
- Lời của Ma Vương đại nhân hẳn có đạo lý nhất định, nhưng chúng ta cũng không hiểu nhiều về thần khí đó, ai dám chắc Kiếm Vô Trần sẽ không coi thường sống chết cố gắng thi triển? Nếu như hắn tức giận đến độ làm như vậy, bỏ thêm một tính mạng nữa cũng không thèm tính toán. Điểm này hy vọng Ma Vương đại nhân nên suy xét kỹ, chúng ta chỉ cần còn sống hẳn còn có hy vọng.
Ma Thiên tôn chủ trầm ngâm một lát, lời Tàn Vô Nguyệt rất có đạo lý, trong tình huống hiện nay, Kiếm Vô Trần đã bị ép đến bước đường cùng, ai dám bảo đảm hắn sẽ không nổi điên phản kháng đến cùng đây?
Suy tưởng trước sau, Ma Thiên tôn chủ có được quyết định, giọng lạnh lùng tàn khốc vô cùng nói với Kiếm Vô Trần:
- Tiểu tử, nếu không bởi ngươi có Hậu Nghệ thần cung trong tay, ngươi làm sao có thể hoành hành bá đạo được. Tranh bá thất giới cần có chân tài thực học, sẽ có ngày ta khiến ngươi phải chết dưới tay ta. Hôm nay hãy tha cho ngươi trước đã, lần tới gặp mặt bổn vương sẽ không nhân từ như vậy đâu.
Nói rồi xoay người, Ma Thiên tôn chủ dẫn Ma thần Tàn Vô Nguyệt bỏ đi.
Kiếm Vô Trần giận dữ lên tiếng:
- Không cần phải cuồng vọng, lần tới gặp mặt bổn minh chủ cũng sẽ không cho ngươi cơ hội bỏ chạy đâu!
Không hề có hồi đáp, Ma Thiên tôn chủ và Ma thần Tàn Vô Nguyệt đã sớm biến mất không còn tăm tích.
Ghi chú:
(1) Âm Dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa chi linh, vi ngã sở dụng = khí âm dương, mẹ của trời đất, biến hóa linh ứng, để ta sử dụng.
(2) Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn sở chí, vạn vật tề tru! = Rẽ mây phá bầu trời, đuổi mặt trời diệt rồng, mũi tên thần đến đâu, vạn vật đều bị hủy diệt!