Nhưng ở chung lâu ngày, Diệp Tâm Nghi dần dần phát hiện Kiếm Vô Trần khuyết điểm không ít, tính cách âm trầm thủ đoạn tàn độc, nhưng nàng đều không để ý, cứ để cho hắn mượn lời nói khác đi, sơ ý bỏ qua một số chuyện. Trong lòng nàng kỳ vọng không cao sang, chỉ cần Kiếm Vô Trần đối xử tốt với mình, còn những chuyện khác có thể không kể đến.
Bởi vì như vậy, khi cầu viện thất bại ở Vạn Phật tông, Kiếm Vô Trần nói sẽ đến môn phái cầu hôn, Diệp Tâm Nghi lập tức cảm động, hoàn toàn bỏ qua môn quy của Dao Trì không cho phép người nam bước chân vào, dẫn hắn đến nơi này. Hôm nay Dao Trì bị hủy diệt, có hối tiếc cũng đã quá trễ, Diệp Tâm Nghi làm sao không hối tiếc muốn chết đi!
Thời gian có thể chữa lành mọi thứ, khi Diệp Tâm Nghi bình tĩnh trở lại, nàng nói với Thiên Tâm chết trong lòng mình:
- Sư tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ nhớ kỹ những lời của tỷ, hơn nữa còn tìm Kiếm Vô Trần hỏi cho rõ. Nếu như Dao Trì quả thật bị huynh ấy hủy diệt, cả đời này muội nhất định sẽ không tha cho hắn, càng không thể tha thứ cho chính muội.
Nói rồi khí tức toàn thân biến hẳn, phát ra một luồng ánh xanh ôn nhu hòa nhã rẽ nước hồ ra để thân thể từ từ phóng lên.
Trên mặt hồ, sóng nước cuồn cuộn lúc này đã từ từ bình ổn, những cánh hoa kỳ lạ chói mắt đã tan tác trôi đi bốn phía, không thể quay về lại cảnh mỹ lệ trước đó nữa. Giữa không trung, Kiếm Vô Trần nhìn xuống mặt hồ, chờ đợi khá lâu không thấy chút động tĩnh nên chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng đúng lúc đó, một cột nước phun thẳng lên trời khiến Kiếm Vô Trần đang bỏ đi liền đứng lại. Nhìn thấy Diệp Tâm Nghi từ từ bay ra, Kiếm Vô Trần vẻ mặt mừng rỡ, vội lên tiếng:
- Tâm Nghi, muội không sao chứ? Huynh cứ mãi lo lắng cho muội.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi động đậy, biểu hiện của Kiếm Vô Trần khiến nàng cao hứng, đáng tiếc điều này dường như đã quá trễ. Chăm chú nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi phát hiện khi hắn nhìn thấy Thiên Tâm trong lòng mình, ánh mắt hơi hoảng loạn, điều này khiến nàng lập tức hiểu rõ quá nửa.
- Kiếm Vô Trần, vào thời điểm ngươi xuất thủ giết chết sư tỷ của ta trước đó, ngươi đã từng nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta chăng?
Kiếm Vô Trần né tránh ánh mắt của nàng, cố làm ra vẻ không biết nói:
- Tâm Nghi, muội đừng nghi ngờ lung tung, huynh làm sao lại giết chết sư tỷ của muội.
Diệp Tâm Nghi cười giận nói:
- Tự ta nhìn thấy, lẽ nào còn có giả trá chăng?
Kiếm Vô Trần biến sắc, trầm tư giây lát rồi than thở nói:
- Tâm Nghi, muội sao khổ sở như vậy, huynh không muốn làm thế, chính là tỷ ấy bức bách huynh như vậy.
Diệp Tâm Nghi nghe thấy thân thể run lên, giận dữ mắng:
- Kiếm Vô Trần, ngươi làm như vậy là báo đáp ân tình của ta chăng? Trước đó sư tỷ cho ta biết, ngươi đã đoạt lấy Băng Tuyết Tinh Hồn, khiến cho Dao Trì bị hủy diệt, ta còn mãi không tin. Vừa rồi ta chỉ mới thăm dò sơ sơ, ngươi lại tự mình chột dạ, nói ra hết mọi thứ, ngươi thật khiến ta hận ngươi!
Kiếm Vô Trần vẻ mặt khó coi vô cùng, không ngờ Diệp Tâm Nghi lại lừa mình, điều này khiến hắn hơi nổi giận, đồng thời cũng hơi hối hận. Nói thật, đoạt lất Băng Tuyết Tinh Hồn, hủy diệt Dao Trì, những chuyện này hắn đều không để ý, nhưng đối với Diệp Tâm Nghi, hắn còn hơi quyến luyến, dù sao phụ nữ xinh đẹp trên thế giá như thế cũng chỉ được vài người.
Trong lòng của hắn, cứ mãi nghĩ đến có một ngày sẽ đoạt được Diệp Tâm Nghi. Nhưng bây giờ nhìn lại, biến cố hôm nay đã khiến cho khoảng cách hai người kéo ra quá xa.
- Tâm Nghi, muội đã thay đổi, từ trước đến giờ muội không phải loại người lừa lọc.
Kiếm Vô Trần nhẹ nhàng lên tiếng.
Diệp Tâm Nghi giận quá hóa cười, vẻ mặt điên cuồng đáp lời:
- Đúng, ta đã thay đổi, nhưng ngươi không có thay đổi, ngươi đã thành tà ác, trở thành kẻ vô sĩ. Từ lúc biết nhau đến nay, ta đã vì ngươi làm hết mọi thứ, toàn tâm toàn ý giúp đỡ ngươi, còn ngươi chăng, ngươi đối với ta như thế nào? Ngươi đoạt lất vật báu nhất của Dao Trì ta, giết chết sư tỷ của ta, hủy diệt Dao Trì của ta, đây chính là phương thức ngươi báo đáp cho ta chăng? Kiếm Vô Trần, ân tình giữa ta và ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt từ lúc Dao Trì bị hủy diệt, bây giờ ta muốn thực hiện công đạo, giết chết thứ súc sinh lòng lang dạ sói như ngươi.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm trầm, chắm chú nhìn nàng thản nhiên bất động, đợi một lúc mới nói:
- Tâm Nghi, huynh không muốn động thủ với muội, muội hãy quên hết mọi thứ đi, chúng ta như ngày xưa, giống như chưa từng đi qua nơi này.
Diệp Tâm Nghi giận dữ đáp lại:
- Câm miệng, đừng dùng lời hoa hòe trước mặt ta. Cả đời này, ta tự thấy mình tốt nhất đối với ngươi, ai ngờ ngươi lại báo đáp ta như thế, khiến ta không còn mặt mũi nào đối mặt với sư phụ và sư tỷ, không còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ, càng không cách nào tự đối mặt với chính mình. Hôm nay, ở nơi đây, chúng ta hai người chỉ có một còn sống mà thôi, hoặc là ngươi phải trả giá đắt, hoặc hủy diệt được ta luôn, nếu không cho dù phải đến Cửu Thiên Hư Vô giới, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm lạnh, Diệp Tâm Nghi bật ra Cửu Thiên Hư Vô giới khiến hắn nhất thời thất kinh, trong lòng ý thức sự nghiêm trọng. Trước đó hắn tuyệt đối không suy xét, chỉ muốn thấy thực lực mạnh để sau đó đối chọi với cừu địch trong dĩ vãng.
Nhưng lúc này, câu nói của Diệp Tâm Nghi đã đánh thức hắn, để không chịu sự truy cứu của Cửu Thiên Hư Vô giới, hắn hẳn không được để lại vết tích. Nghĩ đến đây, Kiếm Vô Trần hơi chần chừ, bất quá chỉ giây lát, hắn liền có quyết định, dù sao hắn cũng là kẻ bạc tình.
- Tâm Nghi, nếu như muội khẳng định vì ta đã phải trả giá hết tất cả. Thế thì có thể nói hủy diệt Dao Trì cũng là một dạng trả giá, việc này có thể giúp huynh tiến lên một tầng, đạt được khả năng thống nhất thất giới.
Diệp Tâm Nghi mặt lạnh lại, vẻ kích động đột nhiên biến mất, ánh mắt như băng nhìn hắn, giọng lạnh lẽo nói:
- Đây chính là nguyên nhân để ngươi hủy diệt Dao Trì chăng?
Kiếm Vô Trần cười khổ nói:
- Nói thế nào đây, trước đây huynh cũng chưa từng nghĩ sẽ đến nông nỗi này, huynh còn một lòng hy vọng sư phụ của muội có thể gả muội cho huynh, ai ngờ đến bước cuối cùng lại biến thành như thế. Nói thật, lần này phần lớn là bất ngờ, nhưng huynh cũng không muốn phủ nhận. Cả đời này Kiếm Vô Trần huynh nếu như nói có lỗi với người nào, có lỗi nhất chính là với muội, vì thế huynh không muốn ẩn giấu chuyện gì cả.
Diệp Tâm Nghi xanh mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng lại sôi sục. Trước đây, nàng mong muốn có thể nghe được một câu thật lòng của của Kiếm Vô Trần, hy vọng hai người trở nên như một không cần phải nói thêm gì.
Nhưng hôm nay, khi nàng nghe được những lời nói thật hắn, bọn họ lại trở thành kẻ thù sống chết.
Mấy canh giờ trước đó, hai người còn nói chuyện hôn nhân, nhưng trước mắt lại trở nên liều mạng sống chết, chuyện này đúng là nực cười.
Diệp Tâm Nghi bật cười đau thương, lên tiếng:
- Nếu đã như thế, cho ta biết, sư phụ và Thiên Hương sư tỷ thế nào rồi?
Kiếm Vô Trần chần chừ một lúc, dường như muốn che dấu, nhưng cuối cùng đột nhiên chịu thua, thản nhiên đáp lại:
- Sư phụ muội đã bị người cứu đi rồi, còn sư tỷ muội chết trong tay ta!
Diệp Tâm Nghi thân thể lảo đảo, tuy đã suy đoán rồi, nhưng thật sự nghe được tin tức sư tỷ đã chết, trong lòng không thể nào chịu đựng được sự đả kích này. Ngược lại sư phụ được người cứu thoát, điểm này Diệp Tâm Nghi hơi nghi ngờ, nếu người đó đã cứu được sư phụ, cớ gì lại không cứu được sư tỷ?
- Người nào đã cứu sư phụ của ta, bọn họ hiện tại ở nơi nào?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Người đó tên là Duyên Diệt, nghe nói là sư phụ của Lục Vân.
Diệp Tâm Nghi lặng đi, sau đó bật cười điên cuồng:
- Hay, thật là hay, trước đây ta một lòng giúp ngươi muốn dồn Lục Vân vào chỗ chết, nhưng hôm nay sư phụ hắn lại cứu thoát sư phụ ta, đây thật là nực cười quá sức! Ông trời, ông sao lại đối đãi ta như vậy?
Giận dữ hỏi ông trời, vẻ mặt thật bi thảm thảm.
Kiếm Vô Trần không nói, hai người đã đến bước này, nói thật hắn cũng có chút thương tâm. Nhưng nếu như đã đến bước này, mọi thứ đều không thể vãn hồi, nếu đã cần phải rắn lòng thì tự nhiên mềm lòng cũng không được.
Quan sát Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần phát hiện nàng lúc này thần trí đã có vấn đề, dường như xảy ra việc đả kích, khiến nhất thời bị mất đi thần trí. Thời cơ, đây chính là thời cơ xuất thủ tuyệt vời, Kiếm Vô Trần tự nhắc nhở mình.
Hắn vốn không muốn ra tay đối phó với Diệp Tâm Nghi, nhưng nghĩ đến Cửu Thiên Hư Vô giới, hắn lại không thể không làm. Vì thế, Kiếm Vô Trần vút tới, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Diệp Tâm Nghi, hai tay ánh tím lóe lên như điện, hóa thành ngàn vạn dòng khí, muốn kềm chế chân lực của Diệp Tâm Nghi.
Tiếng cười dừng lại, ánh mắt Diệp Tâm Nghi lạnh như băng nhìn hắn, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta trông phát sợ.
- Đây chính là bản tính của Kiếm Vô Trần ngươi chăng?
Hai tay đan nhau kết thành pháp ấn hoa sen, chân nguyên trong cơ thể hùng dũng phát ra, tạo thành một màn sáng sắc xanh trước mặt, ngăn trở Kiếm Vô Trần tiếp cận.
Vẻ mặt hơi đỏ lên, Kiếm Vô Trần hơi giận dữ, bản tính hung hăng không cần phải che giấu, quát lên:
- Không sai, ta chính là như vậy, nếu muốn trách hãy trách ngươi tự mình không nhìn xa trông rộng.
Làn sáng sắc tím ẩn chứa sức mạnh thôn tính rất to lớn, khi gặp phải màn sáng sắc xanh do Diệp Tâm Nghi tạo ra, hơi hơi dừng lại một chút liền phá vỡ phòng ngự.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt thất kinh, tu vi Kiếm Vô Trần nàng hiểu rõ, nhưng Kiếm Vô Trần vốn trọng thương, lúc này lại khôi phục hoàn toàn. Điều này khiến nàng không thể ngờ được.
Diệp Tâm Nghi hiểu rõ, nói về thực lực bản thân không thể thắng, trước đây có nói báo cừu cũng chỉ nghĩ dùng sức mạnh toàn thân đang cực thịnh để đối chọi với hắn đang bị trọng thương, như thế muốn thắng cũng còn có tám phần hy vọng. Hiện nay, thực lực Kiếm Vô Trần đã khôi phục, muốn thắng hắn hoàn toàn không có chút cơ hội.
Đau khổ dâng lên trong lòng Diệp Tâm Nghi, hôm nay lẽ nào thật sự chính là lúc thay đổi của Dao Trì, chuyện gì cũng đều không thuận lợi? Vừa suy nghĩ, Diệp Tâm Nghi vừa né tránh, hai tay toàn lực công kích, tuy hiểu rõ không địch lại cũng không muốn nghĩ chuyện chạy trốn.
Lúc này, đối với Diệp Tâm Nghi, nàng đã không còn sợ chết, ngược lại còn có phần chờ đợi, bởi vì nàng không cách nào đối mặt với mình, vì thế né tránh là phương thức tốt nhất.
Kiếm Vô Trần gia tăng thế công, hắn cũng không muốn kéo dài quá lâu với Diệp Tâm Nghi, bởi vì trong lòng hắn cũng không cảm thấy tốt đẹp. Cho dù hắn tà ác thế nào, khi đối diện với một người nữ đã từng muốn tiến tới hôn nhân, động thủ dù sao cũng là chuyện khó mà có thể chấp nhận được.
Trước đây, hai người bọn họ tuyệt đối kề vai sát cánh đi tới, hôm nay, bọn họ lại trở thành kẻ thù đối địch sống chết. Thay đổi như vậy cho dù là ai cũng không thể cảm thấy dễ chịu.
Nhìn ngắm Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần vẻ mặt cười cười hơi khổ sở. Nhưng chút khổ sở đó gần như chỉ duy trì chốc lát, Kiếm Vô Trần ánh mắt liền lạnh lại, khóe miệng lộ ra một nét lạnh lùng tàn khốc.
- Tâm Nghi, muội không phải là đối thủ của ta, hay là hãy chịu thua đừng phản kháng đi. :
- Câm miệng, trừ phi ta chết, nếu không vĩnh viễn không chịu bỏ qua!
Giận dữ đáp trả, Diệp Tâm Nghi thân thể chuyển động nhanh chóng, toàn thân ánh xanh như mưa phát tán ra chung quanh, hình thành một cơn lốc sắc xanh hướng thẳng đến Kiếm Vô Trần.
Nhìn thấy cột gió sắc xanh trước mặt, ánh mắt Kiếm Vô Trần trở nên biến ảo bất định, sau khi hơi chần chừ một chút, hai tay ôm hình Thái Cực, chân nguyên mạnh mẽ hung dũng phát ra, ánh sang sắc tím phân bố bốn bề, gần như trong chớp mắt đã ngưng tụ không gian cả trăm trượng, kềm chế vững chắc cơn lốc sắc xanh do Diệp Tâm Nghi phát ra giữa không trung.