Thất Giới Truyền Thuyết

Lâm Vân Phong thản nhiên gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc nhìn Ngưng Hương, giọng hận thù lên tiếng:

- Chúng ta lại gặp nhau, nhưng lần này ngươi không còn cơ hội chạy thoát được.

Tròng mắt Ngưng Hương đảo tròn rất nhanh, vừa đánh giá Lâm Vân Phong, vừa lên tiếng phản bác:

- Lần trước có Trương Ngạo Tuyết bảo hộ cho ngươi, lần này ngươi sẽ không có vận may vậy đâu.

Lâm Vân Phong bật cười vô tình, hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Thế hãy cho ta được thấy, thời gian qua ngươi học bản lĩnh thế nào.

Lâm Vân Phong đưa chân bước tới một bước, một luồng khí thế to lớn bàng bạc hùng dũng phát ra. Ngưng Hương ánh mắt kinh hãi bị chấn lui sáu bước, hơn nữa còn bị hạn chế phạm vi hoạt động.

Hô lên một tiếng kinh ngạc, Ngưng Hương rít lên:

- Lâm Vân Phong, tu vi này của ngươi từ đâu mà có, vì sao lại gia tăng gấp mấy lần so với trước kia?

Lâm Vân Phong vẻ mặt âm hiểm, ánh mắt sắc bén lộ ra sát khí kinh người, giọng lạnh băng vô cùng đáp:

- Đối với một người chết, có nhiều chuyện không cần giải thích. Ngày đó, ngươi mượn tay người tiêu diệt Dịch viên của ta, hôm nay ta đại diện cho những người Dịch viên đã chết đi, đòi ngươi phải trả món nợ máu này, ta muốn ngươi chết không có đất chôn.

Ngưng Hương cổ tay xoay chuyển, Phệ Tâm kiếm chuyển động, một luồng khí cực tà cực độc phá ra một khe hở trong Âm Dương Huyền Cương của Lâm Vân Phong, giải khai sức trói buộc bên ngoài thân thể.

Lắc mình lùi lại vài thước, Ngưng Hương cảnh giác trừng mắt nhìn Lâm Vân Phong, lạnh lùng thản nhiên nói:

- Muốn giết ta, ngươi còn chưa có bản lĩnh đó đâu.

Nói rồi hình bóng lóe lên, lập tức biến mất. Lúc này, Ngưng Hương thi triển thuật Kỳ Môn Độn Giáp của mình, dự tính ẩn núp để tấn công.


Lâm Vân Phong không chút kinh sợ, chỉ điểm đầu ngón chân xuống mặt đất, một luồng kình lực âm nhu xoay tròn một vòng trên mặt đất vẽ nên hình Thái Cực Bát Quái, đang nhanh chóng khuếch tán ra bốn bề.

Bát Quái này rất thần dị, lan đến nơi nào liền tự động xuất hiện ánh sáng xanh đỏ, khiến cho vùng nó bao phủ dâng lên sương mù xanh đỏ, hình thành một khu vực đặc thù.

Đứng nguyên trên mặt đất, Lâm Vân Phong chắp hai tay sau lưng, điềm nhiên thốt lên:

- Âm Dương pháp giới, ngã chủ thiên địa, vạn vật vạn linh, tốc tốc hiện hình! (1)

Theo tiếng ngâm của gã, cả phương viên vài dặm trở nên tỏ tường, Ngưng Hương đang ở trên đỉnh đầu của Hứa Khiết và Càn Nguyên chân nhân nhanh chóng múa kiếm đánh lén.

Lâm Vân Phong thấy vậy không chút kinh hãi, tay trái múa lên, lòng bàn tay phát ra sức hút, miệng niệm chân quyết:

- Âm dương chi khí, ảo hóa tùy tâm. Không gian cự li, duy ngã sở mệnh. Chuyển di! (2)

Không gian rung lên, Ngưng Hương rõ ràng thấy một chiêu của mình hẳn phải thành công, nhưng đột nhiên thời không xoay chuyển, Ngưng Hương chỉ thấy không gian bốn bề hơi hơi động đậy, chỉ chớp mắt liền dời ngang vài thước xuất hiện trước mặt Lâm Vân Phong.

La lên thất kinh, Ngưng Hương bắn đi như đạn, vừa di chuyển nhanh chóng đề phòng Lâm Vân Phong tập kích, vừa chất vấn: Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Lâm Vân Phong, ngươi bày trò hù dọa gì vậy, có giỏi thì quang minh chính đại giao đấu với ta.

Bật cười lạnh lẽo, Lâm Vân Phong hừ giọng nói:

- Người không đủ quang minh chính đại là ngươi. Ta cho ngươi biết, ở trong Âm Dương pháp giới của ta, Kỳ Môn Độn Giáp của ngươi không có đất sử dụng, trong đây ta chính là thần, là ông chủ mọi thứ.

- Đánh rắm, ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi lại nghe những lời ngu dại của ngươi.

Giữa tiếng quát, thân thể Ngưng Hương đột nhiên kéo dài ra, từ một ảo hóa thành trăm ngàn, mỗi hình bóng động tác hệt nhau, cùng lúc múa kiếm tấn công.

Ánh mắt Lâm Vân Phong hơi lạnh lại, hai tay chắp sau lưng kết ấn trước ngực, hào quang một luồng đỏ một luồng xanh nhanh chóng quét quanh bên ngoài thân thể một vòng, vút lên không trung hình thành một Bát Quái, phát ra vô số bất tận phù chú ánh sáng, đón lấy trăm ngàn ảo ảnh đó.


Bên trong khu vực đặc thù, ảo ảnh Ngưng Hương đang dần dần biến mất, điều này khiến Ngưng Hương thất kinh trong lòng. Đúng là Ngưng Hương đã nhìn không ra được thực lực Lâm Vân Phong, bất quá bất an trong lòng lại càng lúc càng rõ ràng, điều này khiến Ngưng Hương nghĩ đến chuyện bỏ chạy.

Tuy hơi không cam lòng, nhưng Ngưng Hương bản tính âm độc xảo trá, để đạt mục đích không từ thủ đoạn, vô cùng lý trí, khi cảm thấy không ổn liền lùi lại kiếm đường tẩu thoát.

Nhìn thấy tình cảnh giao chiến, Càn Nguyên chân nhân đau lòng tự nói với mình: "Sư muội, Viễn Dương, hai người nếu thấy được Lâm Vân Phong lúc này, nhất định sẽ vạn phần cao hứng. Bởi vì trong hàng ngũ Dịch viên, ngoại trừ Lục Vân và Ngạo Tuyết, Vân Phong cũng đã trở nên siêu vượt mọi thứ, trở thành một truyền kỳ mới. Chỉ đáng tiếc hai người lại sai lạc một bước, bỏ đi trước ta.

Hứa Khiết cảm nhận được tâm tình của ông, nhẹ giọng an ủi:

- Sư bá, người không cần đau lòng, mọi thứ đau lòng trong dĩ vãng đều nhanh chóng qua đi. Từ nay về sau, có Vân Phong, Dịch viên hẳn có thể trùng hưng được uy thế.

Càn Nguyên chân nhân thở dài não nuột, vẻ mặt phức tạp nói:

- Bốn viện của Dịch viên, mỗi viện đều xuất hiện một đệ tử kiệt xuất, chỉ duy nhất Càn viện ta không có người kế nghiệp, nhưng ông trời lại không cho ta chết, thật sự là không có mắt rồi.

Hứa Khiết cười khổ sở, nhỏ giọng nói:

- Sư bá, đừng như vậy, từ nay về sau người chính là trưởng bối còn lại của Dịch viên, người hẳn phải nâng cao tinh thần.

Càn Nguyên chân nhân cười cười thở dài, đang muốn nói thêm điều gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hoang mang nói:

- Hứa Khiết, con mau nhắc cho Vân Phong biết, thanh kiếm trong tay Minh Tiêu các chủ chính là Phệ Tâm kiếm cực độc trong năm đại tà binh, âm độc vô cùng.

Hứa Khiết nghe thấy bật cười, nhẹ giọng nói:

- Sư bá đừng lo lắng, trước đây Vân Phong đã từng giao chiến với Kiếm Vô Trần, thiếu chút nữa đã giết được Kiếm Vô Trần. Vân Phong bây giờ không phải là người trước đây bị người khác coi thường, thực lực huynh ấy rất mạnh, Kiếm Vô Trần cầm Hậu Nghệ thần cung cũng không chiếm được chút tiện nghi, huống gì là binh khí cực độc kia.


Càn Nguyên chân nhân vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, kích động nói:

- Thật không? Vân Phong thật sự đánh bại được Kiếm Vô Trần chăng?

Hứa Khiết cười đáp:

- Tự nhiên là thật, bây giờ chúng ta còn xem thử Vân Phong làm sao để thu thập được nữ nhân ác độc đó.

Đánh tan mọi ảo ảnh, Lâm Vân Phong phát giác Ngưng Hương thật sự. Thấy vậy, gã bật cười tàn khốc, ý nghĩ vừa xoay chuyển, kết giới bốn bề nhanh chóng thu nhỏ, chỉ giây lát đã kéo Ngưng Hương đang muốn bỏ chạy quay lại vùng phụ cận.

- Nhớ lời của ta, trong Âm Dương pháp giới, ta có thể làm chủ mọi thứ.

Búng ngón tay, Lâm Vân Phong tùy ý tấn công, một luồng lửa sáng liền đánh trúng Phệ Tâm kiếm trong tay Ngưng Hương, khiến Ngưng Hương thối lui liên tục.

Vẻ mặt hơi khó coi, tròng mắt Ngưng Hương xoay tròn, vừa suy nghĩ đối sách, vừa nói:

- Lâm Vân Phong, ngươi không cần đắc ý, muốn phá kết giới này của ngươi thật ra rất dễ dàng.

Lâm Vân Phong lạnh lẽo, thản nhiên vô tình đáp lại:

- Phải vậy chăng, vậy để ta cho ngươi một cơ hội, xem ngươi làm sao phá được kết giới Âm Dương của ta.

Nói rồi hai tay chắp sau lưng, trường không khí xung quanh bắt đầu thu nhỏ lại theo sự khống chế của gã, chỉ chớp mắt đã hình thành một kết giới đường kính ba trượng vây khốn Ngưng Hương bên trong.

Gầm lên một tiếng giận dữ, Ngưng Hương múa kiếm chém ra mãnh liệt, ánh kiếm đen tuyền quỷ dị lập lòe không dứt, khi gặp phải kết giới liền phát ra âm thanh ri ri, rồi bộc phát một tràng hoa lửa, nhưng vẫn không cách nào phá vỡ chui ra được.

Bốn bề, kết giới Âm Dương chịu sự ăn mòn của khí tà ác liền phản kích mãnh liệt, cả không gian nhanh chóng gia tăng áp lực có thể phá hủy vạn vật, ép cho Ngưng Hương đứng yên tại chỗ không cách gì động đậy.

Cảm nhận được nguy cơ, Ngưng Hương cố gắng tranh đấu muốn thoát khỏi tình cảnh khốn khó. Nhưng Lâm Vân Phong lòng dạ sắt đá, ý nghĩ giết Ngưng Hương mạnh mẽ vô cùng, lại sớm không muốn lãng phí tinh lực. Giao đấu thẳng thắn, Ngưng Hương cảm giác sợ hãi rất sâu sắc.

Lâm Vân Phong mạnh đến kinh thế hãi tục, Ngưng Hương từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua chuyện này. Về phía Ngưng Hương, vốn đã nắm được binh khí cực độc liền có thể gia tăng tu vi rất nhiều. Mà trên thực tế tu vi của Ngưng Hương cũng đúng là đã tăng lên gấp bội, nhưng khi đối diện với Lâm Vân Phong lại hệt như không còn sức lực.

Phệ Tâm kiếm được liệt danh vào ngũ đại tà binh, tự nhiên cũng có điểm lợi hại. Nhưng vật này không phụ thuộc vào uy lực mà là nhân tâm, người càng tà ác, uy lực càng tăng mạnh. Lúc này, Ngưng Hương khi không còn sức lực tranh đấu, trong đầu ý nghĩ oán hận nảy sinh, vô số ý niệm tàn độc vì không cách nào chuyển thành hiện thực liền hóa thành một luồng ý niệm cố chấp bành trướng mạnh mẽ trong đầu của Ngưng Hương.


Điều này xem ra là vô tình, nhưng đối với Ngưng Hương, Phệ Tâm kiếm trong tay liền cảm nhận được luồng ý nghĩ oán hận này, khiến cho thân kiếm hào quang rực rỡ, một luồng khi tà ác nóng nảy bắt đầu tràn ngập trong kết giới.

Thời gian từ từ trôi qua, Lâm Vân Phong thúc động kết giới từng bước từng bước ép chặt, dự tính kết liễu Ngưng Hương. Nhưng gã khá bất ngờ, sức phản kháng của Ngưng Hương vô cùng mãnh liệt, sớm vượt quá thực lực vốn có của Ngưng Hương, trước mắt lại tiếp tục gia tăng mãnh liệt.

Bất ngờ lướt qua, Lâm Vân Phong tiếp tục gia tăng chân nguyên, tăng cường ý niệm, kết giới nhanh chóng lại tiếp tục thu nhỏ, lập tức phá nát y phục cũng như thân thể huyết nhục của Ngưng Hương.

La lên một tiếng thê thảm, Ngưng Hương giận dữ mắng:

- Lâm Vân Phong, ngươi thật bỉ ổi vô sĩ, có giỏi để ta toàn lực chiến đấu một trận, nếu không ta dù chết cũng sẽ không chịu phục.

Lạnh lẽo không nói, Lâm Vân Phong không hề đứng yên, ý nghĩ thúc động kết giới, từng bước từng bước ép địch nhân vào chỗ chết, lại còn gieo thêm ý nghĩ khiếp sợ vào trong lòng Ngưng Hương, khiến Ngưng Hương có giận dữ cũng vô dụng. Năng lực chịu đựng của cơ thể Ngưng Hương đã đến cực hạn, ý nghĩ bất cam mà bi phẫn xuất hiện trong lòng Ngưng Hương.

Rống lên một tiếng điên cuồng, cơ thể huyết nhục của Ngưng Hương hóa thành một luồng sương máu, hơn nữa còn dần dần thu nhỏ, nhanh chóng hóa thành một quả cầu máu, lơ lửng bên trong kết giới.

Tiếng rống tàn bạo phát ra từ trong quả cầu máu, chỉ có thể nghe Ngưng Hương vô cùng oán độc nói:

- Lâm Vân Phong ngươi thật tàn độc, bất quá ta sẽ không sợ, ta sẽ nguyền rủa ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không bao giờ được bình an.

Nói rồi, quả cầu máu đột nhiên thu nhỏ, hóa thành một luồng sáng máu bao phủ Phệ Tâm kiếm, khiến hào quang của nó rực rỡ ngàn vạn, vẻ xinh đẹp mỹ miều.

Thời khắc này, Ngưng Hương đã dùng máu tươi để tế kiếm độc, hơn nữa còn ngập đầy oán hận, vì thế uy lực Phệ Tâm kiếm tăng mạnh, toàn lực kháng cự khí thần thánh của Âm Dương pháp giới.

Nhìn thấy động tĩnh của Phệ Tâm kiếm, vẻ mặt Lâm Vân Phong lộ ra một chút nặng nề, mà Ngưng Hương trong kết giới lại than thở không ngừng. Tranh đấu một lúc, cuối cùng Phệ Tâm kiếm hơi thua một chút, bị pháp quyết Âm Dương của Lâm Vân Phong ép thu nhỏ lại không còn cơ hội phản kháng.

Suy nghĩ giây lát, Ngưng Hương do dự không quyết. Tình huống hiện tại Ngưng Hương còn một cơ hội phản bác, đáng tiếc cái giá phải trả là vô cùng to lớn.

Hiện nay, Phệ Tâm kiếm đã bị Lâm Vân Phong áp chế chặt chẽ, muốn thoát khỏi cục diện này, chỉ còn một biện pháp là dung hợp nguyên thần vào Phệ Tâm kiếm, đem tu vi khổ luyện vài trăm năm của mình chuyển thành kiếm linh. Một khi như vậy, uy lực Phệ Tâm kiếm bành trướng, hẳn có thể đột phá được kết giới Âm Dương của Lâm Vân Phong.

Ghi chú:

(1) Âm Dương pháp giới, ngã chủ thiên địa, vạn vật vạn linh, tốc tốc hiện hình! = Âm Dương pháp giới, ta làm chủ trời đất, vạn sự vật vạn sinh linh, nhanh chóng hiện ra!

(2) Âm dương chi khí, huyễn hóa tùy tâm. Không gian cự li, duy ngã sở mệnh. Chuyển di! = Khí âm dương, ảo hóa theo ý nghĩ trong lòng. Cự li không gian do ta điều khiển. Dịch chuyển!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận