Thời gian trôi theo chuyến bay xuyên không gian. Khi Lục Vân cảm thấy nhiệt độ bốn bề đột nhiên tăng cao, đường hầm phía trước đột nhiên mở ra, xuất hiện một cửa ra có sức nóng mãnh liệt, hệt như cơn lốc lửa, bốc thẳng lên cao, lập tức hất bắn Lục Vân lùi lại không ít.
Bất ngờ khiến chàng thất kinh trong lòng, Lục Vân suy nghĩ lướt qua, cảnh vật trước mắt lập tức hiện rõ trong mắt, chàng lập tức nhìn thấy rõ một hình bóng khiến chàng ngày đêm mong nhớ. Trong lòng chấn động, khí thế toàn thân Lục Vân tăng lên điên cuồng, ánh trắng ngoài thân lóe lên, chàng liền dễ dàng xuyên qua được ngọn lửa cuồng bạo, xuất hiện trong không gian thần bí.
Dường như cảm nhận được chàng đã đến, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thương Nguyệt mờ hiện vẻ kích động, thân thể không khỏi tự động bay thẳng về phía trước, miệng lẩm bẩm nho nhỏ.
- Thương Nguyệt!
Nhìn thấy hình bóng đang từ xa bay đến, Lục Vân điên cuồng la lên một tiếng, vội vàng bắn mình thẳng về phía nàng.
Thương Nguyệt nghe vậy chấn động, trong mắt lệ tuôn như mưa, trải qua một kiếp gặp lại vui mừng, lại có rất nhiều tâm tình phức tạp khó mà miêu tả được.
Mở rộng vòng tay, Lục Vân ôm lấy Thương Nguyệt vào trong lòng, ôm thật chặt, thật chặt, cứ như sợ sẽ mất đi nàng lần nữa. Thương Nguyệt nhìn chàng, tuy mắt đầy lệ mơ hồ không nhìn rõ, nhưng nàng biết, đó chính là Lục Vân đời này nàng yêu nhất.
Sinh ly tử biệt, tình nhân gặp lại nhau. Đã trải qua chia tay sinh tử ngày trước, lần này được gặp lại, cho dù Lục Vân hay Thương Nguyệt đều đã chờ đợi rất lâu, chuyện này dĩ nhiên là kích động vô cùng.
Nhìn vào ánh mắt của nàng, vành mắt ngập đầy lệ đến mấy phần muôn vàn tình cảm, trói lấy trái tim Lục Vân thật chặt, khiến chàng nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt nàng, rồi nhẹ nhàng hôn lấy những giọt lệ của nàng.
Thân thể Thương Nguyệt hơi chấn động, nét hồng thẹn mờ hiện lên mặt, vừa xấu hổ vừa ưa thích, nhẹ nhàng cúi đầu né tránh tình cảm của chàng.
Lục Vân không hề lên tiếng, im lặng lướt môi trên mặt nàng, dùng hành động để biểu hiện ái tình với nàng. Thời gian cứ thế âm thầm trôi quan, khi Lục Vân hôn lên đôi môi của Thương Nguyệt, cả hai người liền quên hết nỗi bi thương, quên hết mọi chuyện trần gian, chìm đắm trong không gian ngọt ngào.
Một tiếng ừm vang lên, Thương Nguyệt không vượt qua được sự thẹn thùng, gục đầu vào ngực Lục Vân, khuôn mặt đỏ ửng khiến nàng thêm mấy phần xinh đẹp hấp dẫn.
Lục Vân trong lòng đầy thương tiếc, nhẹ vuốt qua mặt nàng, giọng ôn nhu cất lời:
- Nguyệt nhi, huynh cứ mãi nhớ đến muội. Tuy mọi người đều cho là muội đã chết, nhưng huynh tin tưởng, đời này muội sẽ không đành lòng xa huynh.
Thương Nguyệt nghe vậy, ngửng đầu nhìn vào mắt chàng, nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Lục Vân, sau khi muội ngăn mũi tên đó cho huynh, muội hy vọng dùng tính mạng của mình để hóa giải nguy cơ cho huynh, để huynh có thể vĩnh viễn sống mãi trong thế giới. Nhưng khi muội sắp chết đi, đột nhiên muội lại thấy sợ, sợ không còn gặp lại được huynh nữa.
- Vô số lần khi đứng giữa lằn ranh sống chết, trong đầu huynh đều hiện lên hình bóng của muội. Chính muội đã khiến huynh trở về lại từ địa ngục, chính muội đã giúp huynh chiến thắng chính mình.
Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, mắt Lục Vân đột nhiên ngấn lệ, giọng nói kích động tiếp:
- Nguyệt nhi, từ nay về sau, huynh sẽ không rời khỏi muội nữa.
Thương Nguyệt nghe vậy kích động không ngừng, lời nói đơn giản của Lục Vân lại rất thẳng thắn, không hề có chút thơ văn bóng bẩy nào, nhưng vào lúc này, lại có thể biểu đạt được những điều suy tưởng trong lòng tốt nhất.
Nhìn vào mắt nàng, Thương Nguyệt trong lòng chấn động, vội vàng đưa tay đặt lên mắt chàng, giọng cảm động lên tiếng:
- Lục Vân, không cần phải phá lệ như thế, huynh một đời không phục trời đất, không cần vì muội mà khóc lóc.
Rời khỏi tay nàng, Lục Vân trầm giọng đáp:
- Cả đời này, người có thể khiến huynh rơi lệ không nhiều, muội chính là một trong số đó. Vì huynh, muội có thể không nuối tiếc chết đi, vì muội, huynh có rơi lệ thì có gì không đáng.
Thương Nguyệt lắc đầu nhè nhẹ, lệ tuôn không ngớt, kích động nói:
- Lục Vân, rời khỏi nơi đây, tương lai cuộc đời này, muội đều không muốn nhìn thấy nước mắt của huynh.
Lục Vân gật đầu trả lời:
- Muội yên tâm, tương lai huynh sẽ làm cho những người bên mình lúc nào cũng vui vẻ tươi cười.
Thương Nguyệt không nói, chỉ ôm ghì lấy cổ Lục Vân, dùng sức nóng tình cảm của mình để mô tả ái tình trong lòng.
Nụ hôn dài lâu, hai người dần dần tỉnh lại. Lục Vân nhìn khắp xung quanh cất tiếng hỏi:
- Muội đã gặp kỳ ngộ gì ở nơi đây phải không?
Thương Nguyệt nghe vậy, bỏ hết tạp niệm trong lòng, cười nhẹ đáp:
- Đúng thế, ở nơi đây muội đã thu được bí ảo của Phượng Hoàng Trọng Sinh, nếu không huynh không thể nào thấy lại được muội nữa.
Lục Vân thấy nàng cười, toàn thân toát lên vẻ kiều diễm không mô tả được, nhịn không được hôn lên môi nàng, rồi cười mắng:
- Nói loạn, không được huynh đồng ý, ai dám cướp lấy muội ở bên cạnh huynh đây?
Thương Nguyệt trong lòng vui mừng, không muốn tranh cãi với chàng, chỉ nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Lục Vân, chỉ cần đời này có thể ở cùng huynh, vĩnh viễn không rời xa, cho dù muội mất hết mọi thứ cũng không chút oán hận.
Lục Vân cười đáp:
- Nói dại, cả đời này muội sẽ vĩnh viễn ở cùng với huynh. Hơn nữa muội sẽ không mất đi mọi thứ, ngược lại còn có rất nhiều hạnh phúc và vui mừng, bởi vì huynh muốn khiến muội vĩnh viễn vui vẻ. Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta rời nơi này trước đã. Lỡ một khi cửa thời không Cửu U đóng lại, muốn quay về cũng lắm chuyện phiền toái.
Thương Nguyệt liếc nhìn cửa Cửu U lấp lánh xa xa, điềm nhiên cười đáp:
- Muội quả thật hy vọng được vĩnh viễn ở nơi đây vì có huynh. Nhưng nếu như muội làm như vậy lại không đúng với Bách Linh và Ngạo Tuyết, cũng có lỗi với huynh.
Lục Vân tắt nhẹ nụ cười, nghiêm mặt lên tiếng:
- Nguyệt nhi, cả đời này Lục Vân huynh đã định sẵn thiếu nợ ba người muội, bởi vì các muội đã cho huynh ái tình đầy đủ, còn huynh lại chỉ trả lại các muội ái tình tàn khuyết…
Đưa tay bịt miệng Lục Vân lại, Thương Nguyệt lắc đầu nói:
- Tình yêu, chính là cho đi, tình yêu của chúng ta, cho dù chỉ là một ánh mắt, một nụ cười mỉm cũng vượt qua biết bao đôi tình nhân trên thế gian. Tình yêu là vô địch, chỉ cần trong lòng có tình yêu, chúng ta liền có thể ở cùng nhau. Bạn đang đọc truyện được tại
Lục Vân hai tay siết chặt nàng vào lòng. Mãi một lúc sau Lục Vân mới buông nhẹ tay, nho nhã cười nói:
- Đời này có được các muội bầu bạn với sinh mệnh này của huynh, cho dù ông trời nguyền rủa huynh cũng không sợ.
Lục Vân dứt lời liền nắm lấy tay ngọc ngà của Thương Nguyệt, không nói thêm điều gì nữa, xoay mình bay thẳng về phía xa.
Chớp mắt, Lục Vân và Thương Nguyệt đã quay lại cửa thời không Cửu U.
Lúc này, ông chủ Cửu U dường như cảm nhận được khí tức của bọn họ, cửa thời không tự động mở ra, dẫn hai người rời khỏi không gian thần bí, hướng thẳng về một nơi chưa biết.
Nhìn tình trạng vách sáng lấp lánh ánh đỏ, Thương Nguyệt thấy kỳ quái, nhẹ giọng hỏi:
- Lục Vân, cửa Cửu U này là chuyện gì vậy?
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Đây chính là giao kèo giữa huynh và ông chủ của Cửu U Minh giới, huynh đã đáp ứng giúp hắn một chuyện, hắn liền mởi cửa Cửu U, đưa huynh đến bên muội, hơn nữa cuối cùng còn đưa chúng ta quay về lại nhân gian.
Thương Nguyệt hơi kinh ngạc, giọng khác thường hỏi:
- Chúng ta hiện tại đang ở trong Minh giới?
Lục Vân đáp:
- Cũng tính là thế. Bây giờ chúng ta đang ở dưới đất, muội trước đây ở trong không gian thần bí đó, chính là vùng lân cận tâm trái đất. Huynh vì tìm muội đã tiến vào Cửu U Minh giới, may mà cuối cùng đã tìm được muội.
Thương Nguyệt vẻ mặt hơi đổi, đang muốn mở miệng lên tiếng, cửa thời không trước mặt đột nhiên mở ra, một luồng sức mạnh to lớn hút hai người vào, lập tức tiến vào bên trong vùng nước. Lục Vân lập tức tỉnh táo, lưới sáng phòng ngự cơ thể tự động mở ra ngăn cách hẳn dòng nước, mang theo Thương Nguyệt bắn mình lên không, chỉ chớp mắt cả hai đã bay lên mặt đất từ trong giếng nước sâu.
- Nhân gian, chúng ta đã quay lại nhân gian rồi.
Thương Nguyệt hơi cao hứng nhìn bốn phía, nhẹ nhàng cất tiếng.
Khuôn mặt Lục Vân hiện lên nét cười, quay đầu nhìn lại cái giếng bát giác, ánh mắt cổ quái nói:
- Hà xử lai, hà xử khứ, cửu u chi hành như mộng lữ, như phi ái lữ thân biên tụ, chích đạo tiền ngôn thị cựu ngữ. Ánh nguyệt tỉnh, ánh nguyệt để, ánh nguyệt truyện thuyết viên mộng cảnh. Tam thế luân hồi kim sinh tụ, chích cầu di hám mạc tùy hành. (1)
Thương Nguyệt nghe vậy nhạy bén cảm thấy có chút bất thường, không khỏi ôn nhu lên tiếng:
- Lục Vân, huynh sao vậy, vì sao đầy cảm xúc thế kia?
Lục Vân ngưng nhìn xa xăm, cười cười, giọng đầy hoài niệm lên tiếng đáp:
- Nơi này huynh đã từng đi qua, đó là sau khi về lại từ Quỷ vực. Lúc đó … Truyền thuyết Tình Thiên Viên Nguyệt không những giúp cho đôi tình nhân Ma vực, cũng khiến huynh tìm được người yêu dấu vô cùng cả đời nơi đây, huynh làm sao không có cảm xúc được?
Thương Nguyệt nghe rồi, hơi cảm động lên tiếng:
- Mong được gặp đôi tình nhân kia một lần, để cất lời chúc phúc cho bọn họ. Đồng thời, cũng mong được tạ ơn bọn họ, chính bọn họ đã khai mở Tình Thiên Viên Nguyệt mới khiến cho chúng ta ngày hôm nay có thể gặp được nhau.
Lục Vân trả lời:
- Muội có được ý nghĩ như vậy, huynh tin chắc bọn họ sẽ cảm nhận được. Bây giờ hãy còn sớm, xem ra huynh mất cả một đêm để tìm được muội, chúng ta nhanh quay về thôi để mọi người đừng quá lo lắng.
Thương Nguyệt bật cười thanh nhã, nhẹ buông tiếng được, sau đó liền nắm tay Lục Vân sóng vai bay về phía Phục Long cốc.
Một đêm dài, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết cứ thế đứng trước cửa sổ yên lặng ngóng nhìn.
Bầu trời ban đêm xa xa, đen ngòm một màu không chút ánh sáng, hệt như một dấu hiệu không tốt, khiến tâm tình hai người nặng nề, mơ hồ hơi đau thương.
Nhớ lại trước đây, từ lúc gặp nhau ở Dịch viên, định mệnh đã cột ba người nữ lại với nhau. Ai ngờ vì Lục Vân, Thương Nguyệt đã dứt khoát dùng thân mình ngăn lấy mũi tên hủy diệt, hiện thực tàn khốc khiến người ta phải cảm thán.
Bây giờ, Thương Nguyệt cất tiếng kêu gọi từ nơi xa, Lục Vân lần này đi theo, có thể mang về cố nhân đã đi xa, tìm được đoạn tình cảm thâm sâu khiến người ta xúc động không?
Một chút chờ đợi, cũng có chút hoảng hốt, tâm tình phức tạp mâu thuẫn trùng trùng, mãi tới lúc ngoài song cửa bừng sáng, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết mới tỉnh lại. Xoay người, cả hai người nữ ra khỏi cửa đứng nhìn nhau.
Sầu tư mơ hồ hiện lên trong đáy mắt, cho dù nụ cười cũng vương chút đau thương.
- Ngạo Tuyết, muội đã một đêm không ngủ.
- Tỷ không phải cũng giống vậy sao?
Cười nhàn nhạt, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Đến Trừ Ma đại điện, mọi người đã có mặt ở đó, nói mấy câu khách sáo với nhau rồi liền tĩnh tọa ở hai bên đại điện.
Phía trên, Trần Ngọc Loan liếc nhìn mọi người, cười nhẹ lên tiếng:
- Mọi người cao hứng lên chứ, Thương Nguyệt tỷ tỷ đã có tin tức, đây là chuyện tốt, mọi người nên ăn mừng, sao lại nhăn mặt nhíu mày thế kia?
Hứa Khiết lo lắng đáp:
- Suốt cả một buổi tối cũng không có chút tin tức nào của Lục Vân, cũng không biết sư tỷ bây giờ như thế nào đây?
Lâm Vân Phong an ủi:
- Đừng lo lắng, huynh tin chắc Lục Vân nhất định sẽ tìm lại được sư tỷ của muội, giúp cho tỷ muội đoàn tụ với nhau.
Ghi chú:
(1) Hà xử lai, hà xử khứ, cửu u chi hành như mộng lữ, như phi ái lữ thân biên tụ, chích đạo tiền ngôn thị cựu ngữ. Ánh nguyệt tỉnh, ánh nguyệt để, ánh nguyệt truyện thuyết viên mộng cảnh. Tam thế luân hồi kim sinh tụ, chích cầu di hám mạc tùy hành. = Đến từ đâu, đi từ đâu, cuộc hành trình ở Cửu U như một giấc mộng, nếu không có người yêu ở bên mình, lời nói trước đó chỉ là lời xưa thôi. Ánh Nguyệt tỉnh, ánh lên trăng cuối tuần, truyền thuyết Ánh Nguyệt giấc mộng viên mãn. Ba kiếp luân hồi nay lại gặp, chỉ cầu tiếc nuối mãi không theo bước chân.