Thất Giới Truyền Thuyết

Trần Ngọc Loan tinh nghịch làm mặt xấu với Lục Vân, hét lên:

- Đúng là khách lấn át chủ, người ta dù sao cũng là minh chủ, vậy mà không cho một sĩ diện, hừ.

Trần Ngọc Loan ngúng nguẩy ra vẻ hờn dỗi, lập tức khiến mọi người bật cười. Lục Doanh thấy vậy cũng không khỏi bật cười lớn, đau thương trong lòng lập tức nhạt đi mấy phần.

Một lát sau, Trần Ngọc Loan chủ động giới thiệu Lục Doanh với mọi người, cuối cùng khi đối mặt với Phần Thiên, Trần Ngọc Loan cười nói:

- Đây là vị thiếu hiệp anh tuấn tuyệt luân, tu vi bất phàm, huynh ấy có thể nói là nhân vật vô cùng kiệt xuất của liên minh chúng ta, đến từ …

Lục Doanh liếc Phần Thiên, hơi xấu hổ lên tiếng:

- Không cần phải giới thiệu, trên đường chúng ta đã nói chuyện qua với nhau.

Trần Ngọc Loan nghe vậy hô lên một tiếng thất kinh khiến mọi người phải chú ý, sau đó lại vỗ lên đầu, quát lên:

- Ta đúng là, ngay cả chuyện này cũng quên mất, quả thật là quá mất mặt đi thôi. Hai vị đi cùng với nhau, hẳn đã sớm quen thuộc nhau rất nhiều, thế mà ta lại đi vẽ rắn thêm chân nơi đây.

Trong lúc đang nói, Trần Ngọc Loan cố tình mở to đôi mắt vẻ vô tội, mặt ngây ngô nhìn hai người. Bốn bề, mọi người bật cười ha hả, ánh mắt lộ ra chút ám muội.

Lục Doanh đỏ mặt, thấy vẻ mặt Trần Ngọc Loan ra vẻ vô tội, muốn nổi giận không được, chỉ có thể cúi đầu không nói. Phần Thiên vẻ mặt quái dị, trong nét giận dữ có mấy phần xấu hổ, bị mọi người cười càng thêm mấy phần ngượng ngùng. Hắn cũng thể nào ngờ được, Trần Ngọc Loan bình thường thần thánh uy nghiêm, lúc này lại đưa hắn vào tình thế như vậy, khiến hắn không biết phải ứng phó thế nào.

Thấy vẻ mặt hắn như vậy, Lục Vân, Bách Linh, Phật Thánh Đạo Tiên, Quy Vô đạo trưởng chỉ biết mỉm cười nhìn, còn Tư Đồ Thần Phong lại cười trêu chọc:

- Phần thiếu hiệp anh tuấn sao lại nhăn nhăn nhó nhó không biết nói thế nào vậy. Lẽ nào Lục Doanh cô nương đứng sừng sững trước mặt mà thiếu hiệp lại không thấy chút nào?

Phần Thiên thở hào hển đáp:

- Có những chuyện ta đang muốn nói lại bị các vị cười lấp mất, sao …

- Ồ, té ra là trách chúng ta ở nơi đây gây khó cho thiếu hiệp …

Tư Đồ Thần Phong dài giọng vẻ mặt như hiểu rất rõ.


Phần Thiên giận dữ vô cùng, hung hăng trừng mắt với Tư Đồ Thần Phong mấy cái, đang muốn phản bác lại, Lục Vân liền ra mặt ngăn cản trò đùa giữa hai người, điềm nhiên lên tiếng:

- Được rồi, mọi người đều đã biết cả rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi.

Nói rồi liền nắm ống tay áo của Lục Doanh, dẫn nàng đi trước.

- Đa tạ huynh.

Lục Doanh cất giọng nho nhỏ, rõ ràng nàng biết Lục Vân đang giải vây giúp cho mình. :

- Đừng để ý, mọi người vui đùa quá trớn, Ngọc Loan cũng chỉ muốn làm vậy để xua tan đau thương trong lòng của muội mà thôi.

Lục Vân mỉm cười đáp lời, tỏ vẻ nho nhã bình tĩnh.

Bên này, Phần Thiên thấy Lục Doanh đã đi, nắm lấy ống tay áo của Tư Đồ Thần Phong, gầm nhẹ:

- Ngươi dám đùa giỡn ta trước mặt mọi người, cẩn thận sau này ta có được cơ hội sẽ báo đáp lại ngươi.

Tư Đồ Thần Phong cười ha hả đáp:

- Huynh đệ, ngươi đã không biết tiếp nhận gì cả, ta chính đang giúp ngươi đó.

Phần Thiên hừ giọng nói:

- Ta tự biết xử lý chuyện của mình, ý tốt của ngươi hãy giữ lại cho mình.

Thấy hai người đấu võ miệng, Bách Linh kéo Trần Ngọc Loan mắng vui:

- Muội à, quả thật là quá tinh nghịch so với ta.

Trần Ngọc Loan cười đáp:


- Thử một chút thôi mà, tỷ không thấy kết quả đúng như ý người sao?

Bách Linh cười cười không nói, Hứa Khiết bên cạnh lại tán dương:

- Chiêu này quả thật là tuyệt vời, nói thẳng vào chuyện, trăm lần trăm trúng.

Trần Ngọc Loan cười duyên đáp:

- Không cần nói thế, đây chính là sở trường của ta mà.

Vừa dứt lời, những người nghe thấy bật cười to tiếng, cả đoàn vừa cười vừa hạ xuống mặt đất.

Quay trở vào trong đại điện, Phần Thiên ngồi bên cạnh Quy Vô đạo trưởng, Lục Doanh lại đến ngồi gần Lục Vân, mấy người Bách Linh thuận thế ngồi tiếp theo.

Đợi mọi người ngồi yên vị, Trần Ngọc Loan cười lên tiếng:

- Lần này Phần Thiên dễ dàng cứu được Lục Doanh tỷ tỷ, hoàn thành nhiệm vụ do Lục đại ca giao phó, có thể nói là một chiến công to lớn, hẳn cũng nên có phần thưởng trao ban. Bây giờ, Phần Thiên kể lại một lượt những chuyện trải qua khi cứu người, suốt thời gian này đã xảy ra những chuyện thế nào?

Phần Thiên nghe vậy, liếc nhìn Lục Doanh, chậm rãi cất tiếng:

- Lần này, khi đến nơi dự kiến thì Lục Doanh cô nương đã rơi vào tuyệt cảnh. Đối phương là một cao thủ tên là Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa, thực lực của hắn mạnh mẽ kinh người, ta vừa chạm trán với hắn liền bị rơi vào tình cảnh nguy khốn, thiếu chút nữa đã chết trong tay của hắn. Còn về những chuyện khác, Lục Doanh cô nương dường như có điều cố kỵ vì thế nhất mực không đề cập đến.

Mọi người nghe vậy liền đưa mắt nhìn Lục Doanh, đợi chờ nàng lên tiếng.

Lục Vân hiểu được tâm lý mọi người, mở miệng hỏi han:

- Lục Doanh, nơi này không có người ngoài, muội có chuyện gì cứ cho chúng ta biết.

Lục Doanh mặt đầy bi thương, trầm buồn nói:


- Lục Vân, Hải vực đã có chuyện rồi, Đông hải và Bắc hải bị Tây hải xâm chiếm, phụ vương ta hiện nay đang bị vây khốn, toàn bộ cao thủ của Đông hải đã chết trận, chỉ một mình ta chạy thoát…

Lục Vân nghe vậy tương đối bình tĩnh, trước đây chàng đã suy đoán được ít nhiều nên tuyệt đối không chút kinh dị. Những người khác lại hoang mang không hiểu, rõ ràng hai chữ Hải vực đa số mọi người đều không biết ý nghĩa là như thế nào.

- Lục Doanh, không nên đau lòng. Nếu muội đã đến nơi đây, cho dù chuyện như thế nào ta đều sẽ giúp muội. Bây giờ muội hãy nói với mọi người chuyện liên quan đến Hải vực trước đã, những người ở nơi đây đa số đều không biết chuyện này.

Lục Vân vỗ vỗ vai nàng, trong ánh mắt đầy vẻ an ủi và cổ vũ.

Lục Doanh nghe vậy hơi bình tĩnh trở lại, ánh mắt liếc nhìn mọi người, nhỏ giọng nói:

- Hải vực và nhân gian là hai nơi khác biệt. Trước đây vài ngàn năm, hai bên đã từng có liên hệ, nghe nói còn đã từng cùng nhau đối phó với Địa Âm và Thiên Sát. Sau đó, từ khi Địa Âm Thiên Sát bị tiêu diệt, Hải vực dần dần đoạn tuyệt không qua lại với nhân gian, hai bên không xâm phạm nhau, loáng một lúc đã trải qua vài ngàn năm.

Hiện nay, Hải vực phân thành bảy hải, chia ra là Đông Nam Tây Bắc bốn hải, lại thêm Hồng hải, Hắc hải và Tử hải. Bốn hải kể trước xưa nay chính trực hơn, hệt như chánh đạo của nhân gian, ba hải sau lại hung tàn hơn, giống như tà đạo. Hai bên cừu hận với nhau đã vài ngàn năm nay, thỉnh thoảng lại phát sinh chiến tranh. Nhưng bốn hải tương đối đoàn kết, trước giờ vẫn liên hợp đối phó ngoại xâm, vì thế nên được bình an vô sự đã nhiều năm.

Nhưng lần này, Tây hải có thực lực hùng hậu nhất trong bốn hải đột nhiên phát động xâm lược, thừa lúc chúng ta không chút phòng bị, nhanh chóng chiếm được Đông hải và Bắc hải có thực lực tương đối yếu hơn. Thế rồi, trong bốn hải chỉ còn lại duy nhất Nam hải có thể chống cự được. Trước đây, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa liên tục truy sát ta chính là ông chủ của Tây hải, có thực lực kinh người trong bốn hải, ngoại trừ Nam hải Thần long Hàn Ngọc Dương ra, không một người nào có thể so sánh với hắn.

Nghe qua một lượt những điều này, mọi người ở đây đa số đều biến hẳn sắc mặt, rõ ràng cảm thấy chấn động đối với chuyện của Hải vực. Lúc đó, Quy Vô đạo trưởng hỏi trước:

- Lục Doanh cô nương, cô nương nói Hải vực có bảy hải, chuyện này chúng ta xưa nay chưa từng biết, bây giờ nghe thấy lại càng kinh dị hơn. Hiện nay theo như lời cô nương, Tây hải là mạnh nhất trong bốn hải, vì sao bọn chúng lại đột nhiên phát động xâm lược, Nam hải lại bằng vào năng lực gì để chống cự được?

Lục Doanh đáp:

- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, bất quá Liễu Thiên Hoa tự mình nói cho ta biết, hắn muốn thống nhất bốn hải, rồi mới tiêu duyệt ba hải kia để thống nhất Hải vực. Đương nhiên, lời này thật giả thế nào ta cũng không được rõ, nhưng nghĩ lại với tính cách cuồng ngạo của hắn cũng tuyệt đối không phải không có khả năng. Còn về chuyện của Nam hải, các vị hẳn đã từng nghe qua cái tên Nam hải Lưu Li cung, nơi đó có danh tiếng lớn nhất trong bốn hải, mỗi đời cung chủ đều có tu vi cực mạnh, đủ để xưng hùng Hải vực, vì thế có thể so với Tây hải Cuồng long.

- A, Nam hải Lưu Li cung, một trong bốn nơi tuyệt địa của nhân gian, nơi này ta tự nhiên đã nghe qua, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.

Quy Vô đạo trưởng bật cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ.

Dương Thiên nghe đến danh xưng Lưu Li cung, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh cũng xuất hiện chút khác biệt, cau mày nói:

- Theo truyền thuyết, Lưu Li cung đã không vào nhân gian hơn hai ngàn năm, lẽ nào đã nhiều năm như thế bọn họ vẫn rất hưng thịnh không chút suy tàn?

Lục Doanh đáp:

- Chuyện này ta biết, Lưu Li cung luôn luôn mạnh mẽ không yếu đi, xứng danh đệ nhất trong bốn hải. Cung chủ mỗi thời đại của bọn họ đều khác biệt so với ba hải còn lại, tuyệt đối không phải do huyết thống mà do khả năng chiếm lấy. Đông hải, Tây hải, Bắc hải đều là cha truyền con nối, vì thế khó tránh khỏi lúc bị suy yếu.


Dương Thiên nghe vậy đột nhiên tỉnh ngộ, gật đầu lên tiếng:

- Té ra là thế, khó trách có thể xưng hùng ở Hải vực.

Tư Đồ Thần Phong hơi nghi ngờ, cất tiếng hỏi;

- Cho dù là như thế, đã hơn hai ngàn năm trôi qua, lẽ nào Nam hải Lưu Li cung lại không chút sai biệt sao?

Câu này nói ra như thuật lại ý nghĩ trong lòng không ít người.

Lục Doanh cười cười, nhẹ giọng đáp:

- Vấn đề này, thật ra không cần ta phải nói, trong lòng Lục Vân hẳn biết ít nhiều.

Mọi người không hiểu, đưa mắt nhìn Lục Vân chờ chàng trả lời.

Lục Vân cười điềm nhiên một tiếng nói:

- Về chuyện này, thật ra ta hoàn toàn không biết rõ. Nhưng ta đã từng giao chiến với Tây hải Ngân long Liễu Tàn Hồng, nhờ đó nghe hắn nói một số chuyện. Lúc đó, Liễu Tàn Hồng có nói một hai câu với ta, nói hắn có tu vi một ngàn bốn trăm năm, hơn nữa theo bộ dạng của hắn thì chỉ như mới trưởng thành. Do đó có thể suy đoán, cao thủ của Hải vực đều là sinh vật biển có tu vi vài ngàn năm, tuổi thọ của bọn họ khác với thường nhân chúng ta. Trong mắt của chúng ta, hai ngàn năm là một khoảng thời gian dài dằng dặc, nhưng đối với bọn họ lại hệt như vài chục năm của thường nhân bọn ta.

- Ý của huynh nói là Nam hải Lưu Li cung thật ra tuyệt đối chưa truyền quá nhiều đời. Mỗi một đời cung chủ của bọn họ đều quản lý Lưu Li cung ít ra vài ngàn năm, vì thế cứ mãi mạnh mẽ không suy giảm?

Hiểu được ý của Lục Vân, Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc lên tiếng.

Lục Vân chỉ cười không nói, Lục Doanh lại gật đầu đáp:

- Đúng thế, theo ta biết được, cho đến thời nay Nam hải Lưu Li cung chỉ mới truyền được bốn đời mà thôi. Nam hải Thần long cũng đã tiếp quản được Lưu Li cung một ngàn sáu trăm năm rồi, cứ mãi cường thịnh không chút suy yếu.

Lời vừa dứt, cả đại điện im lặng như tờ, mọi người đều bị lời nói của Lục Doanh khiến cho thất kinh.

Giây lát sau, Bách Linh lên tiếng phá vỡ yên lặng:

- Lục Doanh, theo như lời cô nương, Hải tộc của Hải vực đều là một số sinh vật thông qua tu luyện mà tiến hóa biến thành chăng?

Lục Doanh trầm tư một lúc, gật đầu đáp lời:

- Đúng như thế, trước đây khi chúng ta không có tu vi, chỉ có thể dựa vào ưu thế trời cho của mỗi người, triển khai một số cử động bản năng trong nước. Đợi khi tu vi chúng ta đạt đến một trình độ nhất định liền có thể ảo hóa thành hình người, tiến hành một số chuyện phức tạp hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận