Thất Giới Truyền Thuyết

Lúc này Trương Ngạo Tuyết đứng cạnh Lục Vân hỏi thêm:

- Năm đó, Hải Hoàng có khả năng khống chế cục diện, lẽ nào chẳng có truyền nhân lưu lại sao?

Đông hải Long vương trầm tư một chút, nhớ lại đáp:

-Hải vực có lưu truyền rằng năm đó sau khi Hải Hoàng phong bế đám thú lớn rồi, chính bản thân cũng bị thương nặng, không bao lâu sau bỗng nhiên mất tích.Theo suy đoán của những cao thủ Thất hải năm đó còn sống sót, Hải Hoàng có thể đến từ nơi thần bí bậc nhất "Hải Thần điện", nhưng không có cách nào xác thực được chuyện này, nên đành xem đây như là lời đồn. Ngay như dòng tộc Hải Hoàng, đã mấy ngàn năm qua vẫn chưa từng có người xuất hiện, vậy nên theo suy đoán, ắt hẳn là không có truyền nhân trên đời.

Hờ hững gật đầu, Trương Ngạo Tuyết cũng không hỏi nhiều nữa. Thương Nguyệt bên cạnh nghi vấn hỏi:

- Trước đây, Tỏa Long đỉnh vẫn là bảo vật do Tây Hải giữ gìn, mấy ngàn năm qua vẫn bình an vô sự. Hiện giờ, Liễu Thiên Hoa đã chết, Tỏa Long đỉnh lại đột nhiên chuyển vị, có thể nào là do cao thủ của Tây Hải vì nhất thời tức giận làm càn không?

Lục Doanh đáp:

- Điều suy đoán này cũng có thể hợp lý, nhưng cao thủ bình thường của Thất Hải, nghe nói chỉ cần đến gần Tỏa Long đỉnh trong vòng mười trượng thì toàn thân sẽ không còn chút sức lực nào, lòng sinh hoảng sợ, thử hỏi ai có thực lực để lay chuyển Tỏa Long đỉnh này chứ?

Lời của Lục Doanh khiến cho mọi người mơ hồ. Nhất thời, mọi người đều trầm mặc suy nghĩ. Hồi lâu sau, Lục Vân lại nói ra ý nghĩ khác nhưng lại càng làm cho mọi người mơ hồ hơn.

- Nếu như người này không thuộc về Hải vực, mà đến từ nhân gian thì tất cả mọi chuyện đều thỏa đáng rồi.

Phần Thiên kinh ngạc nhìn chàng, vội lớn giọng hỏi:

- Thật là cao kiến, chỉ có huynh mới có thể nghĩ ra điều này. Nhưng cao thủ nhân gian đến đây ngoài chúng ta ra chỉ có đám người Diệp Tâm Nghi, chẳng lẽ bọn họ gây ra chăng?

Lục Vân lắc đầu trả lời:

- Ta không biết, chỉ đột nhiên nảy ra ý này. Còn đúng sai, sau này cần phải làm rõ mới có thể biết. Được rồi, mọi người cũng đừng nên suy nghĩ nhiều nữa, việc gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Việc chúng ta cần làm nhất là nỗ lực tối đa để khắc phục chuyện này, không phải ở đây vắt óc suy nghĩ để tự chuốc lấy phiền não. Thời gian….

Bỗng ngưng ngang, Lục Vân đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Quy trưởng lão vẻ mặt nóng nảy chạy vội hướng đến nơi này.

Lưu ý đến sự khác thường của Lục Vân, mọi người ở đó đều nhận ra sự xuất hiện của Quy trưởng lão. Đợi ông đến gần, Đông hải Long vương cất tiếng hỏi:

- Có chuyện gì hoảng sợ, có phải là đám cao thủ còn sót lại của Tây Hải tổ chức phản công không?

Quy trưởng lão lắc đầu, thở hổn hển đáp:

- Không phải là bọn chúng phản công, mà là có một chuyện kỳ quái khác xảy ra.


Lục Doanh thấy ông thở hồng hộc, nhẹ nhàng nói:

- Đừng nóng vội, nếu không phải chúng tấn công chúng ta, ông từ từ thuật lại cũng được.

Quy trưởng lão vỗ vỗ lồng ngực, đợi hơi thở điều hòa lại, lớn tiếng nói:

- Chuyện lạ không hay rồi, Liễu Thiên Hoa lúc trước đối mặt với chúng ta, bị Lục Vân giết chết. Nhưng ta lại vừa mới nhận được tin Tây hải lại xuất hiện thêm một Liễu Thiên Hoa khác, lúc này đã nhận được sự tín nhiệm của các cao thủ Tây hải, đang tập trung lực lượng, không biết là muốn làm gì đây.

- Cái gì! Có chuyện này sao? Ông không lầm đấy chứ?

Kinh hoảng nhìn Quy trưởng lão, Đông hải Long vương vẻ mặt nghi hoặc, không tự chủ được đưa mắt nhìn Lục Vân.

- Không có, tuyệt đối không thể nhầm lẫn, chuyện này làm sao có thể đùa giỡn được cơ chứ.

Vẻ mặt lo lắng, Quy trưởng lão chỉ còn biết cười khổ. Mọi người ở đây thần sắc trở nên dị thường, hiển nhiên chuyện này quá lạ lùng, ngay cả Lục Vân cũng cảm thấy hết sức hoang đường.

Đợi khi yên lặng trở lại, Thương Nguyệt mở miệng:

- Việc này vô cùng kì lạ, theo ta suy nghĩ, có thể nào là do Hồng hải cùng phe Hắc hải, vì muốn khống chế lực lượng Tây hải nên cố ý phái người giả mạo Liễu Thiên Hoa, để thực hiện âm mưu của bọn chúng.

Lục Doanh đồng ý nói:

- Điều này xem ra cũng hợp lý.Trước đây, Hồng hải cùng Hắc hải muốn xâm chiếm Đông hải và Bắc hải, mục đích là phá vỡ thế cân bằng cũng như mối quan hệ của bốn hải, từ đó tiêu diệt bốn hải, thống nhất Hải vực. Hiện giờ, sự xuất hiện của Lục Vân phá vỡ kế hoạch của bọn chúng. Sau khi Liễu Thiên Hoa chết, bọn chúng không cam chịu thất bại, liền thi triển quỷ kế, vì vậy nên mới giả mạo Liễu Thiên Hoa để xuất hiện.

- Suy đoán rất hợp lý, không cần thiết phải điều tra chân tướng. Lúc này bàn về điều đó chỉ là thứ yếu, cần nhất chính là chúng ta nên đối phó với chuyện này thế nào đây? Mặc kệ Liễu Thiên Hoa thật hay giả, hắn đã khống chế được Tây hải tất nhiên sẽ có hành động. Điều chúng ta cần quan tâm là bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, nhắm vào Đông hải hay còn có mục đích khác?

Sắc mặt nghiêm túc, Lục Vân nhanh chóng kéo mọi người quay lại vấn đề chính.

Nhìn chàng, Đông hải Long vương trầm giọng nói:

- Những lời huynh đệ rất thực tế, nếu tin tức này chúng ta đã biết, thì việc tranh cãi tên Liễu Thiên Hoa đó là thật hay giả cũng không có ý nghĩa gì nữa. Lúc này, Đông hải vừa mới chiếm lại, thực lực không đủ để ứng phó với đợt tấn công thứ hai của Tây hải. Kế tiếp chúng ta nên làm điều gì để đối phó, đó mới là mấu chốt quan trọng.

Phần Thiên nói:

- Thực lực của Tây hải quả thực rất mạnh, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng từ khi chúng ta đến đây, Tây hải trước sau hai lần bị tổn thất nặng nề, bọn chúng trước mắt tổng thể thực lực như thế nào, điều này phải cân nhắc lại. Một khi bọn chúng không còn thực lực áp đảo, chúng ta có thể phân thắng bại với chúng. Nhược bằng bọn chúng dễ dàng chiến thắng, chúng ta né tránh vẫn hơn.

Quy trưởng lão nghe xong, đáp lời:


- Việc này ta đã phái người đi dò xét, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.

Phần Thiên khẽ gật đầu nói tiếp:

- Hai bên tranh đấu, chiến thuật rất quan trọng. Trước mắt, thực lực của Đông hải không mạnh, liều mạng đối chọi với chúng không phải là ý hay, chúng ta nên nghĩ biện pháp phân tán lực lượng của Tây hải, từ từ phân hóa bọn chúng, sau đó dùng chiến thuật tằm ăn dâu.

Nhìn Phần Thiên với vẻ tán thưởng, Đông hải Long vương trên mặt lộ ra nét mỉm cười.

Nhận thấy được nét tán thưởng trong mắt Đông hải Long vương, Phần Thiên định tiếp tục phát triển ý kiến của mình. Không ngờ, Trương Ngạo Tuyết bên cạnh Lục Vân cướp lời trước:

- Mọi người không nên tập trung nghĩ tiêu cực. Trước đây, chúng ta còn bàn xung quanh chuyện Tỏa Long đỉnh. Hiện giờ, Liễu Thiên Hoa giả xuất hiện triệu tập cao thủ Tây hải, rất có thể không phải vì muốn đối phó với chúng ta mà vì Tỏa Long đỉnh. Chuyện chúng ta đến đây giúp Lục Doanh, sợ rằng đã không còn là bí mật ở Hải vực. Tây hải cao thủ nếu biết mối quan hệ giữa chúng ta với Đông hải, ta nghĩ bọn chúng cũng không dám tùy tiện đến đây, cho nên mọi người cũng nên cân nhắc suy nghĩ về chuyện này.

Nghe xong những lời này, mọi người nhất thời tâm tình trở nên tốt đẹp.

Lục Doanh tươi cười, nhẹ giọng nói:

- Ngạo Tuyết nói không sai, chúng ta đã quá lo lắng rồi, chuyện gì cũng nghĩ đến việc tiêu cực trước tiên. Hiện tại cần phải bình tĩnh trở lại, đứng trên lập trường khách quan để xem xét việc này. Tây hải triệu tập cao thủ, ngoài việc tiến công ra, phòng ngự cũng có khả năng lớn. Dù sao bọn họ cũng phải đề phòng việc chúng ta phản kích, đề phòng chúng ta đánh lén.

Bật cười khổ, Bắc hải Long vương nói:

- Nói đã nửa ngày trời, ai cũng hợp lý, thật là khó lựa chọn.

Bách Linh cười nói:

- Việc cân nhắc chú trọng đến toàn diện để khi ứng phó sẽ không bất ngờ rối loạn. Hiện tại, hết thảy chúng ta nói ra đều là suy đoán, tình hình cụ thể thế nào thì còn phải điều tra làm rõ thêm một bước, sau đó mới có thể kết luận được.

Đông hải Long vương nghe xong, trầm giọng nói:

- Lúc này phán đoán cũng là vô dụng, hay phiền Quy trưởng lão đi một chuyến, nhanh chóng tra ra động thái của Tây hải để chúng ta thương nghị phương án đối phó.

- Cung chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng đi thăm dò.

Xoay người, Quy trưởng lão vội vã rời đi.


Đưa mắt nhìn Lục Vân, Đông hải Long vương hỏi:

- Trước mắt tình thế có biến chuyển, các vị đi Tử hải ngay hay là ở lại quan sát một chút? Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lục Vân trầm tư một hồi, mở miệng đáp:

- Tình hình Tây hải có quan hệ trực tiếp đến tồn vong của Đông hải. Để bảo đảm an toàn, ta quyết định lưu lại nơi đây trước, sau khi có tin tức cụ thể mới tính hành động sau.

Đông hải Long vương hơi cao hứng, cảm kích đáp:

- Đa tạ huynh đệ, Lục Vân. Có điều không biết có ảnh hưởng bất lợi gì đến việc của các vị không?

Bật cười nhạt, Lục Vân đáp:

- Muốn đến Tử hải, nghe nói phải vượt qua Hồng hải và Hắc hải. Nói vậy, sớm hay muộn một chút cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Đông hải Long vương cười nói:

- Như vậy là ta an tâm rồi. Tốt lắm, mọi người cùng vào ngồi trò chuyện, nhân dịp nhờ Bắc hải Long vương nói cho các vị biết một số chuyện của Hồng hải cần phải để tâm, điều đó sẽ giúp ích ít nhiều cho các vị.

Như vậy, mọi người quay về Định Thiên cung, vừa chờ đợi tin tức có liên quan đến Tây hải, vừa nghe Bắc hải Long vương thuật lại một số chuyện có liên quan đến Hồng hải.

---------------------------------

Gió nhè nhẹ thổi, mùi hoa nhàn nhạt tràn ngập sơn cốc. Bên cạnh đầm nước, Liệt Thiên cách qua đầm Vu Thần nhìn nhau, yên tĩnh bất động.

Không biết đã bao lâu, Vu Thần dời mắt đi chỗ khác điềm nhiên cất tiếng:

- Nghe nói ngươi muốn tìm ta, có phải muốn hỏi điều gì không?

Liệt Thiên thản nhiên đáp:

- Ta muốn tìm ngươi để hỏi, sức mạnh của ngươi là từ đâu mà có?

Vu Thần cười hỏi:

- Đã nhìn cả nửa ngày trời rồi, có thu hoạch được gì không?

Liệt Thiên điềm nhiên đáp:

- Đại khái thì cũng đã biết.

Nhìn trở lại, Vu Thần cười có chút tà dị, hỏi tiếp:


- Đúng vậy chăng? Có cần chứng thực không?

Liệt Thiên lãnh đạm trả lời:

- Chứng thực quả có rất nhiều cách, ngươi hi vọng ta sẽ dùng cách nào đây?

Vu Thần cười quỷ quyệt nói:

- Cái này còn tùy vào tâm tình của ngươi. Nếu ngươi nghe lời ta thì ngươi đã chẳng phải là Yêu Hoàng.

Liệt Thiên hừ lạnh nói:

- Phép khích tướng của ngươi khá là cao thâm, đáng tiếc vẫn có thể nhận ra.

Vu Thần ngẩng đầu nhìn về nơi xa, ngữ khí bình thản nói:

- Sinh tồn chính là lẽ tự nhiên, chúng ta đặt mình trong thế giới này, ai có thể thoát khỏi nó được đây?

Liệt Thiên trả lời:

- Không thể thoát khỏi, nhưng có thể thống trị nó.

Vu Thần cười nhạt nhòa đáp:

- Thống trị nó? Thật là một ý tưởng vĩ đại. Nhưng có được bao nhiêu khả năng, ai thật sự có thể làm được điều này đây?

Liệt Thiên ánh mắt âm trầm, hỏi ngược lại:

- Nếu như không phải vì điều này, ngươi đến trung thổ là vì lí do gì đây?

Khuôn mặt xấu xí trở nên khác thường, Vu Thần tự hỏi:

- Ta đến làm chi? Ha ha … Ta đến bất quá là bởi vì thù hận trong lòng mà thôi. Còn ngươi? Chẳng lẽ không giống ta sao?

Liệt Thiên phủ nhận:

- Ngươi lầm rồi, ta nếu có chỉ là tiếc nuối, không phải là thù hận.

Vu Thần hừ giọng nói:

- Đôi khi, thù hận và tiếc nuối cũng như nhau mà thôi. Được, không bàn chuyện này nữa. Ngươi hôm nay tìm ta, đơn giản không phải là chỉ muốn đấu võ mồm đấy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận