Cuồng phong gào thét, mây mù phủ kín đỉnh núi, bầu trời không chút nắng, khắp nơi có vẻ âm trầm.
Đứng trên đỉnh ngọn núi đơn độc, nhìn thấy mặt đất mênh mông, gương mặt anh tuấn của Liệt Thiên ánh lên vẻ mê man cùng suy tư. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Sau ngàn năm, trở lại mặt đất, hùng tâm trước đây thực chưa từng dao động chút nào sao?
Tự hỏi lòng, Liệt Thiên bàng hoàng thở dài, điều chính mình thực sự ham muốn là uy nghiêm cùng vinh dự của sự chí cao vô thượng sao? Hoặc giả, thời điểm gặp mặt năm đó, tâm của hắn đã bất tri bất giác sinh ra chuyển biến. Nhưng vốn là vua của Yêu vực, hắn cần phải kiên trì quyết định của bản thân, tuân theo lời thề đã lập.
Thời gian trôi nhanh, sanh mệnh già đi, ngàn năm tuế nguyệt, không ngừng luân hồi. Trong lần tái sinh thứ hai, cố nhân gặp lại, phần tiếc nuối đó vẫn lặng yên trong lòng hắn, che dấu đi hùng tâm tráng trí xưa kia.
Thở dài một hơi, Liệt Thiên xoay người, thấy Bạch Như Sương đứng yên lặng phía sau, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng đang lo lắng?
Bạch Như Sương than nhẹ:
- Thiếp đang thử quên đi nhiều chuyện.
Liệt Thiên nở nụ cười, khe khẽ nói:
- Quên hết những chuyện không vui, nàng sẽ càng bình tĩnh hơn.
Bạch Như Sương nói:
- Quên đi chuyện nặng nề nhất, tâm của thiếp tự sẽ không còn lo lắng.
Nụ cười trên mặt Liệt Thiên biến mất, vỗ vai nàng nói:
- Đau thương chỉ là tạm thời, không lâu sau, ta sẽ làm trên mặt nàng tràn đầy nụ cười, sẽ không vì bất cứ sự tình gì mà lo lắng trở lại.
Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, thân thể nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn, mơ mộng nói:
- Liệt Thiên, nếu như ông trời chỉ cho chàng một lựa chọn, chàng mong muốn nhất là cái gì? Quyền lợi? Tình yêu?
Liệt Thiên nhìn phía chân trời, ánh mắt bàng hoàng mà do dự.
Gió, trôi qua cùng thời gian, dần dần tĩnh lặng. Đỉnh núi, mây mù càng dày, hơi nước nhàn nhạt che lấp Liệt Thiên cùng Bạch Như Sương, cảm giác như ở trong tiên cảnh.
Đột nhiên, thân thể Liệt Thiên chấn động, quay mạnh nhìn về phương xa, trong mắt thần quang bắn ra, toàn thân lộ ra khí tức của kẻ mạnh.
Phát giác chuyển biến của hắn, Bạch Như Sương ngẩng đầu hỏi:
- Thiên, sao vậy?
Hai mắt Liệt Thiên nhắm chặt, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhíu mày nói:
- Vừa rồi cảm ứng được một luồng khí tức đáng sợ, tràn ngập hơi thở tử vong, tựa như tử thần giáng xuống.
Bạch Như Sương kinh dị nói:
- Đó là ai vậy?
Liệt Thiên nói:
- Không rõ lắm, luồng khí tức này lần đầu tiên ta tiếp xúc được, cảm giác rất lạ lẫm, nhưng lại hết sức kinh người.
Hàng mi thanh tú của Bạnh Như Sương nhíu chặt lại, nhân vật có thể để cho Liệt Thiên càm thấy khiếp sợ, đó không thể là một người đơn giản.
Lúc này, sườn núi bóng người chớp động, chỉ thấy Tam Nhãn Long Lang bay vụt đến, khoảnh khắc tựu đến trước mặt hai người.
- Chủ nhân, vừa thu được tin tức, cao thủ Hư Vô Giới Thiên cùng Kiếm Vô Trần trước mắt đang tại Hải vực.
Sắc mặt Liệt Thiên chợt biến đổi, kinh ngạc nói:
- Hải vực? Bọn chúng đến đó làm gì?
Tam Nhãn Long Lang đáp:
- Điều này hiện nay còn chưa biết rõ, chúng ta đang tiếp tục thám thính. Mặt khác, Huyền Dạ cùng Hổ Vương đã xuất hiện ở nhân gian, đang dẫn theo đại quân Yêu vực chinh chiến tứ phương, tình thế rất thuận lợi, đã quét ngang nửa mảnh sơn hà, thu phục được rất nhiều môn phái tu chân. Phân tích tình huống trước mắt, chỉ cần Vu Thần cùng Trừ Ma liên minh không nhúng tay, không bao lâu, chúng ta có thể thống nhất nhân gian, tiến đến thống nhất Thất Giới.
Liệt Thiên nói:
- Việc này làm rất tốt, nhưng muốn thống nhất nhân gian không phải như vậy dễ dàng như vậy. Hiện tại, ngươi phái người lưu ý đến hành tung của Thiên Sát, ta nghĩ đã đến lúc cùng hắn gặp mặt rồi.
Tam Nhãn Long Lang đáp:
- Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ bây giờ đi làm ngay.
Nói xong rời đi.
Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, nhẹ nhàng hỏi:
- Chàng có nắm chắc không?
Liệt Thiên điềm nhiên nói:
- Không, nhưng ta cần phải đối mặt.
Bạch Như Sương không nói, chỉ tựa vào ngực hắn, khẽ nhắm mắt lại.
Gió nhẹ thổi lên, hơi nước mập mờ, như mộng như ảo, mông lung phiêu dật.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sân nhỏ yên tĩnh, hương hoa thoang thoảng. Một cô gái quần xanh ngồi dưới tán hoa quế, mặt tươi cười nhìn phía trước, khóe môi nhếch lên nụ cười có vài phần tinh nghịch.
Trong sân, một người đàn ông anh tuấn xoay qua xoay lại, hưng phấn lên tiếng hỏi:
- Ngọc Loan, thế nào? Anh tuấn không?
Cô gái quần xanh khẽ cười nói:
- Không sai, Ma Vương giáp này huynh mặc vào vừa vặn, nhưng màu sắc ảm đạm đi một ít.
Tư Đồ Thần Phong cười nói:
- Đây là báu vật của Ma vực, trời sanh đã có màu sắc như vậy, còn có cách nào khác chứ.
Trần Ngọc Loan nói:
- Đúng thế, báu vật quý nhất Ma vực, đứng hạng thứ nhất trong hai mươi bốn thần khí của Đại La Chư Thiên, đáng tiếc là không thích hợp mặc trong thời gian dài.
Tư Đồ Thần Phong không để ý, điềm nhiên nói:
- Dù sao huynh cũng không quan tâm, thỉnh thoảng mặc một lần, thể nghiệm một lần là được.
Nói xong toàn thân hào quang chợt lóe, liền cởi bỏ Ma Vương giáp.
Tiếp nhận Ma Vương giáp, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Thứ này bỏ thì đáng tiếc, lưu lại thì vô tình, thật sự là khó làm.
Tư Đồ Thần Phong an ủi nói:
- Đừng lo lắng, huynh tin tưởng trên đời thế nào cũng có biện pháp tịnh hóa ma khí trên bề mặt nó, để nó chuyển biến thành một thần khí chân chính.
Trần Ngọc Loan liếc hắn, khẽ cười nói:
- Hi vọng như huynh nói đi.
Tư Đồ Thần Phong hắc hắc cười, đột nhiên ôm eo của nàng, thấp giọng nói:
- Ngọc Loan, huynh …
Trừng hắn một cái, Trần Ngọc Loan lộ vẻ thẹn thùng nói:
- Bại hoại, coi chừng có người thấy…
Tư Đồ Thần Phong lấy lòng nói:
- Không có người, huynh để ý qua rồi.
Trần Ngọc Loan không nói, khe khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Thu được dấu hiệu ngầm, Tư Đồ Thần Phong trong lòng kích động, vội vàng hai tay dùng sức, ôm chặt thân thể Trần Ngọc Loan, định thừa cơ thân mật.
Ai ngờ lúc này, Không Linh điểu ở trên mái hiên đột nhiên thấp giọng ngâm một tiếng, đánh thức Trần Ngọc Loan đang chìm đắm trong mê say.
Đẩy Tư Đồ Thần Phong ra, sắc mặt Trần Ngọc Loan ửng đỏ, thấy hắn vẻ mặt thất vọng, không khỏi hé miệng khẽ cười, ngón tay chỉ chỉ hành lang, nhẹ giọng nói:
- Có người đến rồi, chúng ta đến đại điện xem thử có xảy ra việc gì hay không?
Tư Đồ Thần Phong vẻ không vui, trừng mắt Không Linh điểu, lẩm nhẩm:
- Tên thú quỷ quái không biết tình cảm, lần sau cho ta đứng xa chút.
Nói xong theo Trần Ngọc Loan rời đi.
Đi trên hành lang, Trần Ngọc Loan gặp Phật Thánh Đạo Tiên, phát hiện sắc mặt của ông nghiêm túc, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Sao vậy, chẳng lẽ cãi nhau cùng Lưu Tinh tiền bối sao?
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn nàng, nghiêm túc nói:
- Nha đầu, nguy hiểm đang tới gần.
Trần Ngọc Loan tim nhảy mạnh, trầm giọng nói:
- Tiền bối khẳng định?
Phật Thánh Đạo Tiên ánh mắt quái dị, thở dài nói:
- Lần này, ta thấy không rõ.
Hai hàng lông mày của Trần Ngọc Loan nhíu chặt lại, lạnh lùng nói:
- Trước hết đến đại điện, Thần Phong lập tức thông báo mọi người.
Một lát sau, trong đại điện liên minh, Trần Ngọc Loan ngồi ghế minh chủ trên cao, ánh mắt quét qua hai bên, trầm giọng nói:
- Việc này mọi người nghĩ thế nào?
Quy Vô đạo trưởng lo lắng nói:
- Trước mắt không rõ nguy hiểm từ đâu tới, chúng ta căn bản không thể phòng ngự.
Bắc Phong nói:
- Với thực lực của chúng ta nơi đây, trừ phi là Yêu Hoàng hoặc Thiên Sát đến tập kích, bình thường địch nhân không làm gì được chúng ta.
Lưu Tinh nghe vậy lắc đầu nói:
- Lão quái đã có dự cảm, vậy tựu biểu thị lần này không thể xem thường, không phải dễ dàng có thể ứng phó.
Dương Thiên tán đồng nói:
- Ta cũng có cùng cảm giác, Mộc Tiêu của ta hiện tại xao động không yên, một mực nhắc nhở ta nhanh chóng rời đi.
Thiên Mục Phong mày kiếm khẽ nhíu lại, trầm ngâm nói:
- Theo lời Phật Thánh Đạo Tiên tiền bối, nguy hiểm không xuất phát từ phía Yêu Hoàng cùng Thiên Sát, vậy thế gian còn có địch nhân nào đáng sợ, đủ để đẩy chúng ta vào nguy cơ? Vu Thần? Hoặc là Địa Âm Tà Linh?
Khiếu Thiên nói:
- Lúc này đàm luận còn không có ý nghĩa, chúng ta trước mắt cần làm là lựa chọn hành động thích hợp, hết sức giảm bớt tổn thất.
Trần Ngọc Loan nghe xong ý kiến của mọi người, đứng dậy nói:
- Khiếu Thiên nói đúng, bất kể người đến là ai, chúng ta đều cần phải đối mặt, bởi vậy hiện tại trước tiên sơ tán đệ tử liên minh, để những người tu vi còn kém tạm thời rời xa. Việc này do Quy Vô đạo trưởng xử lý, ông mang theo đệ tử liên minh tiến hành rút lui, nếu cần thì cùng Văn Bất Danh phối hợp, bảo tồn thực lực. Những người khác cùng đi theo ta, phân bố bốn phía Phục Long cốc, nghênh chiến cường địch.
Mọi người nghe lời đều động thân, theo Trần Ngọc Loan rời đi.
Đứng yên giữa không trung, Trần Ngọc Loan nhìn về phương xa, trên mặt thần sắc lạnh lùng. Trên vai, Không Linh điểu đứng yên nhìn mãi về phía chân trời, đôi mắt hồng hồng toát ra vài phần nghiêm trọng.
Lúc này, chân trời bay tới vài đám mây đen, chớp mắt đã bao phủ cả góc trời, khiến cho chung quanh Phục Long cốc phương viên vài trăm dặm trở nên u ám, khắp nơi cuồng phong gào thét, sấm chớp nổ vang.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan vẻ mặt biến hẳn, vội vàng huýt sáo dài làm hiệu, đem triệu tập cao thủ liên minh lại.
Nhìn lên đỉnh đầu, Trần Ngọc Loan nói:
- Trời đất biến sắc, đại kiếp đã tới, mọi người cẩn thận.
Lưu Tinh sắc mặt âm trầm, lo lắng nói:
- Khí thế như vậy, so với Địa Âm Tà Linh còn muốn làm cho người ta sợ hãi, rốt cuộc người đến là thần thánh phương nào?
Dương Thiên thần sắc bất an, nhẹ giọng nói:
- Luồng khí tức nọ thật đáng sợ, tựu giống như Tử Thần giá lâm, vô tình, tàn khốc, lạnh như băng.
Thiên Mục Phong nói:
- Nhiên Đăng Phật Ấn trong lòng ta run rẩy không ngừng, ẩn ẩn có loại cảm giác không tốt.
Thấy mọi người thần tình ưu lự, Bắc Phong quát lên:
- Sợ cái gì, cùng lắm thì như cái chết, có gì phải sợ.
Nói xong giơ cao hai tay, toàn thân hào quang phát ra, ngưng tụ thành một cột ánh sáng, bắn thẳng lên đỉnh đầu.
Thấy Bắc Phong không chút sợ hãi, mọi người đều được cổ vũ, đều tự kiên định niềm tin, chia nhau bố trí lồng sáng phòng ngự, sau đó lưu ý động tĩnh chung quanh.
Trên trời, mây gió hội tụ, mưa to dày đặc kéo đến, mang theo tia chớp gào thét, hướng tới mặt đất bổ xuống.
Ánh sáng chợt lóe, hắc ám lại đến, tiếng sấm điếc tai vang tận mây xanh, tựa như thiên thần phẫn nộ, muốn hủy diệt hết thảy thánh linh.
Trong mưa to, tia chớp càng phát ra dày đặc.
Từ lúc ban đầu thỉnh thoảng xuất hiện, đến sau lại liên miên không ngừng, cho đến khi hình thành một màng lưới ánh sáng, nhốt Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh, Thiên Mục Phong, Dương Thiên, Khiếu Thiên, Bắc Phong tám người trong một khu vực đặc thù.
Phát giác tình huống khác thường, Phật Thánh Đạo Tiên nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, tia chớp này có chút quỷ dị...
Lời còn chưa dứt, đỉnh đầu ánh sáng chợt lóe, ba mươi bảy tia chớp uốn lượn vặn vẹo, hình thành một lưới ánh sáng rạng rỡ, từ trên cao hướng tám người Trần Ngọc Loan chiếu xuống.
Tốc độ của tia chớp không người nào theo kịp.
Khi tám người vừa phát hiện rơi vào hiểm cảnh, tia chớp đáng sợ đó đã đánh tới, đánh lên kết giới phòng ngự của tám người, đương tràng đem kết giới của Tư Đồ Thần Phong cùng Khiếu Thiên bổ ra, lực lôi điện hung hăng bắn văng hai người.