“Tiểu Thất, anh về trước đi.” Tô Hảo buông lỏng cổ áo Chu Dương, quay đầu cùng Tiểu Thất nói, đáy mắt lộ vẻ áy náy, ngữ khí cũng dịu đi, giọng nói vốn đã ôn nhu lại mềm mại như vậy, có chút giống với làm nũng nhưng lại khác hoàn toàn với loại cố ý làm nũng, cào đến tâm người tâm ngứa ngáy.
Chu Dương ở bên cạnh cắn chặt răng không dám có bất luận tức giận nào, ngay cả khuôn mặt Tiểu Thất cũng hơi hồng lên, có chút xấu hổ khi bị anh liếc, Chu Dương phải tỏ vẻ cười như không cười hai lần, ngoài trừ đôi mắt một mảnh lạnh lẽo thì còn lại đều bình thường.
"Thôi, vậy tôi về trước đây, thật ra tôi cùng đường với cô, chính là con đường này, tôi đi trước." Tiểu Thất lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn Chu Dương, vẻ xấu hổ trên mặt đã bị khí thế cường thịnh của nam nhân làm tiêu tán hoàn toàn, anh ấy vội vàng rời đi, đi chưa đủ hai bước đã lập tức chạy.
Tiểu Thất đi rồi.
Nơi nhỏ bé này chỉ còn lại hai người đứng ở mép vỉa hè, dưới đường xe chạy nhốn nháo, phù phù trầm trầm.
Chu Dương nhìn Tô Hảo, buổi sáng cô vẫn buộc tóc đi làm, buổi chiều trở về tóc đã xõa trên vai, lộ ra một chút xương quai xanh, khi xách túi thì khớp xương mảnh mai thắt lại có thể thấy được chút mạch máu, cô thật nhu nhược làm người ta luống cuống vô cùng, anh trầm giọng hỏi: “Em ăn chưa? Chúng ta đi ăn nhé?”
Tô Hảo cũng đang cân nhắc.
Anh chặn ở đường xe chạy bên cạnh, dáng người cao lớn chắn một nửa ánh sáng, cô mím môi ngẩng đầu.
Chiếc cằm thon gọn nâng lên.
Tư thế giống như đòi hôn.
Cổ họng Chu Dương lăn lộn, đôi mắt tối sầm lại, đang muốn nói chuyện thì Tô Hảo lại nói trước: “Về sau anh có thể biến mất trước mặt tôi được không?”
Chu Dương dừng lại, tay cắm trong túi, anh cụp mắt xuống, vài giây sau lại câu môi cười: “Không thể.”
Ngực hung hăng chấn động vài cái.
Dựa vào cái gì mà tên họ Đường kia có thể cả ngày lắc lư mà anh thì lại muốn biến mất?
Vết thương trên mặt thật ra chưa tan, vẫn còn vết bầm, khi liếm môi lại mang theo một chút lạnh lùng nghiêm nghị nên nụ cười này cũng trở nên tiêu điều.
Tô Hảo có chút thất vọng, cô rũ mắt xuống: "Vậy thì đừng có trách tôi không nghiêm túc với anh."
Nói xong, Tô Hảo xoay người liền đi.
Chu Dương cắn răng đứng tại chỗ nhìn bóng hình mảnh mai phía trước, vài giây sau, anh đuổi theo, xoa vết thương còn nơi khóe môi, nói: “Không bằng em nói với anh đi, làm thế nào em mới có thể hồi tâm chuyển ý đây?”
Tô Hảo không để ý đến anh, trực tiếp đi vào siêu thị.
Siêu thị này rất nhỏ, điều kiện cũng chẳng ra gì, Chu Dương lần đầu tiên tới loại địa phương thế này, giữa mày nhíu lại, lúc trước suy xét điều kiện kinh tế của Tô Hảo ít nhiều mang theo một chút chiếu lệ (*) nên đã chọn một phòng ở như vậy, giao thông đi lại thuận lợi nhưng điểm không tốt duy nhất chính là ngư long hỗn tạp (**).
* Chiếu lệ: Chỉ theo lệ, cốt cho có mà thôi.
** Ngư long hỗn tạp – 鱼龙混杂: Rồng với cá lẫn lộn với nhau.
Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau.
Chính vì ngư long hỗn tạp nên mới xảy chuyện rơi đồ từ trên cao xuống kia.
Anh bất đắc dĩ đi theo vào, lời nói vừa rồi lại trở thành không khí.
Cô không quan tâm.
Nhưng có rảnh cô cũng một bên chọn đồ một bên xem di động, có lẽ đang trả lời tin nhắn ai đó.
Chu Dương không nghĩ tới chính mình có thể có một ngày như vậy, đứng ở nơi kín đáo này nhìn cô, cô rất biết cách chọn đồ ăn, đầu ngón tay tinh tế cầm một nắm lên cho vào túi, cúi đầu lựa khoai tây, nhìn đến thực cẩn thận, sợi tóc trượt xuống, Chu Dương kìm lòng không được, ngón tay thon dài vói qua câu lấy đuôi tóc ấy vén lên trên.
Tô Hảo hung hăng túm tóc mình trở về.
Tay Chu Dương thoắt cái đã quay trở lại cắm vào túi.
Anh thật sự không hợp với nơi này, già trẻ trai gái đi ngang qua đều phải liếc nhìn anh một cái, nam nhân này mặt mày khôi ngô tuấn tú, khí chất ngời ngời, khí thế cũng mạnh mẽ, đứng bên cạnh một mỹ nữ tinh tế đã trở thành một cảnh quan trong thế giới hình vuông nhỏ bé này, trên cổ anh vẫn còn có ứ đọng vết bầm tím.
Vừa hư hỏng vừa đẹp trai nhưng cố tình lại kiệm lời.
“Tối nay có muốn làm khoai tây vụn không?” Chu Dương không có gì để nói nên tìm lời.
“Anh vẫn chưa ăn nữa, dì Thành đang chờ em ở nhà sao?”
Tô Hảo quay lại liếc nhìn anh.
Chu Dương nhướng mày, lúc này có người đẩy xe tới, anh duỗi tay kéo Tô Hảo vào lòng, trong tay Tô Hảo đều là đồ vật, lảo đảo đi về phía trước, trán đụng phải lòng ngực anh, Chu Dương hận không thể ôm sát cô trong ngực, nhưng anh không dám, chỉ có thể tùy ý cô như vậy, Tô Hảo vốn nghĩ anh cố ý, quay đầu nhìn lại.
Hóa ra có người muốn vượt qua.
Cô một hơi nửa vời, cuối cùng tàn nhẫn ném tay anh ra, xoay người rời đi.
Chu Dương mím môi đuổi theo, một hồi nhìn cô chọn khăn tắm và bàn chải đánh răng: “Đừng bỏ mặc anh mà, Tô Hảo.”
Giọng nói này của anh mềm dịu.
Tô Hảo gần như muốn mềm lòng.
Cô hung hăng cắn răng đi về phía trước thanh toán.
Chu Dương vẫn đi theo, Tô Hảo đặt đồ lên bàn, lấy điện thoại bấm mã thanh toán.
Vừa đưa qua liền thấy một cổ tay đeo đồng hồ duỗi ra, dường như cũng muốn quẹt thẻ, đôi mắt xinh đẹp của Tô Hảo liếc anh một cái, Chu Dương liếm khóe môi, từ từ rút tay về.
Tô Hảo trả tiền thành công.
Mang theo mọi thứ ra cửa.
Chu Dương đi ở bên cạnh, giọng nói khàn khàn: “Anh cầm giúp em nha?”
“Không cần.”
Rẽ lên cầu thang, Chu Dương vẫn cứ đi theo, đến lầu 3, Tô Hảo đột nhiên xoay người, bước chân Chu Dương dừng lại, lười nhác đứng bậc thang kế tiếp.
Cô thực sự rất đẹp, ánh sáng màu cam chiếu vào người, làn da không chê vào đâu được.
Tô Hảo: “Cút.”
Chu Dương: “......”
Anh cong môi: “Không cút.”
“Không có được em, anh sẽ không bỏ cuộc.” Chu Dương bước lên một bậc thang tiến đến gần Tô Hảo, Tô Hảo lùi lại phía sau, anh cúi người chăm chú nhìn cô: “Anh hoàn toàn nghiêm túc, anh cũng đã nghĩ về việc chúng ta sẽ sinh mấy đứa trẻ.”
Hơi thở gần đến đáng sợ.
Nhìn khuôn mặt điển trai đến kinh người này mà nhất thời không nói nên lời.
“Anh muốn cưới thì tôi phải gả sao? Chu Dương, sao anh lại thích mơ mộng như thế.” Nói xong, cô xoay người rời đi, tốc độ thực nhanh.
Chu Dương không đuổi theo, ở phía sau cười nói: "Từ từ thôi, ngã thì anh phải ôm em đấy, anh rất vui nhưng chỉ sợ em không vui thôi."
Phanh ——
Tiếng đóng cửa truyền đến mạnh mẽ.
Chu Dương đứng tại chỗ, gió thổi đi qua vết thương trên khóe môi, anh dựa vào lan can xoa xoa, có chút lười biếng.
Những gì anh vừa nói.
Chưa từng suy xét đã nói ra khỏi miệng.
Nói xong cũng không hối hận.
Điều này có đại biểu cho lời nói thật lòng của anh không?
Suy nghĩ hồi lâu, anh nở nụ cười.
Chết tiệt.
Sao lại nghĩ đến kết hôn, xa như vậy.
*
Sau khi vào nhà, Tô Hảo đặt túi đồ ăn xuống, Thành Linh bước ra từ toilet, tiếp nhận túi rồi mở ra xem: “Khoai tây ở đây sao lại lớn như vậy, may mà con chỉ mua một củ.”
Tô Hảo 'vâng' một tiếng, cô lấy khăn lông cùng bàn chải đánh răng ra, nói: “Mẹ, đừng dùng khăn và bàn chải đánh răng cũ nữa, con đã mua cái mới, cũng cùng một nhãn hiệu đó.”
Thành Linh liếc nhìn Tô Hảo một cái: “Tiêu tiền bừa bãi.”
Nhưng vẫn hạnh phúc cầm đi đổi.
Tô Hảo vươn vai, ngồi trên sô pha rót một ly nước.
Di động vang lên.
Nàng duỗi tay cầm xem.
Là Đường Duệ.
Đường Duệ: Gần nhất anh tăng ca rất nhiều nên có chút bận.
Đường Duệ: Tô Hảo, anh thật sự hối hận, rất hối hận, anh ở Mỹ luôn nghĩ đến em, anh đã giữ sợi dây chuyền đó nhìn đi nhìn lại hàng trăm lần rồi, nhìn thấy nó cũng giống như nhìn thấy em vậy.
Tô Hảo: Đường Duệ, cố gắng lên nhé.
Trước mắt cô vẫn còn kiên nhẫn, không biết sau đó Đường Duệ lại dây dưa như vậy, chờ vượt qua sức chịu đựng, có lẽ người này sẽ bị đuổi thẳng ra ngoài.
Nhưng Đường Duệ dường như biết điểm mấu chốt của cô, mỗi lần chạm đến mép lại rụt trở về, hơn nữa anh không bá đạo giống Chu Dương như vậy, dường như là nước ấm luộc ếch xanh (*).
* Nguyên văn là 温水煮青蛙, nước ấm luộc ếch, nếu dùng nước nóng luộc ếch, con ếch sẽ nhảy xổng ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh nhử trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ, tới khi đủ chín thì con ếch không nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín.
Tô Hảo dù muốn hung dữ một chút cũng đều giống như một vòng đánh vào bông.
Thật ra cô vẫn luôn nhớ năm anh ra nước ngoài, cha cô bệnh nặng phải vào ICU, Đường Duệ vội vàng gửi về một số tiền giúp cô tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn.
Cảm xúc cá nhân đột nhiên trở nên ít quan trọng hơn trong loại sự kiện lớn thế này.
Mà một năm kia thật sự quá gian nan.
Tô Thiến sau đó mới biết, bà trực tiếp đưa nhóm chuyên gia đến để tiến hành phẫu thuật cho cha, kéo dài thọ mệnh của ông thêm hai năm nữa.
Nợ nhân tình vẫn còn, rất khó để trả hết.
Trong những năm sau đó, Tô Hảo ngoài việc báo hiếu còn phải trả nợ, cô vừa chăm sóc cha mẹ, vừa học tập nấu ăn các món, mỗi lần Tô Thiến về Giang Thị đều khen tay nghề của Tô Hảo, mỗi lần bà khen như vậy, trong lòng Tô Hảo liền dễ chịu hơn rất nhiều, cũng may không quá hai năm, căn nhà phải bị phá bỏ và di dời, tuy kinh phí phá dỡ ở các thành phố nhỏ không cao nhưng vẫn có thể có đủ tiền và cũng đủ để trang trải cuộc sống.
*
Mấy ngày nay Cao Lân thực sự rất bận, có người đi công tác, có người ở lại.
Đường Duệ đã tiếp nhận mấy ủy thác, vốn dĩ trình độ anh cao, khi về nước đã có rất nhiều người để mắt đến.
Có một số ủy thác không thể từ chối, nhiều công ty lần lượt phái người tới cửa tìm anh làm không ít người ghen tị đến đỏ mắt, công ty đã cử một trợ lý cho anh, cũng như một đội.
Bận đến không thấy mặt mũi, Đường Duệ có văn phòng riêng, lúc này văn phòng lớn chỉ có một mình anh, âm thanh bàn phím ngẫu nhiên vang lên.
Những ngón tay đang bay trên bàn phím, lúc này, cánh cửa phía sau mở ra.
“Đường tổng, anh làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?” Đồng nghiệp nữ duy nhất trong đội bưng cà phê vào, cúi đầu nhìn anh hỏi.
Đường Duệ nhìn chằm chằm biểu đồ chứng khoán, cầm lấy cà phê, nhưng trong đầu lại là tin nhắn mà Tô Hảo gửi tới, 'cố gắng lên nhé'.
Anh cảm thấy dường như câu nói kia đang ám chỉ điều gì đó.
Nghĩ đến đây, ngực liền đau nhói.
Anh lắc đầu, xoa xoa giữa mày: “Không có việc gì.”
“Tôi thấy anh bị dính bẫy tình rồi.” Nữ đồng nghiệp trong trang phục vest kéo ghế ngồi xuống, khả năng khôn khéo, lời nói ra cũng thực sắc bén.
Đường Duệ quay đầu nhìn cô ấy.
Nữ đồng nghiệp mỉm cười, mang theo kim lãnh tự tin của nữ nhân: “Nói nghe thử xem, có lẽ tôi có thể giúp được một chút đấy.”
Đường Duệ để cà phê xuống, ngả người ra sau, hơi nới lỏng đường cổ áo.
Trên mặt anh có nhiều vết bầm hơn, làn da người này tương đối trắng nên các vết bầm có chút đáng sợ, đồng nghiệp nữ nhìn đến vết bầm của anh, nó là thật sao.
Không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, video kia cô ấy cũng đã xem.
Đánh nhau với vị thiếu gia của Chu gia Lê Thành kia, lá gan của Đường Duệ cũng thật lớn, bây giờ người ta còn đang âm thầm cho anh đổ mồ hôi rồi.
Hơn nữa nghe nói là vì một nữ nhân, nếu không phải vì nữ nhân, hà tất lại đi trêu chọc Chu Dương của nhóm thiếu gia Lê Thành làm gì, anh ta hiện giờ thanh danh hiển hách, là một công tử phong lưu nhưng cũng là một nhân vật rất tàn nhẫn.
Đường Duệ do dự một chút, sau đó nhìn vào máy tính, nói: “Tôi lớn lên với ông bà nội, ít khi ở với cha mẹ, mỗi lần cha đều nhắc nhở và nói rằng tôi đã có hôn ước từ nhỏ, tôi nghĩ đây không phải thời cổ đại để còn tồn tại loại hôn ước này, nhưng sau đó sức khỏe em gái tôi không được tốt, cha tôi lại rất mê tín, luôn nói tôi phải kết hôn, tôi không biết điều này có đúng hay không...”
“Nhưng kết hôn quả thật xung hỉ, vào năm thứ hai thân thể em gái tôi đã tốt hơn, rất thần kỳ đúng không?” Anh nói xong thì liếc nhìn nữ đồng nghiệp.
Nữ đồng nghiệp chống cằm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vui mừng khôn xiết, hôn cũng đã kết, hai người chúng tôi rất giữ kẽ, ở nhà không nói chuyện nhiều mà buổi tối phải nằm trên cùng một chiếc giường, cô ấy rất bận, bởi vì phải chăm sóc cha, cha cô ấy không vì chúng tôi kết hôn mà tốt lên, ngược lại đến bệnh viện liên tục.”
“Còn tôi, vừa lên đại học nên phải đi học, ít có cơ hội về nhà, thế giới bên ngoài náo nhiệt hơn, qua một thời gian tôi cảm thấy việc đã kết hôn thật sự có chút bất đắc dĩ, rất muốn từ bỏ nhưng việc học và công việc quá bận rộn làm hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chuyện cứ thế mà trì hoãn, nhiều khi tôi cảm thấy không thể làm chậm trễ cô ấy được, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều lắm, năm thứ ba, tôi hoàn thành việc học, về nhà, công việc cũng tìm được, có chút xa nhưng có nhiều cơ hội gặp mặt trò chuyện hơn, cô ấy cái gì cũng không cần tôi phải nhọc lòng, cơ bản đều xử lý hết việc nhà cửa, ngay cả quần áo tôi không biết ở đâu thế mà cô ấy lại có thể tìm ra, mỗi lần như vậy đều sẽ đặt ở cạnh tôi rồi rời đi, lúc ấy tôi đã sinh ra một ý niệm, muốn cùng cô ấy thử một chút.”
“Tôi cố ý hay vô tình gần gũi cô ấy, cô ấy có lẽ vì gia đình, tính cách lại rất ôn hòa, thấy tôi như thế cũng đoán được ý tôi, cô ấy cũng không né tránh, hai chúng tôi cứ thế mà thuận lý thành chương bắt đầu phát triển tình cảm, mặc dù chưa có kinh nghiệm gì, tay chân có điểm luống cuống nhưng cũng may cô không có kháng cự, sẽ làm một số trò đùa xấu hổ thay tôi sau đó, hai chúng tôi càng ngày càng có nhiều đề tài hơn để nói.”
“Sau đó đã xảy ra quan hệ, tay chân vẫn luống cuống như cũ, rất ngây ngô, nhưng đúng lúc đó tôi lại nhận được thư mời từ Wall Street, khi chuyện này xảy ra, tôi đã đấu tranh rất lâu, chắc cô ấy cũng đã nhìn ra nhưng vẫn im lặng mà không có bất mãn gì.”
“Lúc ấy, có thể có được thư mời từ Wall Street là một chuyện làm người ta cảm thấy rất phấn chấn, tôi học tập nhiều năm như vậy cũng vì chính khoảnh khắc đó.”
“Sau đó anh ly hôn?” Nữ đồng nghiệp nói trúng vấn đề.
Đường Duệ vuốt nhẹ mặt, 'ừ' một tiếng: “Đúng vậy.”
Đồng nghiệp nữ tấm tắc: “Tôi nghĩ, việc anh làm sai nhất chính là bỏ rơi cô ấy.”
“Không sai.” Đường Duệ nghiêng người về phía trước nhấp một ngụm cà phê: “Hiện giờ, cô ấy đối với tôi rất thờ ơ, kiểu thờ ơ đó là nhuận vật tế vô thanh (*), đối với rất nhiều chuyện tôi làm đều không có một chút xúc động, tôi thật sự thất bại vô cùng.”
* Nhuận vật tế vô thanh - 潤物細無聲: Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng.
Đồng nghiệp nữ: “Có lẽ, không đơn thuần chỉ mình anh gặp và đối xử với cô ấy như thế.”
Đường Duệ kinh ngạc nhìn nữ đồng nghiệp.
Nữ đồng nghiệp mỉm cười.
“Trải qua quá nhiều sẽ trở nên thờ ơ lãnh đạm.”
“Hiện tại ai có thể khiến tâm tình cô ấy có một chút dao động thì người này có thể có cơ hội, Chu tổng có thể không?”
Lời hỏi này thật sự muộn rồi.
Phía sau.
Một nam nhân cao lớn tay cầm áo khoác tây trang đưa cho Lục Khởi, sau đó cầm điếu thuốc đi tới khu vực hút thuốc, một tay chống lên tay vịn, dựa vào lan can cửa sổ, từng chút từng chút mà bóp tắt điếu thuốc thon dài, Chu Dương đường cong cằm lãnh ngạnh, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chú cái gạt tàn.
Anh chưa bao giờ vì bất kỳ nữ nhân nào mà nghĩ đến những điều này, bởi nó quá vô nghĩa và anh cũng quá lười quản, nhưng lúc này, trong đầu anh chỉ toàn những lời nói của Đường Duệ.
Trợ lý Lục an tĩnh đứng một bên cùng anh.
Hồi lâu, Chu Dương mới nói: “Bọn họ không phải đồ vật, còn tôi thì sao?”
Lục Khởi buột miệng thốt ra: “Ngài cũng không phải.”.