“Được rồi, con đi ra ngoài đi.” Sau khi dùng xong, Tô Thiến để Chu Dương đi.
Phòng bếp khá lớn nhưng ba người vẫn thấy hơi đông đúc, Chu Dương nhướng mày xoay người.
Trên người anh luôn thoang thoảng một mùi hương linh sam, rất thoang thoảng, anh cao ráo, dễ thấy khi anh đứng ở đó, cả căn bếp như thở phào nhẹ nhõm ngay khi anh rời đi, Tô Hảo lấy chảo đặt lên bếp, rửa tay, kẹp thìa và chiên bánh nướng xốp.
Cô cho bột bánh theo tỷ lệ vào hỗn hợp trứng khuấy đều một lúc, sau khi cho vào nồi, một lúc sau mùi thơm bay ra, mùi vị rất thơm, Tô Thiến đứng nhìn, ánh mắt sáng ngời, bà rất thích đồ ngọt nhưng bà không làm được như Tô Hảo, Tô Hảo có những ngón tay mảnh mai, khi xoay thìa trông như một bức tranh đẹp.
Khoảng nửa giờ.
Sữa lắc dâu tây đã chuẩn bị, còn bước cuối cùng nữa, Tô Hảo cắt dâu tây, cắt thành từng miếng nhỏ, nhét vào bánh nướng xốp, thuận tiện bóp kem.
Tô Thiến lập tức mang khay đến, bày sữa lắc và bánh nướng xốp ra, “Hảo Hảo, con rửa tay rồi ra ngoài, vừa kịp bữa trà chiều.”
“Vâng.” Tô Hảo cởi tạp dề rồi đi vào vặn vòi nước để rửa tay, rửa xong, thuận tay dọn đống đồ lộn xộn trên bàn đi ra ngoài.
Chu Dương cài cúc áo sơ mi, đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lười biếng của buổi chiều.
Tô Thiến ngồi vào bàn, Tô Hảo cũng theo sau, Tô Thiến ra hiệu: “Chu Dương, con muốn ăn không?”
Chu Dương quay lại nhìn bọn họ, nhẹ nhàng xua tay.
Sau đó quay đầu lại tiếp tục nói chuyện điện thoại, Tô Thiến sách một tiếng, cầm nĩa đưa cho Tô Hảo, nói: “Nó không ăn đồ ngọt, chúng ta ăn.”
Tô Hảo ậm ừ, cầm lấy thìa múc sữa lắc ra, đổ lên bánh nướng xốp, nói: "Ăn như vậy ngon hơn."
"Có thật không? Để dì thử." Tô Thiến nĩa cầm liền ăn, vị dâu tây đậm đà vào trong miệng, "Ngô, rất ngon.”
Tô Hảo nhìn bà cổ động như vậy, cười cười, cũng ăn một miếng.
"Hảo Hảo, bữa tối con muốn ăn gì?"
Tô Hảo dừng lại, cô vốn dĩ nghĩ bồi Tô Thiến ăn xong buổi chiều trà liền trở về, cô vẫn còn một cuốn sách chưa đọc xong, chần chừ một lúc, bỗng một bóng đen phủ trên đầu, rồi đến cổ tay nam nhân đeo đồng hồ đưa ra, thực tùy ý mà dùng tăm xiên vào một chiếc bánh nướng xốp rồi rời đi, da cánh tay của anh vô tình cọ vào da thịt mềm mại ở tai Tô Hảo.
“Sách, ngọt vậy.” Chu Dương ném tăm xỉa răng, kéo kéo cổ áo, trực tiếp lên lầu.
Tô Thiến mắng anh: “Không thích cũng đừng ăn, sao phải thử.”
“Con cho mẹ chút mặt mũi, kẻo trộm dâu lại không có cảm giác thành tựu.” Nam nhân chế nhạo, giọng anh biến mất khỏi cầu thang.
Tô Thiến quả thực không muốn nói chuyện.
Đối với đứa con trai này của bà.
Đã quen với việc Chu Dương có EQ cao, nếu muốn dỗ một nữ nhân, anh sẽ dỗ rất tốt.
Tô Thiến cũng không biết đã ghét bỏ bao nhiêu lần.
Bà kéo Tô Hảo tiếp tục ăn.
Một lúc sau, Chu Dương khoác áo vest lên tay, thắt cà vạt xuống, thản nhiên nói: "Tối nay con sẽ không về ăn tối."
"Ân, có khả năng con sẽ không về ngủ."
“Đi làm gì?” Tô Thiến hỏi.
“Có tiệc rượu.” Chu Dương cầm lấy chìa khóa xe, đi giày vào.
Anh vẫn chưa thắt cà vạt xong, buông một bên, cổ áo vẫn để hở, xương quai xanh mờ ảo.
Tô Thiến nói: “Có ban gái đồng hành không?”
Một tiếng lách cách, cánh cửa mở ra, Chu Dương trầm giọng nói: “Mẹ nói xem?”
Lại cười: “Không cần nhọc lòng về chuyện đó.”
Sau đó, anh đi ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại.
Tô Thiến không bận tâm về điều đó, bà quay lại nhìn thấy Tô Hảo thì sửng sốt, Tô Hảo vẫn bình tĩnh ăn bánh với một vòng kem trên môi.
Tô Thiến thở phào nhẹ nhõm, bà đương nhiên hy vọng Tô Hảo sẽ trở thành con dâu Chu gia.
Đây là suy nghĩ của bà về Thẩm Hách gần đây, có chút thành thật thì làm gì chọn một lãng tử.
Nói như vậy, Tô Hảo và Chu Dương còn có thể trở thành bạn bè, Chu Dương đối với bạn bè không tồi, suy nghĩ một chút, Tô Thiến hỏi: “Tô Hảo, gần đây ở công ty thấy Chu Dương thế nào?”
Tô Hảo cắn miếng dâu tây, suy nghĩ.
“Chu Dương a, con không gặp nhiều nên không rõ lắm.”
Nhưng trong group WeChat, một số người đã nói về anh.
Họ nói Chu Dương thường trông như một thiếu gia bất cần đời, cảm giác chỉnh chu và uy nghiêm chỉ khi đối mặt với anh tại nơi làm việc, thậm chí còn hơi sắc bén, dù sao nhân viên nữ cũng chỉ dám nhìn lén anh.
Hoặc xem anh tâm trạng tốt thì đến bắt chuyện hai câu.
Ngày thường, gặp là đã nổi cáu.
Một đám trốn tránh cũng không dám nói ra.
“Phải không? Không nghe được lời đồn đãi nào sao?”
“Cái đó thật không có.” Tô Hảo lắc đầu, Tô Thiến ừ một tiếng, lại hỏi: “Con cảm thấy làm bạn bè với Chu Dương thế nào?”
Tô Hảo cắn dâu tây.
Trong miệng tất cả đều nước dâu tây, rất ngon, cô nhớ tới mấy ngày nay anh an bài, đối với sự âm thầm mà ân cần đó, nói: “Rất tốt.”
“Tốt quá rồi!” Tô Thiến thở phào nhẹ nhõm.
Con trai bà xác thực rất tốt với bạn bè.
Điều này cho dù không thích mẫu hình như Tô Hảo nhưng cũng có thể coi Tô Hảo như bạn bè, thế là đủ.
Sau khi uống trà chiều, Tô Hảo bồi Tô Thiến xem một bộ điện ảnh về nhân ngư, rất kinh khủng, cô rất sợ nhưng Tô Thiến còn sợ hơn cô nên chỉ có thể mạnh mẽ hơn thôi.
Cuối cùng cô cũng không thể rời đi, bữa tối Tô Thiến tự mình xuống bếp, Tô Hảo ở lại ăn cơm chiều, tài xế Chu gia đưa cô trở về tiểu khu Hoa Huy.
Vừa mở cửa, chuông điện thoại liền vang lên.
Cô nhìn xuống.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, ngày mai anh về Lê Thành!
Tô Hảo: Vâng.
Thẩm Hách: Chờ anh.
Tô Hảo: Ân, vừa lúc cuối tuần.
Thẩm Hách: Đúng đúng đúng.
Chiếc Volvo màu đen đang phi trên đường lớn, trong xe tỏa ra mùi rượu thoang thoảng, chẳng mấy chốc, xe đã đến một vùng núi non sông nước, Chu Dương cởi cà vạt xuống xe, hai chân dài trong chiếc quần tây đen, anh giữ cửa xe chống cằm, tán tán mùi rượu.
Đêm nay, Lý Dịch liên tục nâng cốc chúc mừng cẩu đồ vật này.
Tất cả đều là rượu mạnh.
“Tiên sinh?” Tài xế bước tới, đẩy cửa biệt thự ra, quay người lại chào hỏi, Chu Dương đôi mắt híp quét qua, trong bóng tối, có chút lạnh lẽo nhưng cũng nhanh chóng biến mất, nhếch môi cười, “Không cần đỡ, tôi không say.”
“Chút rượu này không làm khó được tôi.” Anh dùng đầu lưỡi chạm vào má, cầm lấy chìa khóa trong tay tài xế, nắm lấy áo khoác đi về phía biệt thự, “Cậu trở về trước lái xe khác đi.
”Được.” Tài xế đứng ở đó, nhìn anh đi vào sân, bóng dáng cao lớn đi vào biệt thự, sau đó xoay người rời đi.
Trong biệt thự chỉ có chút ánh sáng, Chu Dương đặt chìa khóa và áo khoác xuống, đi tới rót một ly nước, đêm khuya, anh và Hứa Điện giống nhau, không thích có thêm người trong biệt thự, uống nước xong, tỉnh rượu hơn vài phần, Chu Dương đi lên lâu, cầm di động tùy ý đùa nghịch.
Sớm đã đến phòng ngủ.
Anh đặt điện thoại xuống và vào phòng để tắm.
Hơi nóng bò khắp tường, một lúc sau, Chu Dương mặc đồ ngủ màu đen bước ra, giọt nước lăn dài trên cổ len vào cổ áo, mùi rượu tan đi, chỉ còn lại mùi vị tắm thoang thoảng và hương thơm của phòng trống, anh nằm xuống, ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ.
Lung lay, cành liễu non mịn cuốn lấy cánh tay anh.
Nam nhân trở mình, cau mày, trong mộng tựa như đẩy ra rất nhiều người ra.
Nhưng vẫn không thể ôm được eo thơm tho, mềm mại ấy.
Ánh mặt trời chiếu sáng.
Chu Dương tỉnh lại, anh ngồi dậy có chút cáu kỉnh, vươn đầu lưỡi ngậm lấy một lát bạc hà, chuông điện thoại tích tích vang lên, anh nghiêng đầu nhìn qua.
Văn Trạch Lệ: Sách, Thẩm Hách lại chạy tới Lê Thành làm việc, thật muốn cảm tạ đã giới thiệu cho cậu em vợ này một mỹ nữ Giang Nam, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn tối.
Chu Dương: Nga.
Cậu ta lại chạy tới sao?
.