Thất Hôn


Văn Trạch Lệ: Đó đều nhờ cậu.

Chu Dương đi chân trần trên thảm, lát bạc hà trong miệng bị cắn nát thành từng mảnh, biểu tình lười biếng mà gõ phím.

Chu Dương: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bất quá Thẩm Hách cũng thế.

Ánh mắt có chút nóng nảy đột nhiên tỉnh lại, nhắn xong, đem điện thoại đặt ở đầu giường, Chu Dương đứng dậy, tùy ý mặc quần áo, mở rèm cửa nhìn ra ngoài, xoay người xuống lầu, đi chạy bộ buổi sáng.
Hơn bốn mươi phút sau trở về, mồ hôi theo trán lăn xuống, anh lười biếng đẩy cửa sắt ra, đi vào phòng.

Bảo mẫu Lục đến quét tước, nhìn thấy anh trở về, thuận tiện làm bữa sáng, cầm đồ dùng vệ sinh đứng bên ngăn tủ, cười nói: “Trở về ối hôm qua sao?”

“Ân.” Chu Dương cầm khăn lông chà lau tóc, ánh mắt đã không còn nóng nảy, mang theo chút nhàn nhạt ý cười, “Buổi sáng ăn gì thế?”

“Bánh bao cậu thích.” Dì Lục được một người bạn của Chu Dương giới thiệu, bà vẫn luôn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh.

“Được.”

Nói xong, chân dài đi trên thang lầu, thân ảnh cao lớn biến mất ở cuối cầu thang.

Một lát sau, Chu Dương mặc áo sơmi quần tây xuống, cổ áo sơmi áo hơi mở, mới vừa ngồi ăn bữa sáng, trợ lý Lục đã lái xe tới đợi ở bên ngoài.

Dì Lục bưng sữa bò ra, nói: “Hôm nay không nghỉ ngơi một chút sao?”

“Còn chút chuyện phải xử lý.” Ăn xong bữa sáng, Chu Dương dùng đầu ngón tay lau khóe môi dính sữa bò, lau vào khăn giấy, cầm di động ra cửa.

Nhìn thấy trợ lý Lục, Chu Dương thuận tay ném cho anh ta một túi đựng đồ ăn sáng.
Trợ lý Lục tiếp nhận tới, cảm kích nói: “Cảm ơn Chu tổng.”

Sau khi lên xe, di động của Chu Dương vang lên, chân dài giao điệp, anh cầm lên, liếc mắt nhìn lướt qua bất động sản trồng có hàng liễu rũ xuống bên hồ, anh dừng một chút.

Lúc này ở vị trí lái xe, trợ lý Lục hỏi: “Chu tổng, trực tiếp đi Diệu Lâm sao?”

Dương liễu bị gió thổi đến phiêu diêu, chuồn chuồn lướt trên mặt hồ.

Chu Dương: “Đi Phí Tiết.”

Trợ lý Lục sửng sốt, đi Phí Tiết làm gì? Hôm nay muốn nói chuyện xí nghiệp công nghiệp quân sự bên này, loại này có liên quan gì đến Phí Tiết?

Hay Chu tổng vẫn còn chuyện chưa xử lý xong?

Trợ lý Lục: “Nga, được.”

Vì vậy, anh điều chỉnh, lái xe đến Phí Tiết, còn chần chờ, nói: “Hôm nay Phí Tiết đều nghỉ phép...”

Thanh âm rất nhỏ.

Nam nhân phía sau đang chống cằm thưởng thức bật lửa, đàm luận cùng Lý Dịch về công nghiệp quân sự kia, có lẽ không nghe được, cũng không trả lời.

Trợ lý Lục cũng không nói lại lần thứ hai.

Xe đến Phí Tiết, điện thoại Chu Dương vừa lúc nói xong, anh quay đầu vừa thấy, nhìn đến LOGO màu đỏ, nhẹ nhàng nhướng mày.

Quay đầu lại nhìn về phía trợ lý Lục.

Trợ lý Lục lau lau tay, xem anh như vậy, cũng ngẩn ngơ, đang muốn nói chuyện.

Chu Dương dường như nghĩ hình như anh nói muốn tới Phí Tiết, cho nên không nói lời nào, đẩy cửa xe, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trợ lý Lục nhanh chóng đuổi theo.

Chủ nhật Phí Tiết thực an tĩnh, trống trải, chỉ có vài người trong bộ phận maketing trực tiếp ở tầng 4 đang làm việc, đây không phải là chiến trường chính của Chu Dương.

Cơ cấu của Tập đoàn Chu thị đã trưởng thành, không giống với công nghiệp quân sự bên kia, cần phải tự mình làm, Chu Dương kỳ thực cũng không tính quá nhiều, đi thẳng lên tầng cao nhất.

Ở thang máy, trợ lý Lục mới nhỏ giọng hỏi: “Chu tổng, bên này có phải còn chuyện chưa xử lý xong sao?”

Chu Dương bóp di động.

“Ân.”

Trợ lý Lục nga một tiếng.

Cửa thang máy mở, trợ lý Lục đi theo bên cạnh Chu Dương, Chu Dương đi tới văn phòng tổng, đi ngang qua phòng tài vụ, bước chân anh hơi dừng, đôi mắt híp lại quét qua cánh cửa bị đóng chặt, những cành liễu dường như lại bay lơ lửng trước mặt anh, Chu Dương phản ứng lại, nhíu chặt mày.

Nửa ngày.

Sách một tiếng, đáy mắt có điểm không dám tin.

“Chu tổng, ngài muốn vào phòng tài vụ?” Trợ lý Lục nhẹ giọng hỏi.

“Không đi.” Chu Dương nói xong, xoay người đi vào thang máy, trợ lý Lục bị động tác thất thường của anh làm cho bối rối.

“Trực tiếp đi Diệu Lâm.” Chu Dương lười biếng mà xoa giữa mày nói.

Trợ lý Lục: “Được.”

Tôi vốn dĩ đã an bài rồi a!

Là ngài một hai phải chạy tới Phí Tiết, bây giờ không tiện đường!

Sáng sớm, Tô Hảo vệ sinh làm một chút, thuận tiện đổi khăn trải giường, khăn trải giường mới có thể mang lại cho mọi người tâm trạng thoải mái, sau khi đã chuẩn bị xong, Tô Hảo bắt đầu làm bánh bao nhỏ, hấp chín, để nguội trước rồi ngồi uống sữa, lấy điện thoại xem tin tức.

Trần Ngọc và Lục Mễ Mễ ở trong group hẹn mọi người ăn liên hoan, còn tag Tô Hảo, Tô Hảo nghĩ hôm nay Thẩm Hách muốn tới nên cự tuyệt.

Sáu người trong group.

Có một người ở phòng tiêu thụ, tên Đường Du, đi công tác vừa trở về.

Lúc này mới phát hiện trong group có thêm một người.

Có chút tò mò.

Đường Du: Tô Hảo? Mới đến bộ phận của em sao? @Trần Ngọc

Trần Ngọc: Đúng vậy, chị gái ôn nhu.

Lục Mễ Mễ: Người ta là ôn nhu, cô là ngốc bạch ngọt.

Trần Ngọc: @Lục Mễ Mễ, cút, đến phiên chị nói chuyện sao.

Lục Mễ Mễ: A, ngốc bạch ngọt không tốt sao, rất nhiều nam nhân thích.

Đường Du: 【 nhướng mày 】 Tô Hảo trông như thế nào, cho tôi xem ảnh chụp.

Trần Ngọc: @Đường Du, ngày mai đi làm sẽ biết, không cần lo lắng, không đoạt Chu tổng với chị đâu, chị Tô Hảo mẫu con gái ở nhà, Chu tổng sợ nhất loại này.

Lục Mễ Mễ: Thay vì lo lắng Tô Hảo, không bằng để ý người chị em tốt Trần Ngọc, @Đường Du.

Đường Du: Nga, vậy xem ra không có uy hiếp gì, các người lại có thể tiếp tục cạnh tranh.

Trần Ngọc: Còn chị thì sao?

Lục Mễ Mễ: Còn cô thì sao?

Ở thời khắc mấu chốt, Trần Ngọc và Lục Mễ Mễ sẽ đứng cùng một chiến tuyến, Tô Hảo liếc qua những hình nhà, cô sợ nhất điều này, im lặng một lúc mới, đóng cuộc trò chuyện nhóm.

Chừng 10 giờ nhiều, Thẩm Hách điện báo, nói anh vừa xuống máy bay, nửa giờ sau, anh lại gọi điện tới, nói mình đang bị kẹt xe.
Tô Hảo buông sách xuống, đứng dậy đến ban công bếp nhìn ra, xe cộ đông đúc, trời nóng nực, thời tiết thế này mà đi ăn thì rất phiền toái.

Hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần, Tô Hảo chần chờ, nắm chặt di động, nói: “Không có việc gì, anh cứ từ từ, em đi mua đồ ăn, đợi lát nữa ở nhà ăn đi.”

Thẩm Hách sau khi nghe xong, mặt mày giương lên: “Được a.”

“Em xuống lầu đây.” Tô Hảo nói xong, tắt điện thoại, cầm chìa khóa xuống lầu, bên này không thiếu siêu thị cũng không thiếu chợ, Tô Hảo đi tới chợ mua đồ ăn.

Mang theo đồ ăn trở về, liền nhìn thấy Thẩm Hách mặc áo màu đen cùng quần jean, có chút chật vật từ trong xe xuống, sau khi chiếc Mercedes màu đen chở anh tới nơi thì lái xe đi, Thẩm Hách nhìn thấy Tô Hảo, lập tức tiến lên, “Anh cầm giúp em.”

Nói liền duỗi tay.

Tô Hảo thuận tay đem đồ ăn đưa cho anh, lấy chìa khóa ra, nói: “Lên lầu đi, nóng quá.”

“Đúng vậy, bên này so với kinh đô còn nóng hơn.” Thẩm Hách đi theo phía sau, cô mặc quần đùi màu xám cùng áo đen phía trên, thực giản dị, tóc búi cao, có hơi rối nhưng gương mặt vẫn thanh thoát vẫn xinh đẹp như vậy, nhìn cô, cảm thấy bình tĩnh hơn trong thời tiết nắng nóng này.

Ở đây trông có vẻ hư, nhưng có gió trong hành lang, bắt đầu lạnh khi bước lên cầu thang, Thẩm Hách cau mày, "Nơi này hơi cũ."

Tô Hảo đẩy cửa ra, nói: “Phòng ở vẫn tốt, không cũ, quan trọng nhất, nơi này rất gần công ty.”

Thẩm Hách biết Phí Tiết ở gần đây, nghĩ một chút, “Cũng đúng.”

Bước vào cửa, phòng ở được Tô Hảo thu thập thật sự sạch sẽ, còn có mùi hương nhàn nhạt, Thẩm Hách không dám nhìn nhiều, ngồi trên sô pha, Tô Hảo rót cho anh một ly nước.

“Anh ngồi một lát, em đi nấu.”

Thẩm Hách uống một ngụm nước, đứng dậy nói: “Anh giúp em.”

Trên người anh quần áo sạch sẽ, ngón tay thon dài, cảm giác như một công tử, Tô Hảo nhìn anh vài lần, sau đó nói: “Quên nó đi.”

“Ai, em có ý tứ gì.” Thẩm Hách không phục mà kêu một tiếng.

Tô Hảo híp mắt cười, không trả lời, xoay người vào phòng bếp.

Thẩm Hách vẫn không phục, đi theo tới cửa phòng bếp, ở bên ngoài nói: “Kỳ thật anh cũng từng làm việc nhà.”

Tô Hảo gật đầu, ở trong phòng bếp bận việc.
Cô rất nhanh biết mình phải làm gì, đồ ăn phụ đã sẵn sàng ngay, Thẩm Hách muốn nói thêm vài câu, thấy thế liền quên đi, vào cũng chỉ làm phiền cô.
Chỉ là Tô Hảo mặc tạp dề trông thật xinh đẹp, anh tựa vào cửa phòng bếp, không rời đi.

Diệu Lâm cung cấp dịch vụ chế tạo cánh, Chu Dương ban đầu không tính tìm Diệu Lâm hợp tác, dù sao thì Diệu Lâm chỉ vừa làm không bao lâu, về phương diện kỹ thuật còn chưa rõ ràng lắm, tuy đã có hỗ trợ cho các công ty mới, nhưng công nghệ này vẫn chưa thành thục, rất phiền toái, lần này cũng là xem qua phòng nghiên cứu của họ trước.

Đi xuống một vòng, Chu Dương trong lòng nắm chắc.
Phó tổng đưa Chu Dương đến khu nghỉ ngơi bên ngoài khu nghiên cứu, hai người đứng ở lan can nói chuyện phiếm, Chu Dương thật sự trẻ, phó tổng cũng đã hơn bốn mươi gần năm mươi rồi, nhưng vẫn phải làm việc dưới tay người trẻ tuổi như Chu Dương, Chu Dương cho vài đề xuất.

Cánh tay dựa vào lan can, bật lửa bang một tiếng bật ra, có chút cà lơ phất phơ, “An toàn là ưu tiên hàng đầu.
Tần tổng nên biết chuyện này quan trọng như thế nào.”

“Đúng vậy.”

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, phó tổng cắm hỏi, “Kinh đô Văn gia bên kia có hợp tác cùng Chu tổng sao?”

Chu Dương bật lửa bang một tiếng đóng lại.

Anh quay đầu, nhìn về phía Tần tổng, cười như không cười, “Nga? Ông còn muốn hợp tác cùng Văn gia sao?”

“Không...
Tôi chỉ hỏi một chút, tôi chỉ nghe nói, Văn gia cũng đang làm điều này.”

Trợ lý Lục một bên nhìn Tần tổng này, trong lòng nghĩ, tin tức hảo không rõ ràng như vậy, Văn gia đó đang hợp tác cùng Hứa gia trong việc điều trị y tế bằng AI, điều này cũng cho thấy rằng Văn gia đã làm rất tốt việc bảo mật.

Chu Dương không trả lời, nghiêng đầu rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, cắn điếu thuốc, cầm lấy di động, click mở WeChat, giao diện dừng lại ở vòng bạn bè.

Anh lơ đãng quẹt một cái.

Thẩm Hách: Thật ngon!

Hình ảnh / hình ảnh / hình ảnh

Một bàn đồ ăn, còn có lẽ vì quan niệm nghệ thuật, đã chụp một bức ảnh hành lang của tiểu khu Hoa Huy.
Liếc mắt một cái liền thấy rõ đó là ở nhà Tô Hảo, Chu Dương nhìn vài lần, lui ra, bấm vào danh sách.

Thẩm Hách: Anh Chu Dương, ăn cơm!

Thẩm Hách: Hình ảnh.

Vài giây sau, khớp xương rõ ràng cũa nam nhân khớp xương gõ chữ.

Chu Dương: Cậu ăn đi.

Thẩm Hách cũng không phải thật không có việc gì mà chạy tới Lê Thành, ăn xong cơm trưa, anh đi xuống, phải đi xử lý xong công việc, tối liền không cách nào hẹn Tô Hảo đi ra ngoài, có chút mất mát.

Tô Hảo đưa anh xuống lầu, nói: “Anh còn thiếu em cơm đâu.”

Thẩm Hách sửng sốt, phản ứng lại: “Đúng vậy, hôm nay lại là em mời!”

Tô Hạo vuốt sợi tóc trên má: “Đúng rồi, anh định ở Lê Thành bao lâu?”

“Khoảng một tuần, anh làm xong nhanh liền hẹn em, nhất định sẽ mời em ăn cơm.” Phía sau truyền đến tiếng còi, Thẩm Hách đứng ở dưới bậc thang nhìn Tô Hảo, biểu tình nghiêm túc.

Tô Hảo mỉm cười: “Được a, không mời thì anh phải cẩn thận đó.”

“Ân!”

Phía sau lại truyền đến tiếng bíp bíp, Thẩm Hách có chút bực bội, phải từ biệt cùng cô, sau đó mới xoay người rời đi, Tô Hảo đứng ở cửa cầu thang, ôm cánh tay nhìn bóng dáng thon chắc của Thẩm Hách khom lưng vào trong xe, chiếc xe màu đen phóng đi.

Tô Hảo quay lưng lên lầu, trời bỗng đổ mưa to, Tô Hảo vội thu dọn khăn trải giường, dù có làm nhanh đến đâu thì vẫn bị tạt một ít nước mưa.

Tô Hảo đi tắm nước nóng ngay, điều này làm cô thấy dễ chịu hơn.
Hôm nay thứ hai, dậy sớm, cổ họng có hơi khô nhưng không có vấn đề gì khác, Tô Hảo cũng không quan tâm, còn làm bữa sáng đến phòng tài vụ của công ty ăn, sau hai ngày nghỉ ngơi, cả người đều có chút mệt mỏi nhưng còn rất nhiều việc phải làm, Tô Nhiễm kéo ghế ngồi cạnh Trần Ngọc, hít hà, đắm chìm trong việc phân loại đơn.

9 giờ rưỡi.

Chu Dương ra khỏi thang máy, vừa nói chuyện điện thoại vừa thắt cà vạt, thắt nửa chừng cũng lười thắt lại, kéo ra rồi ném cho trợ lý Lục.

Tằng tổng từ trong văn phòng ra, đi hướng Chu Dương, nói: “Chu tổng, lần này đi chi nhánh Hải Thị, ngài tính đưa ai đi cùng?”

Chu Dương tạm biệt đầu bên kia điện thoại, tầm mắt đảo qua phòng tài vụ.

Lục Mễ Mễ và Trần Ngọc cẩn thận vừa ra khỏi thang máy, hai người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dương, hy vọng có thể được chú ý, Chu Dương đem điện thoại nhét vào túi quần, tay hư hư mà cắm ở trong túi, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn nơi Tô Hảo cúi đầu vẫn luôn bận việc, “Cô ấy.”

“Cậu mua vé máy bay.” Chu Dương nói xong, xem trợ lý Lục một cái.

“Được, lập tức.” Trợ lý Lục lập tức nhấc máy thu xếp.

Cả nhóm rời khỏi phòng tài vụ.

Trần Ngọc và Lục Mễ Mễ hai người cùng nghe được, hai người liếc nhau, sau đó hừ lên, mang theo mất mát xoay người trở về, vì không phải là một trong hai người nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, còn gọi Tô Hảo, vậy càng yên tâm.

Tô Hảo ăn qua cơm trưa mới biết mình phải đi công tác, cổ họng cô vẫn là có chút đau, nhưng không ảnh hưởng, lần đầu tiên đi công tác, cô còn hỏi Trương Nhàn.

Trương Nhàn vừa lúc muốn ra cửa lấy tài liệu, tiện đưa cô về nhà lấy hành lý.

Trương Nhàn hiếm chỉ dạy chút cái gì đó, lần này nhiều lời hai câu: “Hải Thị em phải rõ ràng, nếu không hiểu, nhớ phải chụp ảnh chia sẻ cho Trần Ngọc, công ty bên kia phe phái rất nhiều, khá phiền toái.”

“Vâng.”

“Còn có, Chu tổng không phải đi xử lý chuyện chi nhánh công ty Hải Thị, hắn là đi xử lý công nghiệp quân sự bên kia, cho nên nếu em có chuyện gì cũng không cần phiền toái hắn, gọi cho tụi chị, tụi chị sẽ giúp em xử lý.”

“Vâng.”

Cầm hành lý, Trương Nhàn cũng không trì hoãn, trực tiếp đưa cô đi sân bay, ngoài sân bay, trợ lý Lục ở cửa chờ, nhìn thấy Tô Hảo đến liền vẫy tay.

Tô Hảo sặc một chút, khụ vài tiếng, sau đó lôi kéo hành lý đuổi kịp.

Gửi vận chuyển hành lý, thời gian liền có điểm khẩn, trợ lý Luc đã đưa Tô Hảo đến trạm kiểm soát an ninh, Chu Dương mang kính râm cúi đầu đang nghe một nữ nhân nói chuyện.

Một giây sau, anh ngẩng đầu, mỉm cười chỉ đường.

Nữ nhân kia có chút thẹn thùng, nhanh chóng: “Cảm ơn, tôi đã biết.”

Nói xong, nữ nhân liền chạy đi, không trong chốc lát thì quay lại với ánh mắt có chút tự do, “Cái kia, có thể cho tôi thêm WeChat của anh không?”

Chu Dương dư quang quét tới rồi Tô Hảo, hắn kính râm gỡ xuống tới, liếc nhìn nàng một cái, nói: “Muốn đăng ký.”

Chu Dương quét mắt qua Tô Hảo, anh tháo kính râm xuống, nhìn cô một cái rồi nói: “Cô quá nhỏ.”

Cô gái mặt đỏ bừng, nhìn chăm chú vào người Tô Hảo, Tô Hảo xách túi nhỏ, cầm lấy vé và hộ chiếu từ trợ lý Lục, đi về phía Chu Dương nói: “Thật nại quá.”

“Đi thôi.” Chu Dương nhìn đồng hồ đồng hồ, nghe được giọng cô có chút lạ, dừng một chút, khi đưa hộ chiếu, hỏi: “Cổ họng cô không thoải mái?”

“Có lẽ do hơi nóng?” Tô Hảo xoa xoa cổ.

Đến phiên cô trình hộ chiếu và vé máy bay, hai người một trước một sau qua kiểm tra an ninh, anh vẫn luôn ở phía trước, cao cao lớn lớn, ánh mắt phong lưu.

Giống như mấy minh tinh, ánh mắt rất hút người.

Qua kiểm tra an ninh, Chu Dương mua một ly nước ấm trong cửa hàng đưa cho Tô Hảo, “Uống nhiều nước một chút, bên này qua Hải Thị rất gần, xuống máy bay cô cứ nghỉ ngơi trước.”

“Được, cảm ơn.” Tô Hảo tiếp nhận, vừa đi vừa uống.

Điện thoại Chu Dương khá nhiều, anh đã tiếp mấy cuộc.

Rất nhanh đã đăng ký.

Tô Hảo uống nước ấm vào, bụng ấm áp, ngồi xuống l liền có chút mơ màng sắp ngủ.
Đây là khoang thương nhân, rộng hơn khoang phổ thông rất nhiều, Tô Hảo đắp chăn lông, liền có chút mơ mơ màng màng.

Đến Hải Thị, trời đã tối.

Chu Dương phải đi dự tiệc ngay khi rời sân bay, trước khi đi anh liếc nhìn Tô Hảo, thấy tinh thần cô không tốt nên gọi khách sạn cho cô một bữa tối nhẹ.

Tô Hảo lấy một chiếc áo khoác chống nắng trong rương mặc vào, nói với anh: “Tôi không có việc gì.”

Chu Dương lên xe nhìn cô, dưới ánh trăng, mắt cô như có nước, Chu Dương gật đầu, đưa tay ra cửa, chạy nhanh đi.

Đến khách sạn, Tô Hảo vội ăn chút gì đó liền nằm trên giường lập tức ngủ, bởi vì thật sự quá mệt.
Hải Thị vốn là đô thị quốc tế, là đầu mối giao thông then chốt, Chu Dương trở lại khách sạn đã gần 11 giờ, anh lôi kéo cà vạt, mấy người Giang Úc đang nói chuyện phiếm trong group.

Anh cầm lấy thẻ phòng, thấp giọng cười nói.

“Hứa Điện này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”

“Cũng không phải thế.”

“Chu Dương, cậu này chỉ là cẩu độc thân, cũng chỉ biết cười người khác, chính cậu cũng cẩn thận đó.” Yến Hành nhịn không được mắng Chu Dương.

Cửa phòng mở, Chu Dương tạm thời không trả lời lại, anh cắm thẻ phòng, dừng lại vài giây, ấn điện thoại hỏi lễ tân 602 về tình huống đêm nay của phòng 602, lễ tân nói xong, giữa mày Chu Dương ninh lại, sau đó anh kêu lễ tân mang thẻ phòng 602 còn có hòm thuốc đi lên.

Khách sạn này được quản lý bởi Văn Trạch Tân.

Tất cả đều có phòng riêng ở đây, phòng của Tô Hảo cũng vậy.

Lấy được thẻ phòng và hòm thuốc, Chu Dương xoát thẻ tiến vào phòng 602, trong group một cái tích tích kêu lên.

Một đám người ồn ào chờ xem anh bị chê cười.

Chu Dương ấn giọng nói, cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp, mang theo khinh miệt cùng tự tin, “Chờ đi, nhìn xem đời này tôi có thể bị cột chặt hay không, các người cũng quá coi thường tôi rồi.”

Nói xong, anh nhìn đến cửa chính phòng ngủ mở ra, trên giường gồ lên một khối.
Chu Dương buông di động, rót một ly nước, cầm một viên thuốc hạ sốt đi vào phòng, vừa đến mép giường, nữ nhân trên giường nữ nhân đã lật người, đưa lưng về phía anh, tóc đen rối phủ lên khăn trải giường trắng.

Vai lộ ra ngoài một chút, quần áo vẫn chưa thay.

Chu Dương cúi người, vỗ nhẹ vào vai Tô Hảo, thấp giọng hô: “Tô Hảo.”

Quần áo mỏng manh, lòng bàn tay chạm vào một mảnh da thịt nóng bỏng, cô sốt.
Chu Dương lại vỗ vai cô, ai biết Tô Hảo lại dịch sang bên kia, sườn mặt nhu mỹ loáng thoáng lại đỏ ửng, Chu Dương nhướng mày, nhìn cô di chuyển hết cỡ, vài giây sau, bàn tay to bắt lấy vai cô kéo về phía anh.

Tô Hảo thể trọng rất nhẹ, lại kiều mềm nên lập tức đã bị kéo qua.
Cô ninh chặt mi, còn chưa có tỉnh, nhìn dáng vẻ là sốt mê man.

Chu Dương đỡ cô lên, đút cho cô một ngụm nước, cô không nuốt xuống, nhất thời nước chảy ra hơn phân nửa, đầu ngón tay Chu Dương lau cho cô, da thịt nóng bỏng lại mềm mại.

Anh dừng một chút, một giây sau, ngón tay mang theo thuốc hạ sốt tiến miệng cô.

Khoang miệng ấm áp.

Tô Hảo chịu dung động tĩnh, rốt cuộc cũng có chút thanh tỉnh, kia nháy mắt, đôi mắt liễm diễm mang theo nước, đôi môi tựa anh đào, tư thế nhu nhược cực kỳ câu người.

Chu Dương đang định nói gì bỗng nhiên nghẹn ở cổ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui