Thất Hữu Bất Trực

“Chết tiệt, Cố Văn Vũ! Cậu làm cái quỷ gì thế a! Làm tớ sợ muốn chết!” Thái Dương bị đập đầu vào cửa tức giận mắng một câu.

Cố Văn Vũ liếc nhìn cậu một cái, cũng không nói gì, tiếp tục uống bia.

Thái Dương cảm thấy được Cố Văn Vũ hôm nay có điểm khác thường, tùy tiện đem áo ngủ quàng qua đầu tiến lại gần, ra vẻ hiếu kỳ hỏi: “Nè người anh em, cậu không sao chứ? Sao lại một mình mượn rượu giải sầu thế này? Thất tình à?”

“Không có.” Cố Văn Vũ thờ ơ đáp lại một câu, ánh mắt lại nhìn con phố đèn hoa rực rỡ bên ngoài song cửa. Đèn đuốc lộng lẫy như ban ngày, chiếu vào trong con ngươi thâm trầm của hắn.

Hắn vẫn mặc áo sơmi khi ra ngoài lúc sáng sớm, phía dưới là quần tây màu ghi rất trang trọng, cavat cùng áo khoác đều vứt trên ghế, chỉ gỡ mấy nút trên cổ áo sơ mi trắng hé mở, ẩn ẩn lộ ra ***g ngực bánh mật bên dưới.

Cố Văn Vũ không phải là thường xuyên ăn vận chỉnh trang, Thái Dương không khỏi lại nghĩ tới bộ dáng của hắn vào cái ngày gặp ở quán cà phê, tư thế kia giống như là đang tham gia đàm phán thương nghiệp gì đó.

Mượn rượu tiêu sầu, nếu không phải tình cảm thất bại, thì khẳng định chính là sự nghiệp trắc trở.

Thái Dương nhanh chóng suy đoán, vì thế không coi mình là người ngoài gạt đống lon bia rỗng bên chân Cố Văn Vũ, cũng ngồi chen vào bên cửa.

Cố Văn Vũ sững một chút, nhưng vẫn dịch sang bên, để cậu có chỗ ngồi.

Vì vậy hai thằng con trai lớn tướng cùng nhau chen chúc trong không gian chật hẹp sau tấm màn, nhìn cảnh đêm đô thành giống như bức hình lặng lẽ lưu động.

“Không phải vì em gái nào mà thương tâm đấy chứ? Hay là vì công tác...... nói đi nào, có gì không hài lòng, anh đây sẽ an ủi chú.” Thái Dương dõng dạc thuận tay tóm lấy một lon bia, chọn một vị trí thoải mái, dùng biểu tình hiền lành thấu hiểu như thánh mẫu nhìn Cố Văn Vũ.

Nếu là bình thường, Cố Văn Vũ nhất định sẽ không phản ứng Thái Dương, nhưng hôm nay có lẽ bởi vì đã uống rượu, có lẽ là thật sự cần tìm một người trút bầu tâm sự, hắn cũng không bảo trì trầm mặc giống như ngày thường.

“Chương trình mấy người bạn mất hơn hai năm để lập trình, giờ không có công ty nào nguyện ý mua.”

Ngữ khí của Cố Văn Vũ thực bình thản, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh, khiến Thái Dương có cảm giác thật giống như đang nói “Nga, cửa tiệm bánh hoa quả kia bán mắc hơn những năm đồng”.

“Phần mềm di động à?” Thái Dương hỏi.

“Uh.” Cố Văn Vũ rầu rĩ ừ một tiếng.

“Oa, lợi hại a, còn tự mình viết chương trình nữa!” Thái Dương thán phục.

Cố Văn Vũ lại uống sạch một lon, thuận tay ném qua một bên, đầu dựa vào cửa, ngơ ngẩn không biết suy nghĩ điều gì.

Thái Dương cho hắn một quyền, cười nói: “Này, đừng ở chỗ này tỏ sầu tỏ muộn nữa, anh đây chịu không nổi! Nếu chương trình không ai mua, thì chịu khó chạy đến nhiều công ty hơn là được rồi!”

Cố Văn Vũ nâng mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Thái Dương mang vài phần men say, khóe miệng hơi hơi cong lên, nói một câu: “Bán không được, thì lấy gì mà ăn, có thể không u buồn được không?”

Thái Dương ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: “Ý? Cố Văn Vũ cậu thế mà cũng biết cười a?!”

Cố Văn Vũ: “......”

Thái Dương lại xoay sang kia nói tiếp: “Đừng khoa trương như vậy, bằng trình độ của cậu công ty nào mà không vào đươc a, sao chết đói được?”

Đây là lời thật tâm của cậu, tuy rằng cậu cùng Cố Văn Vũ ở chung không đến nửa tháng, nhưng vẫn có thể theo tiếp xúc bình thường mà nhìn ra được, về phương diện năng lực nghiệp vụ máy tính cho dù so với cao thủ kỹ thuật như Quách Minh Viễn sư huynh thì hắn cũng không hề thua kém.

Cố Văn Vũ không nói gì, nhưng Thái Dương không ngốc, rất nhanh liền hiểu được.

Một nhân tài kỹ thuật IT vượt trội, ở thành phố lớn như thủ đô sao lại không tìm được một công việc hoành tráng chứ? Nhìn hắn mỗi ngày ôm máy tính lập trình không ngừng, thời gian đi về lại tự do như vậy, điện thoại liên tục, còn thường xuyên ăn vận nghiêm chỉnh chạy đến Trung Quan Thôn, thực có thể rõ ràng phỏng đoán ra người này chính là nhân sĩ gây dựng sự nghiệp trong truyền thuyết.

Thái Dương là một thằng nhóc học sinh nề nếp, từng bước từ trung học trọng điểm đến đại học trọng điểm, rồi từ đại học trọng điểm đến công ty danh tiếng, bạn bè cùng bạn học bên cạnh dù có xuất ngoại cũng là theo con đường truyền thống mà tìm việc. Cho nên trước kia cũng không nghĩ tới mình lại thật sự gặp được một nhân sĩ gây dựng sự nghiệp sống động.

Tự chủ gây dựng sự nghiệp, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, luôn mang trong mình rất nhiều hoài bãi tuổi trẻ cùng mộng tưởng khát khao mãnh liệt, nghe thật rất ngạo mạn, nhưng sự thật không phải dễ dàng như vậy đâu! Đại đa số đều bị vùi dập cho đầu rơi máu chảy đến chán nản mà bỏ cuộc.

Thái Dương quăng lon bia qua cửa sổ, mông lại dịch về phía Cố Văn Vũ, vỗ bờ vai của hắn nói: “Lập nghiệp ấy mà, mấy năm đầu đều như vậy hết, không sao đâu, đừng nản chí!”

Cố Văn Vũ lại có chút kinh ngạc, nghiêng đầu xem Thái Dương.

Thái Dương nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Cố Văn Vũ, trong lòng không khỏi đắc ý, nhịn không được bắt đầu đắc chí: “Muốn biết anh đây làm sao đoán được ấy à? Thấy anh đây lợi hại chưa? Hắc hắc! Anh đây là ai mà còn chưa rõ ư?”

Cố Văn Vũ trầm mặc, lại không nói lời nào đem ánh mắt dời khỏi người bên cạnh.

Thái Dương thấy không ai hưởng ứng, có chút mất hứng gãi đầu, lại uống ực hai ngụm rượu, sau đó cực kỳ tự nhiên đem cánh tay khoác qua cổ Cố Văn Vũ, bởi vì uống liền hai phát mà bắt đầu nói nhảm:

“Tự mình lập trình là muốn lập công ty ngoài hở? Có phải đã bỏ công việc tốt lúc trước hay không? Nguyên lão các chú có mấy người? Người trong nhà không ủng hộ hả? Tài chính có xoay vòng nổi không? Anh biết lập công ty tốn nhiều chi phí, các chú đã có địa điểm công ty cố định chưa?”

“Trải qua chút thất bại này thì đã là gì! Chú xem cái gọi nhân sĩ thành công, mới ban đầu có người nào là thuận lợi đâu! Đặng Trung Hàn có nghe qua chưa? Đó là thần tượng của anh a, người ta ở thung lũng Sillicon nhà cao xe xịn đều có cả, nước Mĩ còn trao cả thẻ xanh cho anh ta, thế mà cuối cùng không phải lại chạy về Trung Quốc lập nghiệp đó sao? ‘ Lòng yêu nước ’ a! Đã đả phá cả lịch sử ngành sản xuất chip điện tử không lõi của Trung Quốc! Ngầu chưa! Nghe nói anh ta ban đầu nghèo khó đến mức phải nghiên cứu trong garage, tiền lương công nhân cũng phát không nổi!”

“Còn có a, anh cảm thấy chú đây lập nghiệp không được nha! Vì sao á, nghe xong không được dỗi nha! Nhìn chú không biết ăn nói thế này, sao có thể buôn bán được đây? Chú thấy Steve Jobs chưa, đen cũng có thể nói cho thành trắng, ai nấy đều tin sái cổ. Nhớ khi xưa CEO tập đoàn Pepsi tuyển nhân viên cũng là dựa bằng một câu, ‘ Muốn cả đời bán nước ngọt, hay đi theo chúng tôi để thay đổi thế giới? ’ có chém gió thì cũng phải có trình độ nhất định, khí phách nhất định đó! Cho nên chú không thể cứ luôn yên lặng như vậy......”

Thái Dương càng nói càng hăng say, cứ ôm cổ Cố Văn Vũ như vậy mà lải nhải huyên thuyên hết cả giờ, liên tục uống hết ba lon của người ta. Đợi đến lúc cuối cùng thò tay sờ, phát hiện đều là lon rỗng, mới dần dần dừng lại, vô tội nhìn về phía Cố Văn Vũ, vẫn chưa hết thèm liếm liếm môi.

Cố Văn Vũ từ đầu đến cuối đóng vai thính giả trung thành ngửa đầu uống nốt giọt bia cuối cùng, khẽ xiết chiếc lon rỗng, phát ra tiếng kim loại bị bẻ cong lanh lảnh.

Hắn nghiêng mặt, vừa vặn chuyển sang đối diện với Thái Dương đang nhìn hắn. Hai người đều đã uống không ít, khoảng cách lại thật sự gần, thậm chí có thể cảm thấy hô hấp nóng rực đầy hương rượu của nhau.

Thái Dương váng vất nhích đến trước mặt Cố Văn Vũ, đĩnh đạc cười nói: “Người anh em! Nếu cậu ngày nào đó thật sự không có cơm ăn...... Nể tình cậu đã ngủ cùng tớ, tớ sẽ nuôi cậu! Đừng sợ!”

Khóe miệng Cố Văn Vũ co giật, yên lặng đem móng vuốt như vòi bạch tuộc kia gỡ xuống khỏi người.

“Tóm lại, là đàn ông, là phải dám nghĩ! Dám làm! Có gan theo đuổi lý tưởng!” Thái Dương cuối cùng tổng kết tuyên ngôn.”Ừm, vô luận là tới khi nào cũng không từ bỏ!”

Cố Văn Vũ nghiêm túc nhìn đôi mắt sáng ngời rực rỡ của Thái Dương, nghĩ nghĩ, rốt cục hỏi lại: “Cậu có lý tưởng gì?”

Thái Dương: “Tớ á? Không có lý tưởng gì cả, được ăn ngon là OK!”

Cố Văn Vũ: “......”

Thái Dương là con nghé mới ra đời, vốn không có bao nhiêu tửu lượng, rất nhanh liền tắm táp đi ngủ. Mà Cố Văn Vũ sau khi tắm lại hoàn toàn không còn men say, mở laptop ra bắt đầu công việc.

Ba người khác trong nhà đã sớm rúc về ổ của mình, hoặc ngủ hoặc bắt đầu cuộc sống cú đêm, một mình Cố Văn Vũ đối diện màn huỳnh quang gõ bàn phím trong chốc lát, dần dần dừng lại. Hắn ngẩn ra nhìn máy tính, sau đó sign in vào blog đăng ký đã lâu mà chưa từng sử dụng.

Ngay sau đó, liền nhìn thấy blog của một người, cơ hồ chiếm đầy hết trang chủ của hắn:

Thái Dương không ăn cay: Ngày mai ngày mai có thủy tinh chi luyến hay không đêy......

GG ra toàn ra cái film thần tượng Đài Loan gì á. Nên thôi cứ để nguyên, bạn nào biết thì nói cho mình sửa

26 tháng 9 19:39

Thái Dương không ăn cay: Ngày mai có thủy tinh chi luyến hay không hở......

26 tháng 9 16:20

Thái Dương không ăn cay: Đăng tải hình ảnh món cơm gà mỹ vị của căn tin

26 tháng 9 12:20

Thái Dương không ăn cay: Hôm nay có thủy tinh chi luyến không nhẩy......

26 tháng 9 10:02

Thái Dương không ăn cay: Đăng tải hình ảnh món gà hầm đậu, hai món ngon cùng kết hợp.

26 tháng 9 16:20

Thái Dương không ăn cay: Trợ lý tỷ tỷ hôm nay cho một túi thạch! Thủy tinh chi luyến!! [ mắt long lanh]

25 tháng 9 10:45

Thái Dương không ăn cay: Bày túi cơm cháy cùng gói mì Tiểu hoán hùng trước mặt quả nhiên là sai lầm mà–

24 tháng 9 22:45

......

Ngón tay thon dài của Cố Văn Vũ chậm rãi kéo con lăn chuột, nhìn đến cuối cùng thật sự nhịn không được, cười khẽ ra tiếng.

Hắn lại kéo lên trên cùng trang chủ, đọc kỹ dòng thông tin mới nhất vừa nãy không chú ý, có lẽ mới post lên tầm ba mươi phút trước, hẳn là trong lúc hắn tắm rửa:

Thái Dương không ăn cay: Hôm nay uống bí tỉ, cần tìm em gái dễ thương nào làm ấm giường......

32 phút trước

Cố Văn Vũ quay đầu lại nhìn cái người đã lăn quay ngủ chổng vó như heo trên giường, yên lặng tắt máy tính, cởi áo ngủ, kéo đèn lên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui