Thất Hữu Bất Trực

Quẹt thẻ phòng, “Tít tít” hai tiếng, khóa cửa liền bị mở ra.

Trong phòng khách sang trọng, TV LCD gắn trên vách tường im lặng mở, trên sô pha tùy tiện quăng vài món y phục, gian phòng tràn ngập hương nước hoa đàn ông nhàn nhạt. Phòng khách không có ai, cửa phòng ngủ lại hờ khép, lộ ra một góc giường đôi mềm mại mà ám muội.

Thái Dương cảm thấy không khí này có điểm quỷ dị, nếu không phải cậu còn có vài phần lý trí, cậu thật muốn rút cái búa giấu trong tay áo ra, sau đó thấy cái gì không vừa mắt liền đập một búa, coi nó là người hay là quỷ.

Nhưng cuộc sống dù sao cũng không thể cứ đánh thử được, cho nên có một số việc cũng chỉ có thể giữ trong đầu mà thôi.

Cậu vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, sau đó chân dẫm qua tấm thảm mềm mại, ngừng lại trước cửa phòng ngủ, ghé qua khe cửa nhìn nhìn bên trong, phát hiện vẫn không có ai.

Lúc này Thái Dương đột nhiên mất bình tĩnh.

Trong film kinh dị trường đoạn dọa người nhất là lúc nào? Chính là khi tìm không thấy mục tiêu, vừa quay đầu lại đột nhiên phát hiện có thứ gì đó như mặt người đang dán sát vào cổ nhìn mình! Thời điểm Thái Dương nửa đêm trộm xem Đạo mộ bút ký lại càng khắc sâu cái cảm giác này.

Cho nên, khi cậu mơ hồ cảm thấy phía sau có hô hấp rất nhỏ lướt qua gáy, cơ hồ huyết dịch toàn thân đều đông lại! Da gà nổi hết lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Ngay sau đó eo cậu bị người ôm lấy!

“A a a! Buông tay a! Đồ biến thái chết tiệt!” Thái Dương bị dọa đến hét lớn một tiếng, sau đó liều mạng giãy khỏi cái ôm khiến người ta dựng thẳng hết tóc gáy, đại não nhất thời đoản mạch, chẳng giữ kẽ chi hết, nghĩ cái gì liền phun ra cái đấy.

Lúc xoay người nhìn thấy sắc mặt đối phương còn đen hơn đáy nồi, Thái Dương mới xấu hổ miễn cưỡng tươi cười, gọi một tiếng”Phó giám đốci”.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi...... Gọi anh Thần Đông......” Hạ Thần Đông vừa mới tắm rửa xong đang mặc áo choàng tắm tựa tiếu phi tiếu cong khóe miệng, đôi mắt dài nhỏ lại gắt gao nhìn chằm chằm Thái Dương, lấp lóe tia sáng nguy hiểm, “Còn đứng ở đây làm gì, sao không đi tắm rửa đi? Hay là muốn anh giúp kưng?”

“Tắm rửa?” Thái Dương nhìn lão cáo già tắm rửa đến thơm nức, đột nhiên nảy sinh trong đầu một ý niệm buồn nôn muốn chết, vì thế nói: “Tôi không cần tắm rửa! Cả một tuần tôi mới tắm một lần, đầu tóc cũng chưa có dính bết, cùng lắm chỉ có mùi tý thôi...... Không tin ngài ngửi thử coi......” Nói xong liền cúi đầu dúi sát vào dưới mũi Hạ Thần Đông.

Hạ Thần Đông vẫn là lần đầu tiên thấy loại người vô duyên bất lịch sự thế này, ghét bỏ lui lại mấy bước, sau đó thừa dịp Thái Dương đang cúi đầu tóm lấy cánh tay cậu, lôi cậu nhét vào phòng tắm.

Thái Dương không chút cảm thấy xấu hổ về hành vi lời nói thô bỉ của mình, thấy Hạ Thần Đông đi theo mình vào phòng tắm, còn phi thường cao hứng nói: “Phó giám đốc, ngài muốn giúp tôi tắm rửa ư? Cũng tốt a, tôi cũng đã hơn một tháng không có cọ rửa, trên lưng ngứa ngáy lắm á, ngài lát nữa giúp tôi chà sát nha......”

Tuy biết thằng nhóc này là cố ý, song Hạ Thần Đông không thể không thừa nhận, một giây đồng hồ trước còn cảm thấy khuôn mặt tuấn tú kia đáng yêu ngon mắt, nhưng giờ này khắc này nhìn qua lại có cảm giác khó ưa, tâm tình tốt đẹp đều bị phá hủy, hắn trầm mặt bước khỏi phòng tắm, còn một phen đóng sập cửa lại.

“Phó giám đốc......” Cửa phòng tắm mới đóng lại được mở ra, một cái đầu bù xù thò ra ngoài, “Nếu tôi lưu lại đây một buổi tối, công ty có phải sẽ không truy cứu nữa hay không?”

“Tôi nhớ trưa nay đã nói rõ ràng rồi mà.” Hạ Thần Đông có chút không kiên nhẫn, rốt cục buông nụ cười nhất quán hoàn mỹ kia xuống, nghiêm mặt nói: “Hơn nữa hiện tại là tan tầm, tôi không thích nói chuyện công việc trong lúc riêng tư, hiểu chưa?”

“Vâng, đã hiểu. Chính là......”


Hạ Thần Đông không khỏi có điểm hối hận, hắn như thế nào lại dẫn tới một kẻ lắm điều vậy chứ? Sao lúc trước không phát hiện ra vậy?

“Hử? còn muốn nói gì nữa?”

“Phó giám đốc, bằng hữu của tôi từng ở trong quán bar mạo phạm đến ngài, thỉnh ngài đại nhân không tính toán với tiểu nhân, đừng tìm bọn họ so đo được không?”

“Hử? Cậu là nói hai người Lý với Trương gì đó hả?” Rốt cục cũng tìm thấy một chút cảm xúc lo lắng trên khuôn mặt người nọ, Hạ Thần Đông vẫn luôn không có chỗ xả bực bội cuối cùng cũng tìm ra được kẽ hở, vì thế hắn chầm chậm đi đến trước mặt Thái Dương, khoanh tay tựa vào cửa nhà tắm, trên mặt lộ nụ cười bí hiểm.

Thái Dương giống như nhìn thấy một lão hồ ly đang cong cái đuôi lớn lông lá trước mặt, có dự cảm không ổn.

Quả nhiên, liền nghe cáo già nói:

“Được a, tôi không cùng bọn họ so đo, chỉ cần kưng gọi một tiếng Thần Đông, thanh âm phải ôn nhu một chút, để tôi thấy dễ chịu là được.”

Trong lòng Thái Dương nói ôn nhu cái con mẹ ông ấy, bất quá cũng biết chọc giận đến gã thủ trưởng biến thái này tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, cuối cùng nhẫn nhịn, dùng một loại giọng điệu không được tự nhiên gọi một tiếng “Thần Đông”, sau đó cấp tốc đóng sập cửa nhà tắm lại.

Hạ Thần Đông kịp thời lùi ra sau, tránh cho mũi bị cửa kẹp lại.

Hắn đứng ở cửa phòng tắm trong chốc lát, song nửa ngày không có nghe thấy tiếng nước bên trong, trong lòng biết thằng nhãi kia lại giở trò bịp bợm, vì thế ở trên cửa gõ hai nhát, trầm giọng nói:

“Tắm rửa cho sạch sẽ đi rồi ra đây nói chuyện, bằng không liền cút ra ngoài cho tôi! Nghe rõ rồi chứ hả!”

Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng ào ào tắm rửa, Hạ Thần Đông lúc này mới vừa lòng xoay người rời đi.

Đi về bên sô pha ngồi xuống, hắn châm một điếu thuốc, nhìn về phía cửa phòng tắm sững ra một lúc, bất đắc dĩ cười cười, sau đó dựa vào trong sô pha, ngẩn ngơ nhìn đầu thuốc thiêu đốt, lại một ngụm cũng chưa hút, để nguyên như vậy nhìn, từng điểm hóa thành tro tàn......

Mà ngay tại thời điểm Thái Dương tắm rửa sạch sẽ chờ dâng đến tận miệng cáo già, thế giới bên ngoài cơ hồ muốn bị mấy đồng chí IT chọc thủng!

Hai người Trương Húc cùng Hứa Nhất Bình bị ông chủ lòng dạ hiểm độc hạ mệnh lệnh nhất định phải tử thủ trong văn phòng, cả buồi chiều này cơ hồ một lần phá hỏng hết 70% tế bào não, xâm nhập tất cả hệ thống giám sát xung quanh khu kỹ thuật của thành B! Từ quán cà phê tiểu siêu thị, đến mắt điện tử của đèn tín hiệu giao thông, chỉ cần là có kết nối mạng, có camera gì đó, bọn họ liền không buông tha.

Sau đó bọn họ liền trừng hai cặp mắt vằn đỏ, đối chiếu với tấm hình một cậu bé không biết chụp trộm vào lúc nào do ông chủ truyền tới, ở trong biển người mênh mông tìm kiếm bóng dáng cậu bé ấy.

Đã đến giờ tan tầm, những đồng sự khác đều dọn dẹp chuẩn bị đi về nghỉ, khi lướt qua hai đồng chí xúi quẩy này đều đồng tình vỗ vỗ bả vai bọn họ, từng cặp mắt bị trình tự mã hóa làm vắt kiệt thần thái, lúc này lại đều bởi vì vui sướng thấy người gặp họa mà trở nên sáng ngời kỳ dị.

Cuối cùng, Hứa Nhất Bình rốt cục phun một ngụm máu trên màn hình máy tính, móng vuốt run rẩy gửi cho ông chủ địa chỉ một khách sạn, sau đó lừng lẫy hy sinh, ngửa mặt lên trời ngã vào trong đống manga bảo bối của hắn, mặc cho Trương Húc quyền đấm cước đá nước miếng bay tứ tung như thế nào, nhắm chặt răng nằm quay đơ không chịu dậy.

Thang máy khách sạn cấp năm sao đều phải dùng thẻ từ phòng mới có thể điều khiển, mà mục tiêu nhiệm vụ lại nằm ở tầng mười chín của khách sạn.


Trương Húc trừng mắt, vẫn chưa từ bỏ ý định đạp một cước vào chiến hữu đã ngã xuống, thấy đối phương vẫn cứ như lợn chết không hề phản ứng, chỉ có thể cam chịu thở dài một tiếng, xắn tay áo nâng cao tinh thần, một bên hùng hùng hổ hổ hò hét trong lòng nhất định phải làm cho ông chủ tăng lương thật cao, một bên hung hăng mổ một chuỗi chỉ thị trên bàn phím, chuẩn bị đơn thương độc mã công phá phòng tuyến cuối cùng của hệ thống bảo an khách sạn!

Trong lúc hệ thống bảo an tại khách sạn XX đang bị đồng chí IT tâm tình không tốt tùy tiện phá hoại, trong căn phòng tầng mười chín, Thái Dương bọc trong áo choàng tắm tuyết trắng, ôm quần áo ẩm ướt lạch bạch từ phòng tắm đi ra, thấy Hạ Thần Đông đang ngắm mắt ngửa đầu dựa vào sô pha, giữa ngón tay kẹp một mẩu thuốc lá đã tắt, không hề nhúc nhích.

Không phải là ngỏm rồi đấy chứ......

Thái Dương ôm chút mong muốn u tối trong lòng.

Nhưng mà giây tiếp theo, hy vọng của cậu liền tan biến, bởi vì cặp mắt dài nhỏ kia liền chậm rãi mở, nhìn thẳng vào cậu.

Thái Dương có một loại cảm giáckỳ quái, dường như mỗi lần bị gã thủ trưởng biến thái này nhìn chằm chằm, đều giống như con gà bị hồ ly nhìn chăm chú, bất cứ khi nào lúc nào cũng đều có thể bị bẻ xương lột da nuốt vào trong bụng.

Hạ Thần Đông thấy Thái Dương đứng nguyên tại chỗ nhìn mình, liền ngoắc ngón tay với cậu, nói: “Lại đây.”

“Phó giám đốc, tôi như thế này mà nói chuyện với ngài thật sự không lễ phép, mới nãy ở trong phòng tắm không cẩn thận làm quần áo bị ướt, chờ khô lại tôi sẽ mặc vào rồi lại cùng ngài......”

“Không cần, cứ như vậy cũng tốt.” Hạ Thần Đông đỡ đầu cười tủm tỉm nói.”Lại đây đi.”

“Phó giám đốc, ngài đã nói, chỉ cần tôi ở cùng khách sạn với ngài một đêm, công ty sẽ không truy cứu nữa, đúng không? Tôi tin tưởng ngài là người nói được làm được.” Thái Dương phát hiện ánh mắt ngắm nghía mình của gã đàn ông trước mặt càng lúc càng ghê người, nào có dám vâng lời mà bước tới? Chỉ xiết chặt áo choàng lại lui về phía sau từng bước nhỏ, sau đó đặt mông ngồi vào trong ghế sô pha xa nhất.

Hạ Thần Đông nghe trong lời nói của Thái Dương một mực nhấn mạnh “Chỉ cần lưu lại khách sạn một đêm”, đã sớm hiểu được nhóc con này là muốn chơi chữ với mình. Dù thế nào, người đã vào rồi, sao có thể để nó nguyên vẹn mà ra ngoài được chứ? Xem vẻ mặt bé con này, phỏng chừng còn tưởng rằng Hạ Thần Đông hắn đêm nay không làm gì nó...... Hừ, không làm gì ấy à?

Hạ Thần Đông nghĩ như vậy, ánh mắt lại chưa có giây nào rời khỏi Thái Dương. Hơn nữa theo nụ cười lạnh trong lòng, ánh mắt lại càng thêm âm hiểm, thấy Thái Dương khẩn trương, không ngừng lấy tay túm áo, mấy lần liền xác nhận xem dây lưng áo khoác đã thắt chặt chưa, tận lực lộ da thịt ra ngoài càng ít càng tốt.

“Lại đây.” Hạ Thần Đông liếm môi, tâm tình sung sướng ngắm chú gà con đứng ngồi không yên, nhẫn nại hiếm có nhắc lại thêm lần nữa.

Đối diện với cáo già tu luyện nhiều năm, khí thế của Thái Dương chung quy vẫn còn kém một bậc, nhất là ở trong căn phòng khách sạn mờ tối, dưới sự giằng co khiến người ta khẩn trương này, trong lòng cậu kỳ thực không có trù tính gì, vì thế bất an di chuyển.

Cậu đứng yên thì không sao, nhưng vừa mới khe khẽ động, đôi chân thon dài trắng trẻo lộ ra dưới áo liền thoáng ẩn thoáng hiện, tựa như đôi móng vuốt mèo không an phận cào trong lòng Hạ Thần Đông.

Lão cáo già cũng không ăn khiêng, sao chống lại được sự kích thích trắng trợn như vậy chứ? Vì thế hoàn toàn bỏ diện mạo y quan cầm thú xuống, không muốn lãng phí thêm thời gian, trực tiếp đứng dậy nhào tới!

Y quan cầm thú: Mặt người dạ thú

“Á! Đừng...... đừng có lại đây a! Cảnh cáo ngươi a...... Ngươi mà sang là ông đây sẽ...... Á á! Oái!”


Thái Dương trừng lớn mắt nhìn Hạ Thần Đông đang áp sát về phía mình, vốn muốn chạy, lại bị Hạ Thần Đông ép xuống sô pha, dưới tình thế cấp bách trực tiếp tung một cước, nhắm thẳng đạp một nhát vào bụng cáo già!

Hạ Thần Đông nhanh tay lẹ mắt trực tiếp tóm lấy mắt cá chân Thái Dương, dùng sức kéo, lôi người từ trên sô pha xuống, ngã sấp lên tấm thảm dày.

Thái Dương ngửa mặt hướng lên trời, điều duy nhất may mắn lúc này chính là sau khi tắm rửa xong đã đem quần đùi mặc vào, bằng không bị lôi kéo thế này không tơ hơ hết ra mới lạ, cũng cực kỳ hối hận vì sao vừa rồi tắm rửa xong không đem hết quần áo mặc vào, ẩm ướt vẫn còn tốt hơn là trần trụi. Bất quá cậu cũng không có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, bởi vì rất nhanh Hạ Thần Đông sẽ đè cậu xuống, cậu xoay người lăn, dùng cả tứ chi nhanh chóng bò đi, chẳng ngờ vạt áo choàng tắm lại bị người khác giữ chặt lại, cổ áo tuột ra, trực tiếp bị kéo đến hơn phân nửa, bả vai cùng phần lưng mềm mại của Thái Dương đều lộ hết ra.

Thái Dương nào biết lão hồ ly lại phát tình hung mãnh như vậy, mấy hiệp liền đều ở thế bị động, hoàn toàn không có năng lực phản kích. Cậu nguyên bản ỷ vào sức trẻ của mình, đối phó với một lão già không thành vấn đề, nào biết đâu rằng hạ phó giám đốc người ta chính là tập thể hình khoa học quanh năm, hết leo núi lại đánh golf, thú chơi của kẻ có tiền cũng cơ hồ muôn hình vạn trạng, thể lực hơn xa thể loại nhóc con cả ngày nằm lỳ trước máy tính như Thái Dương.

“Á đồ biến thái chết dẫm ông đây con mẹ nó không phải đồng tính luyến ái! Muốn thì đi mà đè người khác, vì cớ gì mà cứ nhăm nhe mông ông mãi không tha!” Thái Dương vừa mới bò tới cửa, lại bị Hạ Thần Đông tóm được cái chân đang đạp loạn đá loạn, lôi tuột trở về, cậu vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên.”Ngươi buông! Buông ra! Mẹ nó ông đây mặc kệ! Các ngươi kiện ông cũng được! Thích kiện thế nào thì kiện thế đó đi......”

“Suỵt...... Đừng ổn.” Hạ Thần Đông rốt cục áp chế được Thái Dương, lại bị cậu làm cho đau đầu, cau mày nói: “Còn ồn ào nữa tôi sẽ hôn cậu đấy.”

Chiêu này quả nhiên linh nghiệm, Thái Dương lập tức không kêu nữa.

“Nguyên bản tôi không thích dùng sức mạnh, chính là cậu đã chọc giận tôi, cái này không thể trách tôi......” Đôi mắt dài nhỏ của Hạ Thần Đông nheo lại, thanh âm lại vẫn không nhanh không chậm, khẽ khàng nói càng lúc càng có vẻ biến thái vặn vẹo. Áp chế Thái Dương đối với hắn không có gì khó khăn, thậm chí còn có thể vươn một tay chạm đến điều khiển từ xa đặt trên bàn trà, sau đó chuyển kênh TV.

Nội tâm Thái Dương kêu oan, con mẹ nó ai biết đồ biến thái nhà ngươi hưng phấn đến tận mức nào, đang định ra tay dứt khoát phế cái tên này cho cả đôi đồng quy vu tẫn, đúng lúc ấy, ánh mắt đột nhiên bị hình ảnh trên TV hấp dẫn mà mở trừng ra!

“Trước đây chưa từng xem qua phải không, thế nào, mở mang kiến thức chưa? Hiện tại biết bản thân đêm nay phải làm như thế nào rồi chứ?” Hạ Thần Đông chú ý tới tầm mắt Thái Dương, mỉm cười nhẹ giọng cúi xuống bên tai cậu nói.

Trên màn hình TV là hình ảnh hai người đàn ông đang quấn quýt ôm nhau, trong đó một người bị đặt ở dưới thân, đang mở rộng đôi chân nõn nà, theo tiết tấu xung kích của người còn lại mà khẽ lắc lư, miệng còn không ngừng phát ra từng trận rên rỉ không rõ là hưởng thụ hay là thống khổ.

Nguyên lai là như thế này!

Không thể tưởng được...... đàn ông thế nhưng cũng sẽ bị...... như vậy!!!

Phản ứng đầu tiên trong não Thái Dương tuyệt đối là kinh hoàng. Nhất thời có một loại cảm giác như được phổ cập khoa học.

Nhưng rất nhanh, cậu nhìn đến bộ vị người phía dưới đang không ngừng bị xỏ xuyên qua, không khỏi càng xem càng kinh hãi, nhìn đến tay chân đều đổ mồ hôi.

Ặc, thế này chẳng phải sẽ đau chết a? Mấy người này có bệnh hay không, sao lại chọn chỗ đó chứ? Cậu chỉ nhìn liền cảm thấy được nơi đó xiết chặt căng thẳng khó chịu, nếu thực sự bị cắm vào thì sao chịu thấu?

“Có cảm giác hay không?” Hạ Thần Đông thấy Thái Dương ngơ ra nhìn TV, cho rằng cậu bị dọa choáng váng, khẽ khàng trấn an.

“Cảm giác......” Thái Dương từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời không ý thức được Hạ Thần Đông đang nói gì, ngay cả đồng tử cũng tan rã, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt hồ ly kia, cảnh báo trong đại não nháy mắt liền réo vang!

Nguyên lai người này có chủ ý như vậy! Thế nhưng lại có ý như vậy! Chết tiệt! Đ. cả họ nhà hắn á! Nếu lúc trước cậu biết có loại sự tình thế này có đánh chết cậu cũng sẽ không đến a!

“Cảm giác? Cảm giác cái đầu ông á! Ông đây mặc kệ! Cút a biến thái!” Dưới sự công kích của kinh hãi cùng hoảng sợ, con người quả nhiên sẽ bộc phát ra tiềm lực kinh người, Thái Dương liều mạng một phen đẩy Hạ Thần Đông ra, cầm lấy quần áo lăn dậy, còn thuận tiện đạp đối phương một cước, cũng không biết là đá vào chỗ nào, chỉ nghe một tiếng kêu rên, hồ ly ngã sụp xuống một bên.

Thái Dương liếc một cái lên hai người đang hừng hực quấn quýt trên màn hình TV, nhìn đến buồn nôn, sau đó cảm giác buồn nôn liền hóa thành lửa giận hừng hực, không có chỗ phát tiết, cuối cùng nhịn không được lại tiến lên đạp Hạ Thần Đông một cước, mắng: “Mẹ nó đồng tính luyến ái cũng chưa thấy có ai tởm được như ông? Thấy đàn ông là liền muốn thịt hả? Dị tính luyến cũng không phải là nam nữ thành đôi mới có thể lên giường sao a, cho dù là đồng tính luyến, chẳng phải là nên làm với người mình thích sao? Ông như vậy có khác gì với động vật chứ hả?”

Tốt xấu Thái Dương cũng là một thanh niên có tố chất, không đem hai chữ cầm thú nói ra.


Người mình thích?

Trong nháy mắt, trong ánh mắt Hạ Thần Đông lại giống như có gì đó bị xúc động, nụ cười vẫn luôn lộ bên miệng cũng từng chút biến mất.

“Đồ chết tiệt, đi mà tìm người nguyện ý làm chuyện đó với mình đê, về sau có quấn lấy ông đây nữa! Ông đây không có làm người tình qua đường của ông đâu!”

Có lẽ Thái Dương thật sự là nín nhịn quá lâu, cứ như vậy mà chửi mắng đến nghiện, không có ý thức được dưới loại tình huống này chuyện trước hết phải làm chính là thu dọn đồ đạc chạy trốn, chứ không phải là lưu lại chốn này, trong lòng ôm một đống quần áo, vẻ mặt oán phụ chỉ vào gã đàn ông ngã trên mặt đất chỉ trích lên án.

Cho nên, khi Cố Văn Vũ đuổi tới khách sạn tiến vào thang máy, một đường theo chương trình Trương Húc trước đó đã thiết lập ổn thỏa lên tầng mười chín tầng tìm được gian phòng chính xác, mặt lạnh tanh đá văng cánh cửa đã được giải khóa, nhìn đến đúng là Thái Dương đang mặt đỏ tai hồng mặc áo ngủ lộ vai trần xoạc chân trắng mắng chửi người khác đến hưng phấn.

Thái Dương bị người đột nhiên xông vào làm hoảng sợ, nhất thời có chút phản ứng không kịp, ôm quần áo há hốc mồm nhìn thấy đồng chí IT sắc mặt không tốt lắm.

Cố Văn Vũ đi vào nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt thản nhiên quét từ trên thân Thái Dương đến Hạ Thần Đông đều cùng áo quần xộc xệch, cuối cùng, rơi xuống màn hình TV.

Khuôn mặt Thái Dương đột nhiên trở nên đỏ bừng,

đến nước mắt cũng muốn chảy ra, ngay sau đó, tim cậu cũng theo hàng mi khẽ giương lên của Cố Văn Vũ mà bất chợt bị xiết chặt!

Thôi xong rồi, bị biết rồi, bị phát hiện rồi, bị bạn cùng phòng nhìn thấy cùng lãnh đạo đến khách sạn thuê phòng, là bị Cố Văn Vũ thấy được a a a a a lại còn bị phát hiện ra cái thứ kia nữa chứ trời ạ a a a......

Thái Dương cảm thấy tận thế sắp đến rồi, cậu thậm chí hối hận sao mình lại được sinh ra nữa chứ!

Hiện tại nên làm cái gì nên làm cái gì bây giờ......

Chớp mắt đụng phải ánh mắt Cố Văn Vũ, Thái Dương cảm thấy bản thân mình coi như xong, vì thế không nói hai lời, thừa dịp hai người kia còn chưa có phản ứng, liền co giò chạy ra ngoài.

Cố Văn Vũ khom người nhặt áo khoác Thái Dương trong lúc cuống quít để rơi, sau đó đi đến bên người Hạ Thần Đông, thình lình kéo cổ áo hắn nhắm thẳng khuôn mặt hồ ly anh tuấn tà khí của hắn hung hăng đấm hai quyền!

Đấm xong lại quẳng người xuống, bình tĩnh xoay người rời đi đuổi theo Thái Dương.

Hạ Thần Đông bị đánh cho khóe miệng đổ máu, hắn nhẹ nhàng lấy tay chạm lên vết thương, đau đến nhăn mày, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nở nụ cười một mình, hơn nữa lại cười đến toàn thân run rẩy, chậm rãi lấy tay che kín mặt......

Sau một lúc lâu, cửa phòng lại bị đá văng.

Hạ Thần Đông lúc này đang mặt mũi bầm dập lấy một tư thế thập phần thoải mái nằm trên sô pha, nghe được thanh âm ánh mắt hắn thờ ơ lướt về phía cửa, sau đó bỡn cợt cười nói:

“A nha, cậu tới chậm rồi, tôi đã bị người ta cho một trận rồi. Sao hở, lẽ nào cậu còn muốn đến đánh lần thứ hai?”

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの22

Gà con chạy mất. Vịt con, nghé con, dê con còn có cún con tìm khắp nơi không thấy nó, gấp đến cuống quýt. Chúng biết gà con là bị hồ ly bắt đi, nhưng thời điểm tìm được hồ ly, gà con đã không thấy nữa. Vì thế chúng vây quanh hồ ly, bốn ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hồ ly, ép nó đến một góc chết. Hồ ly bị vây trong bóng của bốn con vật, lại không hề sợ hãi, ngông nghênh ngáp một cái, rũ rũ mấy nhúm lông gà mềm mại dính trên người, đùa nghịch cái đuôi bông xù lông lá của nó.

Thân hình vịt con nhỏ xíu so với hồ ly, nên nó không thèm để vào mắt, cho nên thời điểm vịt con ngậm một con con tôm tiếp cận hồ ly, hồ ly cũng không có chú ý. Vì thế, chờ lúc hồ ly vểnh đuôi lên, vịt con nhanh chóng đem con tôm nhét vào trong mông hồ ly....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận