Thất Hữu Bất Trực

Dưới mái vòm giáo đường rộng lớn, phần khung vòm bảo thạch lục được tháp chuông cùng đỉnh tháp phụ vây quanh ở giữa, được sự phụ trợ của bầu trời xanh lam sạch sẽ, mất đi vài phần trang nghiêm, rực rỡ giống như trút bỏ hết những dấu vết năm tháng.

Hai người trẻ tuổi đứng dưới giáo đường, một mặc áo khoác liền mũ màu xanh đen, một mặc áo gió màu vàng đỏ. Một thần tình lạnh nhạt, đang bị người kia trừng lớn mắt gắt gao nhìn chằm chằm. Bất chợt, phía sau bay lên một đàn bồ câu trắng, khiến người thanh niên mặc áo gió giật mình, kích động trốn về phía trước, đụng vào lòng người đối diện, được nhẹ nhàng ôm lấy.

Trong nháy mắt, trời xanh, mây nhạt, lông chim mềm nhẹ lướt qua chân trời, thời gian giống như dừng hình trong giây khắc ấy, niêm phong lại, từ xa nhìn lại giống như một tấm bưu thiếp điềm đạm mà mỹ lệ.

Cố Văn Vũ: “Bồ câu.”

Thái Dương: “...... Tớ thấy rồi.”

Cố Văn Vũ: “Có thể cho ăn không?”

Thái Dương: “Hẳn là có thể.”

Cố Văn Vũ: “Cho ăn thế nào đây?”

Thái Dương: “Phụ cận có người bán kê cho bồ câu á.”

Cố Văn Vũ: “Ừ.”

Thái Dương: “Này...... Cố Văn Vũ a......”

Cố Văn Vũ: “?”

Thái Dương: “Cậu chẳng phải là...... nên buông tay ra trước sao? = =”

Cố Văn Vũ cúi đầu nhìn cái người đang sắp nổi cáu, sau đó buông lỏng tay đang ôm bên hông cậu ta ra, điềm nhiên như không có chuyện gì nói: “Tôi đi mua kê.” Sau đó liền đút tay vào túi, xoay người, bước đi. Chỉ để lại Thái Dương một mình tại chỗ giương mắt nhìn, không có chỗ phát tiết.

Mà Cố Văn Vũ vừa đi khỏi tầm mắt Thái Dương, đi đến chỗ người nuôi bồ câu trong quảng trường giáo đường, khi lấy tiền mua kê cho bồ câu, không khỏi nhẹ nhàng nắm tay.

Bên trên, còn lưu lại xúc cảm của thân thể Thái Dương.


Thực mềm mại...... Thực ấm áp......

Ông cụ nuôi bồ câu thấy anh chàng trẻ tuổi trước mặt cong khoe miệng cười, tuy rằng biểu tình không phải rất nhiều, nhưng ý cười nhàn nhạt đong đầy trong ánh mắt kia lại không thoát khỏi mắt ông, liền vui vẻ hỏi: “Này chàng trai, mua kê để bạn gái cho bồ câu ăn hử?”

Lông mày Cố Văn Vũ nhẹ nhàng nhướn lên, cũng không nói gì, chính là ánh mắt hơi quét về phía thân ảnh màu vàng đỏ trên quảng trường, sau đó gật gật đầu.

Ông cụ dùng vẻ mặt “Tôi nhìn một cái là biết tỏng rồi nha” nhìn Cố Văn Vũ, sau đó phóng khoáng nói: “A a a người trẻ tuổi thật sự là tốt, nhớ đối xử với người ta tốt một chút, chỗ kê này tôi sẽ tính rẻ cho cậu chút!”

Thái Dương vốn là phát hiện di động Cố Văn Vũ đang ghi âm, hơn nữa giống như đã ghi được rất nhiều lời mình nói, thời điểm chuẩn bị chất vấn chuyện này, chẳng ngờ đột nhiên lại bị một đám chim bố láo phía sau làm giật mình, sau đó liền lơ ngơ bị Cố Văn Vũ ôm lấy.

Mà đây lại còn là trước công chúng a!

Để người ta thấy thì phải làm sao giờ!!

Thái Dương lúc này tựa hồ cũng không ý thức được rằng, điểm cậu cần quan tâm kỳ thật hẳn phải là vì sao khi bị một người đàn ông ôm vào lòng hồi lâu không buông như vậy, mà bản thân chẳng những không có lấy một chút cảm giác khó chịu mà ngược lại còn có chút khẩn trương hưng phấn khó hiểu, chứ không phải là vấn đề có bị người ta nhìn thấy hay không.

Chẳng lẽ...... vào thời điểm không bị người khác nhìn thấy thì sẽ không sao ư?

Thái Dương lại không có tiến thêm một bước phân tích nữa, sự bình tĩnh logic khi làm lập trình viên của cậu lúc này đều bị cái di động nắm trong tay đến phát nóng cùng đám bồ câu trắng bay múa đầy trời trước mắt làm rối loạn.

Đợi hồi lâu không thấy Cố Văn Vũ quay về, cậu liền tự mình đi tìm.

Vừa một đường ôm đầu chạy trối chết, đề phòng bị bồ câu thả bom xuống đầu, vừa ở trong lòng lầm bầm vì sao lại có người thích mang kê cho đám máy chế tạo phân vừa ngốc vừa ngu này ăn, Thái Dương đi tới đầu kia quảng trường, liền thấy Cố Văn Vũ đang hết sức chuyên chú cho bồ câu ăn.

Thực sự mà nói, loại bồ câu ở những điểm du lịch thế này tuy rằng không sợ người, nhưng tuyệt đối cũng không tiếp cận quá mức với du khách, phần lớn đều là thử tiếp cận, sau đó cắp thức ăn bỏ chạy.

Nhưng giờ khắc này, đám bồ câu trắng toát tụ tập xung quanh Cố Văn Vũ, bình thản không chút cảnh giác tới gần hắn, ăn kê hắn ném, đậu lên vai, lên cánh tay hắn. Ánh nắng tươi đẹp chiếu lên lông vũ trắng tinh đến gần như trong suốt, mơ hồ phản xạ ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, giống như thánh quanh bao phủ lên con người được vây tại trung tâm.

Thái Dương nhất thời cảm thấy trong đầu có tiếng chuông thánh leng keng kêu vang, hát cao bài Hallelujah, thiên sứ đầy trời bay loạn, một vòng sáng cực đại từ đầu Cố Văn Vũ chậm rãi dâng lên......


Nữ thần!!!

Phản ứng đầu tiên trong đầu Thái Dương là hai chữ này.

Kế đó lại cảm thấy không đúng, Cố Văn Vũ cũng không phải phụ nữ.

Nghe đâu, trong cảm nhận của mỗi kỹ thuật viên đều có một nữ thần trong mộng, Thái Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Cậu cảm thấy bản thân sắp bị ánh sáng trên người Cố Văn Vũ làm lóa mắt, có chút ngại ngùng tiến lên phía trước. Vừa vặn một con bồ câu nhỏ tuyết trắng bay đến tay Cố Văn Vũ, được hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên, sau đó nhìn về phía Thái Dương, khóe mắt chân mày đều mang theo sự ôn nhu Thái Dương chưa từng thấy quá.

Chết tiệt...... Cố Văn Vũ...... sao...... sao nhìn lại còn thấy hoàn hảo hơn cả con gái thế này?

Thái Dương đột nhiên cảm thấy sóng lòng sục sôi, vậy nên đã sớm đem chuyện điện thoại di động quên đi mất tiêu.

“Cậu có muốn thử chút không?” Cố Văn Vũ ngẩng đầu hỏi.

Thái Dương hiện tại nhìn đám bồ câu này dường như cũng thuận mắt hơn, liền liếm liếm môi, ngồi xổm xuống bên người Cố Văn Vũ, thuận tay đem di động đưa qua.

Cố Văn Vũ tiếp nhận di động cất đi, khóe miệng khó phát hiện cong lên, sau đó xòe tay Thái Dương ra, thả chút ngũ cốc vào lòng bàn tay cậu.

Thái Dương run lẩy bẩy bưng nắm kê, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm đám sinh vật mỏ nhọn mắt tròn kia, hỏi: “Cho...... cho ăn thế nào đây? Chúng nó có thể mổ tay tớ hay không?”

“Sẽ không đâu, đừng sợ.” Cố Văn Vũ tới gần Thái Dương, đem kê trong tay cậu vãi từng chút xuống mặt đất, đám bồ câu ban đầu còn sợ hãi trốn tránh ra sau, tiếp đó mổ thử mấy hạt xong liền lớn gan, dần dần vây quanh người Thái Dương.

Dù rằng Thái Dương sinh ra tại thành phố này, từ nhỏ đã biết chốn này có bồ câu, nhưng thật sự tự tay cho ăn vẫn là lần đầu tiên, cho nên vừa khẩn trương lại hưng phấn. Thời điểm nhìn thấy những con vật nhỏ bay đến tay mình mổ thức ăn, cậu không khỏi thấy mới mẻ nhoẻn miệng cười rộ, mắt cũng mở tròn xoe, đang nghiêng đầu nghĩ muốn cùng Cố Văn Vũ nói chuyện, không ngờ lại phát hiện Cố đại thần đang lấy di động chụp ảnh mình.

“Ê! Cố Văn Vũ cậu làm gì vậy a?” Khuôn mặt Thái Dương tức khắc ngượng ngùng mà phiếm hồng.

“Chụp ảnh.” Cố Văn Vũ lạnh te nói.


“Tớ đương nhiên biết cậu chụp ảnh rồi! Nhưng chụp tớ để làm chi vậy?”

“Đẹp mà.”

“......”

Được rồi, Thái Dương thừa nhận, bộ dạng cậu cũng tính là đẹp. Ừm, Cố Văn Vũ kỳ thật cũng rất tuấn tú. Nhưng mà, hai thằng con trai mắt đối mắt mà tự tán thưởng lẫn nhau thì cũng hơn quá......

Vì thế suy nghĩ cậu liền chuyển, lập tức nghĩ đến phương pháp dời lực chú ý đi, phủi phủi chỗ kê còn lại trên tay, đứng phắt dậy, sau đó chỉ vào di động của Cố Văn Vũ nói: “Đúng rồi, mới nãy cậu còn chưa có nói rõ, chuyện di động ghi âm này nghĩa là sao? Hơn nữa còn hình như còn lưu ghi chép lời tớ nói nữa?”

Đối mặt với sự chất vấn liên tiếp, Cố Văn Vũ cũng không nhanh không chậm đứng lên, nói: “Ừ, là ghi lại từng câu, từng chữ mà cậu đã nói.”

Thái Dương nhìn Cố Văn Vũ đã khôi phục khuôn mặt lạnh tanh, nheo mắt, nội tâm xoay chuyển điên cuồng. Tâm nói Cố đại thần cậu không phải thầm mến tớ đó chứ, cuồng nhiệt theo đuổi người ta gì gì đó...... thật là khiến cho người ta bối rối......

╯╰

Bất quá cậu chỉ nghĩ vậy thôi, hoàn hảo chưa có nói ra, chỉ là gãi gãi đầu nói: “Lưu lại để làm chi, sùng bái anh đây hử? Anh đây kỳ thực cũng không có tốt như chú tưởng đâu......”

“Làm số liệu phân tích.” Cố Văn Vũ tàn nhẫn đánh gãy lời độc thoại tự sướng của Thái Dương.

“Hở? Làm gì cơ?”

“Số liệu phân tích.” Cố Văn Vũ lần này thành thật không chút giấu diếm, mở chương trình trên điện thoại di động cho Thái Dương xem, “Phần mềm mà trước kia tôi có nói qua với cậu, có còn nhớ không? Hiện tại công tác sơ cấp đã được hòm hòm, cần tìm thanh âm thực nghiệm.”

“Không thể nào, phần mềm đó thật sự là các cậu làm được ra ư?! Nghe điêu chết được......” Thái Dương tức khắc bị chạm đến đúng điểm hưng phấn, mắt tỏa ánh sáng nhìn Cố Văn Vũ, ước ao nhìn di động trong tay hắn, chỉ hận không được lập tức đoạt lấy để ngâm cứu đến cùng, song người kia lại dường như không có chút ý tứ muốn đưa di động cho cậu.

Vì thế Thái Dương không bằng lòng, cau mày than thở nói: “Này, Cố Văn Vũ, cậu đã thông qua sự đồng ý của tớ chưa mà lại dám ghi âm hả! Giờ ghi thì đã ghi rồi, thế mà lại còn không cho tớ xem kết quả phân tích gì, thật là quá xấu tính á!”

Mà Cố Văn Vũ lại tảng lờ chủ nợ, kiên quyết nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc, kết quả phân tích phải đợi sau khi thu thập đủ thông tin mới có thể xuất hiện được.”

“Như vậy......” Thái Dương có điểm thất vọng, bất quá cậu cũng không phải là dễ dàng tống cổ đi như vậy, khoanh tay xoạc chân ngẩng cao đầu bày ra tư thế đàm phán, “Chính là nói đi rồi nói lại, dựa vào cái gì mà tớ phải cam tâm tình nguyện cho các cậu ghi âm chứ! Đây chính là hy sinh riêng tư cá nhân của tớ! Nãy giờ tớ nói cái gì đều bị các cậu mang đi phân tích, vậy mà vẫn chưa đủ sao? Không được, tớ thấy chuyện này không được đâu, các cậu vẫn là tìm người khác đi!”

Làm bộ làm tịch nói xong lời này, Thái Dương trộm nhìn phản ứng của Cố Văn Vũ.


Cố Văn Vũ nghe xong lời của Thái Dương, cũng không biết suy nghĩ cái gì, trong lúc nhất thời không có trả lời.

Thái Dương không khỏi có chút hối hận, có phải mình giả vờ quá mức hay không. Kỳ thật cậu chỉ là muốn nhân cơ hội uy hiếp một chút, để mình cũng có thể tham dự quá trình nghiên cứu phát triển phần mềm. Suy cho cùng một phần mềm nghe ra vô cùng thần kỳ như vậy, đối với loại IT nhỏ nhoi mới bước ra từ trường học còn tràn ngập khát khao ảo tưởng với hết thảy mà nói, có một lực hấp dẫn không gì sánh kịp.

Nghe nghĩ có nên đem lời vừa nãy nói lại hòa hoãn một chút hay không, thì liền thấy Cố Văn Vũ thình lình đưa điện thoại di động ra, giống như microphone nhắm thẳng Thái Dương.

“Có thể một ngày kia, phần mềm mà chúng ta cùng khai phá sẽ có thể thay đổi cả thế giới.” Cố Văn Vũ nhìn thẳng mắt Thái Dương nói, giọng nói hắn không lớn, lại thêm vẻ mặt nghiêm túc chân thành mà có vẻ vô cùng trang trọng, “Như vậy, cậu có nguyện ý trở thành người thúc đẩy cuộc cải cách cực đại này không? Nguyện ý dùng thanh âm của cậu trợ giúp chúng tôi thay đổi thời đại này hay không?”

Thái Dương nhất thời có chút thất thố, kinh ngạc nhìn Cố Văn Vũ nói không nên lời.

“Cậu có nguyện ý không?” Cố Văn Vũ lặp lại một lần nữa.

“A...... A? Nguyện...... Nguyện ý a.” Giờ khắc này, trái tim Thái Dương đập loạn, cậu bị ánh mắt, ngữ khí của Cố Văn Vũ khiến cho xúc động thật sâu, cũng không biết bắt đầu từ giây khắc nào, toàn bộ huyết dịch trong thân thể tựa hồ sục sôi! Sau đó giống như đang hứa hẹn trịnh trọng, lại nghiêm túc đáp thêm lần nữa: “Ừ, tớ nguyện ý.”

Trùng hợp chính là, ngay tại thời điểm Thái Dương nói xong câu này, đài phun nước ở trung tâm quảng trường đột nhiên mở ra! Làn nước long lanh trong suốt đồng thời phun lên, vút cao về phía chân trời. Dưới ánh mặt trời khúc xạ cầu vồng ngũ sắc, như một quầng sáng ảo ảnh. Bọt nước tuôn rơi, vẩy ra bụi nước lành lạnh.

Cố Văn Vũ thu hồi di động, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Thái Dương.

Thái Dương cảm thấy, tựa hồ tại giây khắc này, giữa cậu và Cố Văn Vũ dường như có một thứ vô hình nào đó, đột nhiên gắn kết hai người chặt chẽ lại với nhau.

Hai người nhất thời trầm mặc, đều nhìn về đài phun nước cách đó không xa, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau một lúc lâu, Cố Văn Vũ hỏi Thái Dương: “Đã nghĩ tới việc, sau khi trở về sẽ phải làm thế nào hay chưa?”

Từ lúc gặp mặt tới nay, Cố Văn Vũ chưa từng đề cập qua chuyện ở thành B, Thái Dương cũng không hỏi đến, cứ giả làm đà điểu được ngày nào hay ngày ấy, thật không ngờ lúc này Cố Văn Vũ lại đột nhiên nhắc tới chuyện đó. Thái Dương trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, quanh co nửa ngày, mới nói: “Có thể làm gì được đây, đành tìm công việc khác thôi! Công ty lớn phỏng chừng không nổi rồi, cứ thử thôi, không được thì đổi nghề!”

Không khí giống như đột nhiên có chút áp lực, Thái Dương cúi đầu, tuy rằng đã qua lâu như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có chút khổ sở.

“Như vậy...... sau này có muốn cùng làm với tôi không?” Cố Văn Vũ quay đầu hỏi.

“Ai? Cái gì?” Thái Dương kinh ngạc trừng lớn mắt, có chút hoảng hốt.

Cố Văn Vũ rũ mắt nhanh chóng quét mắt qua màn hình di động, sau đó nở nụ cười, đôi mắt đen sáng ngời nhìn về phía Thái Dương, “Cậu đã đáp ứng rồi, không phải sao?”

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの nhật ký quan sát của chủ nhân nông trường ( ba) Con vịt không mở mắt, ta xác nhận, nó đã muốn sống đời thực vật. Nhưng mà hôm nay ta lại phát hiện ra một hiện tượng quỷ dị! Chính là, mỗi lần con gà đút nó ăn xong, trong nháy mắt xoay người, con vịt sẽ liền mở to mắt nhìn nó! Sau đó đến thời điểm con gà quay lại, con vịt liền nhanh chóng nhắm chặt mắt! Liên tiếp quan sát vài ngày, đều là như thế. Vì thế, trong lòng ta sáng tỏ. Sau đó mắt lạnh nhìn con gà, nhịn không được trào phúng cười. Con gà thực sự là đồ ngốc! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận