Thất Hữu Bất Trực

Thời điểm Cố Văn Vũ trở lại toa xe, Thái Dương cũng chưa có ngủ, trên đầu còn trùm áo của hắn.

Thái Dương không biết xuất phát từ tâm lý gì, tại thời điểm cửa toa xe được kéo mở, theo bản năng liền nhắm mắt lại, bắt đầu nằm ngay đơ không nhúc nhích, còn cố gắng đem tần suất hô hấp của mình ngụy trang đến nhẹ nhàng trầm ổn. Cậu cứ như vậy nằm ở trên giường Cố Văn Vũ, cảm giác giống như kẻ trộm, dường như sợ bị đối phương phát hiện ra điều gì.

Cố Văn Vũ một tay vịn cửa, yên lặng đứng ở cửa toa, đột nhiên cảm thấy được có điểm mệt mỏi.

Trước khi đến nhà Thái Dương hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì từ nhỏ đã quen phiêu bạt ở bên ngoài, đối với khái niệm người nhà cũng chỉ giới hạn ở bà ngoại tại xóm làng xa xôi. Trong quan niệm của hắn, chỉ cần biết rằng bà ngoại hết thảy đều bình an mạnh khỏe như vậy là đủ rồi. Có lẽ cũng là bởi vì nguyên do tập tục dân tộc, bà ngoại cũng rất ít can thiệp vào cuộc sống của hắn. Chính bởi vậy, thời điểm hắn đột nhiên ý thức được bản thân có cảm giác kỳ lạ nào đó với Thái Dương, mới có thể hoàn toàn không chút kiêng dè tiếp cận cậu, cũng chưa bao giờ áp chế cảm giác đó trong lòng, hắn thậm chí cũng chẳng hề suy nghĩ đến vấn đề Thái Dương không phải là con gái.

Thích một người chính là thích, có lẽ bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, từ giây phút đầu tiên, chẳng cần bất cứ lý do gì, chỉ là nhìn thuận mắt, liền nguyện ý tiếp cận.

Có người nói đây là xúc động, cũng có người xưng là duyên phận.

Tóm lại, sự yêu thích thuần túy này không cần quan tâm đến chủng tộc, tuổi tác, thậm chí là giới tính, theo tháng năm gặp gỡ tiếp xúc mà tích lũy lại, hóa thành một sự ràng buộc vô pháp dứt bỏ. Hơn nữa không biết từ lúc nào, con người ấy đã muốn chiếm cứ một vị trí trọng yếu trong lòng, không sao chối bỏ được.

Có người nói đây là oan nghiệt, cũng có người xưng là tình yêu.

Nhưng mà, tình huống hiện tại lại không giống như vậy. Thông qua vài ngày quan sát, Cố Văn Vũ biết, ở trong mắt cha mẹ Thái Dương, Thái Dương chắc chắn là đứa con hoàn mỹ nhất của bọn họ. Hắn có thể từ trong ánh mắt của bọn họ thấy được sự kỳ vọng tha thiết đối với đứa con.

Điều họ kỳ vọng, chính là cuộc sống của người bình thường.

Thành gia, lập nghiệp. Cưới vợ, sinh con.

Nếu có một ngày bọn họ phát hiện con của mình ở chung một chỗ với một người đàn ông, thì sẽ thế nào đây?

Tấm ảnh gia đình hạnh phúc luôn thoáng qua trước mắt Cố Văn Vũ, một nhà ba người với nụ cười sáng lạn khiến cho hắn cảm thấy bản thân đang làm một chuyện tội lỗi vô cùng.

Bất quá, cũng may hết thảy vẫn còn chưa quá muộn.

Cố Văn Vũ đi vào toa xe, khép cửa, thấy chỗ mình đã bị chiếm lấy, liền ngồi xuống giường Thái Dương ở đối diện.

Hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên giường nhìn người đối diện.

Tiếng đường ray xe lửa va chạm rầm rập ở giữa đêm khuya yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng, cùng với thân xe nhẹ nhàng lay động, thời gian giống như đình trệ trong không gian tại nơi đoạn tuyệt với nhân thế này. Trong ánh đèn mờ tối, hết thảy ngẩn ngơ như mộng.

Một đoàn tàu vô danh, khởi hành về nơi phương xa không rõ.

Nếu có thể, thật hy vọng đây là một hồi lữ hành mãi không kết thúc......

Thái Dương đối mặt với vách tường, đưa lưng về phía Cố Văn Vũ, tuy rằng vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhưng mắt lại mở tròn xoe, đại não thần tốc vận hành.

Từ sau lúc Cố Văn Vũ tiến vào không còn nghe thấy một chút động tĩnh nào nữa, Thái Dương phi thường muốn quay đầu lại liếc mắt một cái xem hắn đang làm cái gì. Nhưng nếu đã giả bộ như đang ngủ, hiện tại lại đột nhiên tỉnh dậy có phải có điểm kỳ cục quá hay không? Hơn nữa cho dù có bị “Đánh thức” cũng chỉ có thể ở thời điểm Cố Văn Vũ kéo cửa ra, chứ đâu thể sau khi người ta vào ngồi yên lặng được một lúc mình mới bình tỉnh dậy được. Nói đi nói lại, cậu ta rốt cuộc có phát hiện ra mình đang giả bộ ngủ hay không? Hay là cứ như vậy mà tưởng mình ngủ rồi? Như thế nào tiến vào cũng không hỏi một tiếng, người này...... thật là.....

Mà cậu ta đang làm cái gì vậy? Sau khi vào hình như cũng không nghe thấy tiếng nằm xuống, cứ chỉ ngồi như vậy thôi à? Cậu ta sao lại ngồi vậy? Ngồi để làm gì? Sao lại không ngủ? Không ngủ, lại còn ngồi, mà lại ngồi đối diện với mình...... Cậu ta đang làm cái gì rứa?

Thái Dương nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy lưng nóng lên một trận, rốt cuộc nhịn không được, vì thế làm bộ dáng như ngủ mơ thấy gì không hay, chép miệng hừ hừ hai tiếng, xoay người đối mặt với Cố Văn Vũ, sau đó lại làm bộ như tỉnh lại từ trong giấc mộng hơi hơi hé mắt ra một chút.

Đang định chầm chậm mở rộng khe hở từng chút, đạt tới hiệu quả “Tự nhiên mà tỉnh lại” cuối cùng, Cố Văn Vũ ở đối diện lại đột nhiên nói một câu:

“Chưa ngủ à?”

Miệng Thái Dương đang chóp chép còn chưa có khép lại, tiếng ú ớ sảng khoái bị ba chữ này của Cố Văn Vũ làm nghẹn lại trong họng.

“Tớ đang ngủ mà! Cậu vào tớ mới tỉnh đó!” Thái Dương tức giận đến trừng mắt rít gào, thậm chí không có bận tâm đến bộ dạng ý chí chiến đấu vang dội hiện tại này của mình, hoàn toàn không phải trạng thái vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

“Ừ, vậy cậu tiếp tục ngủ đi.” Cố Văn Vũ nói.

Thái Dương lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận sự tuyệt vọng khi nói chuyện cùng Cố Văn Vũ, trừng mắt nửa ngày không nói nên lời, sau đó lại hung hăng xoay người, dùng sức kéo toạc áo khoác của Cố Văn Vũ sang hai bên quấn lấy đầu, từ sau lưng nhìn giống như một con gà mẹ đang phẫn nộ.

Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương yên lặng cười cười, nhưng rất nhanh lại đem ánh mắt dời đi, nụ cười cũng chậm rãi thu lại.

Giằng co trong chốc lát, Thái Dương rốt cục nhụt chí. Cậu thật sự ngủ không được, cứ căng thẳng như vậy cũng quá khó chịu. Một thằng đàn ông hà tất gì phải mất tự nhiên như vậy, đến mức trong lòng mình cũng không thoải mái. Vì thế cậu đành phải nhận thua, lại nhún nhường quay người, cuối cùng đơn giản ngồi dậy, thò chân lần mò đến công tắc, bật đèn toa lên.

Cố Văn Vũ vẫn ngồi bên giường, nghiêng người dựa vào cầu thang nối lên giường tầng trên, đôi chân vừa dài vừa thẳng để ngang trong lối đi nhỏ giữa hai chiếc giường, hai tay đút túi áo, ánh đèn đột nhiên sáng bừng khiến cho hắn chưa kịp thích ứng nheo mắt lại, hơi hơi quay đầu đi.

Thái Dương đã sớm nhận thấy khuôn mặt Cố Văn Vũ rất ưa nhìn, nhất là đường nét mặt nghiêng quả thực hoàn mỹ đến tinh xảo! Mà giờ này khắc này, lại thêm tư thế ngồi tùy ý tiêu sái, phối hợp với dáng hình khiến người ao ước kia, quả thực có thể làm người mẫu trang bìa cho tạp chí thời trang!

Theo động tác nhẹ nhàng quay đầu kia của hắn, đường gân trên cổ tác động đến xương quai xanh, khiến ***g ngực mạnh mẽ bên dưới cổ áo cũng hơi chuyển động. Thái Dương nhìn đến ngẩn ngơ, trong bất tri bất giác liền nuốt nước miếng.

“Cố Văn Vũ.”

“Hử?”

“Không ngủ được, nói chuyện chút được không?”

“Ừ.”

Thái Dương cảm thấy Cố Văn Vũ mấy ngày nay rất không bình thường, luôn luôn không muốn nói chuyện, được rồi, dù rằng trước kia hắn cũng không hay nói chuyện như vậy, bất quá......

“Cố Văn Vũ, cậu không có chuyện gì đấy chứ?” Thái Dương thử hỏi.

Cố Văn Vũ sững một chút, ngẩng đầu hỏi dò nhìn cậu.

Thái Dương xấu hổ cào cào tóc, hắc hắc cười nói: “Không có gì, tớ chính là cảm thấy cậu giống như có tâm sự gì đó. Từ lúc lên xe cứ luôn rất không bình thường. Cậu nếu có chuyện bức bối gì trong lòng, thì cứ nói với tớ......”

“Không có việc gì.” Cố Văn Vũ thực rõ ràng trả lời.

Khóe miệng Thái Dương co giật, cậu cũng biết Cố Văn Vũ sẽ như vậy, vĩnh viễn mang khuôn mặt cứng nhắc, phần lớn tình huống đều không nói vượt quá ba chữ. Không cần biết trong lòng nghĩ muốn cái gì, trên mặt đều duy trì bộ dáng cao thâm khó dò, làm cho người ta nhìn không thấu.

Cảm giác nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì khiến cho Thái Dương phi thường khó chịu, vì thế cậu liền chuyển suy nghĩ, xấu xa nở nụ cười, hỏi: “Cố Văn Vũ, cậu có hay không phát hiện, mẹ tớ hình như đặc biệt rất thích cậu á?”

Cố Văn Vũ nhìn nhìn Thái Dương, tựa hồ cân nhắc lời cậu là mang ý tứ gì: “Rồi sao?”

Thái Dương cảm thấy thực hưng phấn, cậu rốt cục cũng nhìn được biểu tình của Cố Văn Vũ xuất hiện một chút gợn sóng bất thường gì đó, liền ôm chăn ghé đến bên giường: “Tớ nhớ rõ cậu trước kia có nói qua với tớ, rằng cậu có bạn gái phải không?”

“Ừ.”

“Sau đó bởi vì không thích hợp, liền chia tay nhỉ?”

“Ừ.” Cố Văn Vũ nghe đến đó không khỏi hơi hơi nhăn mày.”Cậu rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Thái Dương lại ôm chăn dịch lên phía trước, mông cơ hồ sắp rớt ra khỏi giường, sau đó liền chớp mắt ra hiệu một phen với Cố Văn Vũ: “Mẹ tớ nói, sẽ giới thiệu vợ cho cậu, cậu có muốn không?”

Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương cười đến ngu ngốc, cơ hồ suýt bật miệng nói “Muốn”, bất quá may sao đầu óc hắn vẫn còn minh mẫn, thực bình tĩnh hỏi: “Vợ á? Ai vậy?”

“Chị họ tớ!”

“Không cần.” Cố Văn Vũ cự tuyệt thẳng thừng.

“Sao thế!” Thái Dương tuy ngoài miệng nói như vậy, song đáy lòng lại vô cớ vui vẻ, “Chị tớ chính là mỹ nữ đó! Bộ dáng rất xinh đẹp nha!”

“Có đẹp như cậu không?” Ánh mắt Cố Văn Vũ thản nhiên quét đến, dừng ở trên mặt Thái Dương.

“A...... Há? Cậu nói cái gì?”

“Không có gì.”

Trên thực tế, Thái Dương cũng không phải là không có nghe ra Cố Văn Vũ nói gì, chính là cậu đột nhiên cảm thấy phi thường xấu hổ. Nếu như bình thường, cậu đã sớm mặt dày khoe khoang một phen, tự khen bản thân là mỹ mạo anh tuấn tiêu sái phong lưu thế nào. Nhưng một khắc vừa nãy, cậu cái gì cũng không nói ra được, trong óc chỉ toàn ầm ầm vang vọng câu hỏi không rõ ý tứ kia của Cố Văn Vũ.

Con trai thì có gì mà đẹp với không đẹp chứ......

Thái Dương xoắn xuýt văn vê cái chăn trong lòng, thời điểm chuẩn bị nói chút gì đó, đột nhiên xe lửa phanh gấp một cái, kế tiếp cậu liền thình lình cảm thấy trời đất xoay chuyển, từ trên giường bị quăng ra ngoài, trực tiếp cắm đầu vào thứ gì đó phía trước! Ngay sau đó chợt nghe gặp rầm rầm một trận tiếng đồ vật rơi đổ trên mặt đất, còn có tiếng chửi mắng truyền đến từ toa cách vách.

“Chết tiệt!” Thái Dương nổ đom đóm mắt, cúi đầu chửi một câu, bất quá cậu còn rất may mắn, nơi đầu đạp vào không cứng, lại còn rất co giãn. Ừm, dường như còn rất ấm áp.

Bất quá cậu rất nhanh liền biết đó là chỗ nào.

Phát hiện đầu mình, đang dúi vào giữa bụng Cố Văn Vũ. Mà khuôn mặt cậu...... lại vừa vặn chôn ở phần đùi chính giữa hai chân Cố Văn Vũ.

Cố Văn Vũ bị Thái Dương húc phải đụng một phát thật mạnh vào vách toa phía sau, rên lên một tiếng. Bất quá một tiếng này của hắn cũng không phải là bởi vì phía sau lưng bị đập đau, mà là vì vị trí mẫn cảm trên thân thể đang phải chịu một sự kích thích khiến người ta phát điên!

Vật thể lao ngang trời đến kia vừa vặn đè ở phía trên hắn, hơn nữa vật thể khỉ gió ấy lại còn đang thở phì phò, hơi thở ấm áp mà ẩm ướt như sóng nhiệt kéo đến từng đợt, thong thả xuyên thấu qua quần ngoài, từng chút một truyền vào bên trong. một luồng nhiệt lưu tuôn trào xuống từ trên bụng, Cố Văn Vũ ngồi phắt dậy như điện giật, đưa tay đem đầu Thái Dương đẩy ra.

Mặt Thái Dương muốn

hồng thành mông khỉ, cậu đang nửa quỳ trên mặt đất, nằm nhoài trên người Cố Văn Vũ, mắt đối mắt với Cố Văn Vũ. Mà trước mặt cậu, là một “đỉnh lều” nhỏ đang dựng lên.

Lúc này, loa phát trong xe lửa vang lên tiếng nhân viên phục vụ, giải thích nguyên nhân cú phanh khẩn cấp mới nãy, yêu cầu mọi người không cần lo lắng, xe lửa chỉ cần chỉnh sửa lại một chốc là lại có thể tiếp tục khởi hành vân vân.

Bất quá Thái Dương cùng Cố Văn Vũ lúc này lại hoàn toàn không nghe vào bất cứ âm thanh nào khác, cùng giống như pho tượng yên lặng bất động, dường như ngay cả hô hấp cũng đã ngừng lại.

Cuối cùng vẫn là Thái Dương chịu không nổi căng thẳng, tầm mắt cậu từ trên mặt Cố Văn Vũ di xuống từng chút một, dừng lại ở một chỗ, sau đó liếm liếm môi, thanh âm có chút khô khốc nói:

“Này, Cố Văn Vũ, cậu hình như đã cương rồi.”

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの29 Gà con phát hiện vịt con đã tỉnh lại, vui vẻ đập cánh nhảy dựng lên. Vịt con nheo mắt nhìn gà con, dùng đầu cọ cọ nó. Cún con ở một bên nhìn ngứa ngáy, liền sủa ăng ẳng vào ổ gà, lại không dám trực tiếp nhào vào, cuối cùng bị dê con lấy đầu húc một phát ra ngoài. Nghé con nhìn thấy gà con bình yên vô sự, lắc lắc cái đuôi yên tâm đi đến bên cạnh nằm xoài xuống. Bất quá nó vẫn luôn nhìn ra cổng nông trường. Mơ hồ vẫn cảm thấy, mới nãy trong bụi cỏ giống như có một cái chiếc đuôi lông xù hoa lệ lớn vừa lướt qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui