Thất Hữu Bất Trực

Giới tính không hợp?

Thế thôi à?

Mẹ nó chỉ nói một câu là coi như không có chuyện gì à?

Lại còn giới tính không hợp...... Xem blog nhiều quá rồi hả?!

Thái Dương lúc này mới sực nhớ ra câu nói này của Cố Văn Vũ nghe rất quen tai.

Đây không phải là truyện ngắn hồi trước rất thịnh hành trên mạng sao?

Cô gái hỏi chàng trai vì sao lại chia tay với mình, chàng trai nói chúng ta không hợp. Sau đó cô gái lại hỏi có chỗ nào không hợp, cuối cùng chàng trai bí hiểm đáp lại một câu: “Giới tính không hợp.”

Chết tiệt!

Cố Văn Vũ hắn không phải không dùng blog sao?

Thái Dương lấy mu bàn tay hung hăng cọ cọ miệng, trong mơ hồ giống như lại ngửi thấy được mùi hương trên thân Cố Văn Vũ, tiếp đó lại nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, trong lòng dậy sóng quay cuồng. Cậu cúi đầu nhìn vỏ chai bia đầy đất, đột nhiên cảm thấy thập phần chướng mắt, dở hơi đưa chân đạp hai phát.

“Cố Văn Vũ! Cậu tự dưng thần kinh gì đấy!”

Chai rỗng lăn lộc cộc xung quanh, phát ra âm thanh khe khẽ dễ nghe, Thái Dương lúc này mới nhớ ra quần áo bị bia làm ướt, dính dớp dán trên người thập phần khó chịu, liền dứt khoát lột sạch sẽ ra. Đang cởi trần cúi đầu gỡ dây lưng chuẩn bị lột quần, lại đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh lẽo chậm rãi tiến vào.

“Ế, ngài đây là...... sợ đến vãi cả ra hay sao?” Trương Gia khoanh tay, tựa vào cửa toa, ánh mắt không rõ ý tứ xuyên qua kính mắt phản quang, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thái Dương.

Thái Dương bị dọa sợ, ngẩng đầu thấy Trương Gia, mở miệng mắng: “Có thể nào vãi ra được bao la biển cả thế này không hả? Tao mẹ nó đây là xui xẻo bị bia đổ lên quần áo!”

Câu gốc là:

地大物博

– địa đại vật bác: mang ý của cải dồi dào.

Trương Gia cũng chẳng buồn cải chính Thái Dương nhớn nhác lạm dụng thành ngữ, trên mặt lộ nụ cười mỉm bí hiểm đi vào, thuận tay đem cửa toa đóng lại.


Thái Dương liếc xéo Trương Gia một cái, vừa cúi đầu tiếp tục gỡ dây lưng vừa lầu bầu: “Cậu vào sao không lên tiếng chứ? Thực không tố chất. Cứ làm như film ma không bằng! Cố tình muốn hù chết người ta hả? Có phải không hả?” sau đó phi thường lưu loát mà đem quần lột xuống, đem quần áo bẩn vo viên nhét vào ba lô, mặc mỗi cái quần đùi trắng run lập cập nhảy lên giường, cuộn mình vào trong chăn, chun mũi hắt hơi một cái.

Trương Gia đi đến trước mặt Thái Dương, đưa tay sờ sờ trán cậu, vẫn tốt, không phát sốt. Sau đó thu tay ý vị thâm trường nói: “Film ma hử? Nhưng mà mình thấy rằng nếu vào sớm hơn một chút, thì có khi lại có thể bắt kịp hiện trường bộ film hành động nóng bỏng ấy chứ nhỉ?”

Thân thể Thái Dương cứng đờ, mặt lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng.

Trương Gia thu phản ứng của Thái Dương vào mắt, còn muốn nói điều gì nữa, chợt nghe cửa xe lại bị kéo ra, Lý Lập Bang từ bên ngoài chui vào.

“Ế, phát sốt à?” Lý Lập Bang vừa vào liền tiến đến bên giường Thái Dương, đưa tay tùy tiện vỗ lên trán cậu, sau đó lại sờ sờ trán mình, “Không nóng a, sao mà mặt lại đỏ như mông khỉ vậy?”

Trong lòng Thái Dương vốn đã khó chịu cực độ, hai cái thằng khách không mời cũng đến này lại còn vui thích sờ đầu cậu, cậu tức khắc không để yên được nữa, hất tay Lý Lập Bang ra không kiên nhẫn nói: “Chúng mày quá nửa đêm không đi ngủ mà còn mò đến chỗ tao làm chi?”

“Không phải mới nãy xe lửa có vấn đề đó à, đến xem mày có còn sống khỏe mạnh hay không mà.” Lý Lập Bang duỗi chân dài ghé mông ngồi vào bên giường Thái Dương, “Hai chú em nằm giường trên toa bọn tao, thời điểm xe phanh gấp liền lăn từ giường xuống, đầu đập nứt toác, bây giờ vẫn còn trong phòng y tế chưa thấy đi ra.”

Thái Dương đã biết Lý Lập Bang miệng chó không mọc ra được ngà voi, cũng không có ý chấp nhặt với hắn, mà ngay cả nói cũng còn lười.

Ánh mắt Lý Lập Bang lướt một vòng quanh toa, hỏi: “Ý? Cố Văn Vũ đâu?”

“Đi...... đi WC rồi.” Thái Dương có điểm chột dạ nói.

Trương Gia nhìn thoáng qua phía cậu, không nói gì.

Lý Lập Bang chẳng biết lại chạm dây thần kinh nào rồi, sống chết ở lỳ lại không chịu đi, còn ôm cổ Thái Dương muốn nghe ngóng về cuộc sống lưu lạc hơn tháng nay của cậu. Thái Dương tuy rằng không quá muốn để ý tới hắn, song cũng chẳng có ý đuổi đi, chính là thời điểm nói chuyện có chút không tập trung.

Lý Lập Bang nói qua nói lại lại nhắc đến Cố Văn Vũ, bắt đầu trở nên nghiêm túc trách móc, chính là ngữ khí kia, như thế nào lại nghe ra có mùi ghen tuông:

“Chẹp, mày tưởng rằng mình cậu ta biết mày về nhà thôi à? Lúc ấy anh đây là người thứ nhất nghĩ ra! Chính là anh sợ mẹ biết mày trốn khỏi nhà sẽ lại lo lắng, nên mới không đến tìm mày! Ngay cả điện thoại cũng không dám gọi đến, toàn phải nhờ bạn học qua mấy lượt hỏi thăm mới biết được mày khi đó không về nhà. Không tin mày hỏi Trương muộn tao đi, có phải tao khi đó ngăn bọn họ không cho gọi điện về nhà hay không?”

Trương Gia cau mày, vốn cậu có mấy lời muốn nói riêng cùng Thái Dương, song lại bị thằng đần độn Lý Lập Bang này này quấy nhiễu. Nhìn thấy bộ dáng dương dương tự đắc kia của hắn liền nhịn không nổi nữa, giễu cợt nói: “Đúng vậy, cũng không biết là ai, là người đầu tiên đã nói Thái Dương lúc ấy không có tiền khẳng định sẽ không quay về nhà.”

Lý Lập Bang không có được sự hưởng ứng của Trương Gia, cũng không nhụt chí, lại đắc ý vỗ bôm bốp lên bả vai Thái Dương: “Mày xem đi, đây là chính là sự khác biệt giữa huynh đệ lâu năm với người ngoài. Cố Văn Vũ cũng không tồi, chính là có thiếu sự suy xét, cứ đi là đi, chẳng quan tâm điều gì mà xông về nhà chúng ta, cũng không biết có dọa đến mẹ tao không.”

Thái Dương gác nghiêng cánh tay trần trên giường, xoa xoa đầu đến rối bù xù, hiện tại mỗi lần cậu nghe thấy ba chữ Cố Văn Vũ liền có cảm giác giật thột.

Xe lửa ngừng hồi lâu vẫn chưa lăn bánh, trong xe lửa lại chẳng hề yên tĩnh, ngược lại càng lúc càng ồn ào. Cậu nhìn vọng ra xung quanh cửa sổ xe một chút, hỏi: “Sao lâu như vậy mà vẫn chưa khởi hành lại nhỉ?”


“Nghe nói là xảy ra chút vấn đề nên mới dừng lại, bất quá cách sân ga thành C không xa, nên có nhiều người đến thành C liền xuống xe tại đây luôn.” Trương Gia nói.

Dường như để đáp lại lời nói của cậy, rất nhanh trong loa phát thanh liền truyền đến lời thông báo đến trạm.

Vừa nghe đến chỗ có rất nhiều người xuống xe, trong lòng Thái Dương đột nhiên nhảy dựng, nhìn lướt qua giường Cố Văn Vũ ở hướng đối diện, phát hiện túi của hắn vẫn còn ở đó.

Trương Gia suốt đêm nay vẫn luôn phi thường quan sát kỹ càng thần sắc của Thái Dương. Bộ dạng giả vờ như không chút lưu tâm nhìn lướt qua của Thái Dương đương nhiên không có thoát khỏi ánh mắt cậu, khiến cậu không khỏi nhíu nhíu mày. Lại nhìn nhìn Lý Lập Bang chỉ lo nói chuyện cùng Thái Dương, nhịn không được khinh thường thật sâu trong đáy lòng, mắng câu đồ ngốc.

Có lẽ mãi cũng nhận ra không khí bất thường, Lý Lập Bang chậm chậm dừng câu chuyện lại, nhìn nhìn Trương Gia đang mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mình, lại nhìn nhìn Thái Dương đang lơ đễnh, cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Cố Văn Vũ...... Có phải là đi WC quá lâu rồi không?”

Trương Gia nhướn mi, thầm nghĩ: đồ đần kia, nhà ngươi rốt cục cũng thông suốt hử!

Mà Thái Dương lại hơi hơi nhíu mày, sau đó ra vẻ bỉ ổi vỗ vỗ đầu Lý Lập Bang, nói: “Chú quan tâm nhiều như vậy để làm chi? Không biết đàn ông cũng có những vấn đề cần phải giải quyết hở?”

Lý Lập Bang trừng mắt, không dám tin nhìn Thái Dương: “Không phải chứ......”

Thái Dương chớp chớp mắt: “Sao lại không phải chứ!”

Lý Lập Bang ngẩn ngơ, lắp bắp: “Nhưng, từ nãy đến giờ...... cũng quá lâu rồi......”

Trương Gia đặc biệt muốn dùng khớp ngón tay cốc một cái lên sọ Lý Lập Bang, muốn nhìn một chút xem trong đầu hắn ngoại trừ mã hóa còn chứa cái gì. Lại thấy bộ dáng Thái Dương bên ngoài cười toe toét kì thực đang đứng ngồi không yên, trong lòng tạch tạch muốn bốc hỏa, hận không thể tìm cái roi quất cho hai cái thằng loi nhoi này một trận.

Đúng lúc này, cửa liền bị kéo mở.

Thời điểm Thái Dương nhìn thấy Cố Văn Vũ, thế nhưng lại có một cảm giác nhẹ nhõm, liền sau đó, ánh mắt cậu liền di xuống phía dưới của Cố Văn Vũ.

Lý Lập Bang vốn đang suy xét lời nới của Thái Dương, thấy Cố Văn Vũ tiến vào, tầm mắt cũng lập tức tập trung vào chỗ bộ phận đó đó trên người của Cố Văn Vũ.

Giống như bị lây nhiễm, ngay cả Trương Gia cũng thuận theo đó lướt mắt qua.

Vô duyên vô cớ bị nhìn chằm chằm, người anh em của Cố Văn Vũ liền tỏ vẻ thực vô tội.


Bất quá Cố Văn Vũ lại vẫn không có biểu tình gì, đón ánh mắt của mọi người vẻ mặt bình tĩnh tiến vào.

Thái Dương cảm thấy cuống họng có điểm khô, thanh âm mang theo một tia khàn khàn hỏi: “Cậu..... cậu quay lại rồi à?”

“Ừ.” Cố Văn Vũ thực tùy ý gật đầu, cũng không liếc Thái Dương một cái, trực tiếp đi đến bên giường mình nằm xuống, chuẩn bị ngủ.

Lý Lập Bang nhìn nhìn Cố Văn Vũ, vẻ mặt gian xảo dùng cánh tay chọc chọc Thái Dương, nhỏ giọng nói: “Xem ra vị này có điểm phát tiết quá độ, nên mới mệt rũ như vậy......”

Ánh mắt Thái Dương phức tạp nhìn đồng chí IT đã yên lặng nằm trên giường, đạp Lý Lập Bang một cước, nhỏ giọng nói: “Cút đi, nói nhảm vừa thôi!”

Trương Gia đẩy kính mắt, cũng không biết tính toán điều gì, bất quá cuối cùng cậu vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ lên tiếng chào rồi liền lôi Lý Lập Bang quay về toa ghế của bọn họ.

Trong xe chỉ còn lại có Cố Văn Vũ cùng Thái Dương.

Thái Dương cảm thấy phi thường xấu hổ, mấy lần há miệng lại không biết nên nói cái gì. Cậu mò mẫm đứng dậy tắt đèn, trong bóng đêm cảm giác bình tĩnh hơn rất nhiều.

Xe lửa lại khởi động, tiếng lanh canh va chạm đường ray lại vang lên.

“Này, ngủ chưa?” Ở trên giường lăn lóc thế nào cũng ngủ không được, Thái Dương rốt cục cắn răng hỏi một câu.

Cố Văn Vũ không có phản ứng.

Thái Dương chẳng tin hắn có thể ngủ nhanh như vậy, sắp xếp ngôn từ hồi lâu, mới chậm chạp nói “Khụ, Cố Văn Vũ, cậu hóa ra không thích con gái...... Ha ha......”

Thái Dương tự mắng mình là đồ ngốc trong lòng, ha ha cái rắm ý!

Cố Văn Vũ vẫn là không hồi âm lấy một câu.

“Cậu vừa rồi...... ừm...... tớ thế nhưng lại không cảm thấy khó chịu, cậu nói có kỳ quái không? Ha ha không biết cậu là có cảm giác gì......” Thái Dương thật vất vả mới thốt ra được mấy câu như vậy, khẩn trương đến tim đập cũng không bình thường, cậu cũng không biết bản thân muốn nói cái gì.”Tớ......”

“Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Cố Văn Vũ vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.

Trong lòng Thái Dương liền phát hỏa, ngồi phắt dậy, đầu tóc rối bù như con gà trống xù lông.

“Cái đệch gì mà nói đừng có nghĩ nhiều! Cậu lúc hôn tôi con mẹ nó là nghĩ muốn gì hả?!”

“Cái gì cũng không nghĩ, muốn hôn liền hôn thôi.” Cố Văn Vũ bình tĩnh trả lời, thậm chí vẫn đưa lưng về phía Thái Dương, chẳng hề xoay người lại.

“Cố Văn Vũ...... Cậu nói rõ ràng chút không được à? Đều là đàn ông với nhau cả, thẳng thắn chút coi!” Thái Dương tâm lạnh đến quá nửa, cảm giác mất mác chưa từng có này trùng trùng vây quanh lấy cậu, cậu cũng không biết bản thân mình làm sao, thế nhưng lại phát hỏa lớn đến vậy.

Cố Văn Vũ trầm mặc hồi lâu, lâu đến Thái Dương cơ hồ tưởng rằng hắn đã ngủ, mới thấp giọng nói: “Cho dù thích đàn ông, cũng không phải ai cũng được, nhưng nhịn lâu quá thì cần phải tìm người phát tiết. Vốn nghĩ rằng cậu rất nhanh sẽ xuất ngoại, nên nhịn không được muốn tìm cậu phát tiết, như thế sau này sẽ không phải khó xử. Song lại cảm thấy chúng ta là bằng hữu mà làm vậy thì thật có lỗi với cậu. Nói như vậy, đã rõ ràng chưa?”


Giọng nói của Cố Văn Vũ rất lãnh đạm, hoàn toàn giống như ngữ điệu máy móc, khiến cho Thái Dương nghe cảm thấy lạnh giá toàn thân, trong cổ họng giống như có thứ gì mắc kẹt, lửng lơ ở giữa khó chịu vô cùng.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, sau đó ngữ khí thực nhẹ nhàng nói: “Ừ, đã rõ rồi. Chuyện này có gì mà không rõ chứ? Cậu sớm nói như vậy có phải là được rồi không! Đỡ khiến cho người ta hiểu lầm. Ha ha. Hiện tại nói ra không phải rõ hết rồi sao?”

Thái Dương nằm phịch thật mạnh xuống giường, ánh mắt nhìn thẳng khóa chặt vào tấm mệm giường trên, trong lòng lại hung hăng mắng bản thân: mày là thằng ngu, lại ha ha cái rắm ấy!

Cậu đưa tay cào loạn, tựa hồ muốn tóm lấy thứ gì đó xé toạc một phen cho hả giận, không nghĩ tới lại chạm đến cái áo khoác kia của Cố Văn Vũ.

Thái Dương cầm lấy áo khoác ngẩn ngơ mấy giây, giống như bao thuốc nổ bị điểm hỏa, cơn nộ khí tích tụ từng chút trong lòng cuối cùng cũng bộc phát ra!

Thái Dương ngồi dậy, cúi đầu, cầm món đồ trong tay thình lình hung hăng ném về phía Cố Văn Vũ, mắng: “Đồng tính luyến ái chết tiệt! Con mẹ nó biến thái!” Sau đó trùm chăn lên đầu, hung hăng nằm phịch xuống giường, không lên tiếng nữa.

Trong bóng tối, Cố Văn Vũ nhặt lấy món đồ vừa mới nện thẳng vào đầu hắn, dùng ánh sáng yếu ớt của màn hình di động nhìn nhìn.

Nguyên lai là con gà bông đồ chơi lấy được từ Game center ngày đó.

Cố Văn Vũ ôm cục bông nhỏ mềm mại trong tay, đưa lên mũi hít ngửi, đôi mắt thâm trầm lại nhìn màn hình di động lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt.

Trên màn hình chính là phần mềm phân tích ngữ nghĩa đang vận hành.

Hắn gần đây để thành lập kho số liệu, thường xuyên ghi lại lời nói của mình cùng của Thái Dương. Cũng theo sự gia tăng số liệu ghi chép, chương trình này trước mắt khi phân tích ngữ âm của hai người bọn họ là chuẩn xác nhất.

Những lời hắn nói mới nãy đương nhiên cũng đều được thu thập vào trong nhóm.

Chính là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hiện tại chương trình này hoạt động càng ngày càng chậm, mỗi lần phân tích một câu đều rất lâu. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân kho số liệu được khuếch trương, có thể là do vấn đề từ chính chương trình, hắn cũng không biết, gần đây đầu óc không được sáng suốt lắm, căn bản không thể tự suy xét.

Hắn vốn định chờ phân tích xong kết quả, nhưng vì quá trình quá lâu, không chờ được đã thiếp ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, màn hình di động mới đột nhiên sáng lên. Ánh sáng mỏng manh chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của Cố Văn Vũ, tỏa một tầng êm dịu trên sống mũi cao thẳng, chính là hàng mày khi ngủ hơi hơi nhíu lại khiến khuôn mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi thật sâu.

Cho dù thích đàn ông, cũng không phải ai cũng được, nhưng nhịn lâu quá thì cần phải tìm người phát tiết.....

Vốn nghĩ rằng cậu rất nhanh sẽ xuất ngoại, nên nhịn không được muốn tìm cậu phát tiết, như thế sau này sẽ không phải khó xử.....

Những lời đã chuẩn bị hồi lâu, thời điểm nói ra, bất luận ngữ khí cùng giọng điệu ngụy trang hoàn mỹ đến như thế nào, đều khó tránh khỏi còn sót chút sơ hở. Chính là những sơ hở đó thường quá nhỏ, thế cho nên khó có thể bị người phát hiện, khiến cho người ta bị lạc vào trong mê cung câu chữ phức tạp.

Tựa như trên màn hình di động lúc này, đoạn tự bạch lạnh lùng mà vô tình sau khi được chỉnh hợp phân tích, lại chỉ biểu thị một hàng chữ đơn giản vô cùng:

Tôi thích cậu, rất thích cậu. Đừng có đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận