Thất Hữu Bất Trực

Thái Dương lần này lại bị lạnh cóng mà tỉnh dậy, đã là mười giờ tối, xe lửa lại vẫn chưa đến trạm. Cậu dậy khỏi ghế ngồi, nghĩ thầm quả thực là gặp quỷ, như thế nào mà lâu như vậy còn chưa tới, không phải là có vấn đề gì đấy chứ?

Toa xe cậu không người, muốn tìm ai đó hỏi thăm chút cũng đều không được, vì thế Thái Dương lúc lắc xách túi từ chỗ ngồi lên, thân mình nhẹ bẫng hai chân như nhũn đi khỏi toa xe.

Vừa tiến vào một toa khác, nháy mắt đã bị mùi hương đồ ăn nồng đượm chôn vùi!

Bánh mì chân giò hun khói mì ăn liền, dưa muối ngô nướng bánh rán hành, mấy thứ bình thường chẳng vừa mắt hiện tại đều biến thành nhân gian mỹ vị.

Thái Dương phi thường hối hận, sờ sờ bụng trống rỗng, cảm thấy thật sự là tự mình tìm đến đau khổ.

Trên thế giới này chuyện thống khổ nhất, chính là thời điểm đói khát, anh có cái ăn, mà tôi không có.

Nhưng mà chuyện còn thống khổ hơn nữa, cũng vẫn là khi đói khát anh có cái ăn còn tôi không có, nhưng mà tôi còn phải trơ mắt nhìn, anh, ăn uống trước mặt tôi.

Thái Dương yên lặng đem ánh mắt thu hồi lại khỏi người một đại thúc đang vùi đầu ăn bát mì gói nóng hôi hổi, nuốt nuốt nước miếng.

Người ta thường nói, trọng thưởng chi hạ tất hữu dũng phu, cậu cũng không tin, mình rút ra cả tờ Mao gia gia đỏ chót mà lại không đổi được chút đồ ăn?

Trọng thưởng chi hạ tất hữu dũng phu: ý nói chịu chi ra một khoản tiền lớn, ắt sẽ có người dũng cảm xung phong nhận việc.

Vì thế Thái Dương xốc lại tinh thần, đi vào toa xe bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, xem có hành khách nào so ra dễ bắt chuyện, cuối cùng tập trung vào một bà cụ tóc trắng xóa.

Thái Dương khụt khịt mũi, dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng làm cho hai mắt của mình nhìn qua ướt nước một chút, giả bộ nhu thuận, chậm rãi tiến đến bên người bà, tội nghiệp nói: “Bà, còn có đồ ăn dư thừa không ạ? Bán cho cháu một chút, bao nhiêu tiền cũng được ạ, cháu...... đói quá ạ......”

Cụ bà đầu bạc quay đầu liền thấy, không khỏi ở trong lòng cảm thán: Ôi cha! Từ đâu lại có đứa bé xinh xắn thế này! Chứ như là khuê nữ mơn mởn vậy!

Lòng yêu thích cái đẹp ai nấy đều có, nhất là đối với phụ nữ mà nói, từ bé con ba tuổi đến cụ bà tám mươi, áp dụng rộng rãi.

Cụ bà đầu bạc lộ ra nụ cười hiền lành, vươn bàn tay già nua chậm rãi sờ sờ đầu Thái Dương, sau đó từ trong túi lấy ra một gói gì đó đưa cho Thái Dương: “Đồ ăn bà có đủ mà, con bà mua rất nhiều, chỗ này còn có chút đồ ăn vặt cho cháu gái bà, con nếu không chê thì cầm tạm ăn lót dạ, không cần tiền đâu.”

Thái Dương vừa nghe có đồ ăn ánh mắt lập tức sáng ngời, lại nghe bà nói không cần trả tiền cảm động đến rơi nước mắt!

Ngàn ân vạn tạ tiếp nhận đồ ăn bà đưa qua, Thái Dương cúi đầu nhìn kỹ, đôi mắt vốn đang vì kích động mà mở tròn xoe lập tức khựng lại......

Một túi...... thạch hoa quả?!

Lúc này loa phát thanh trong toe xe lại vang lên. Nhân viên phục vụ thông tri, bởi vì đại tuyết chất đống, phía trước có một chỗ đường ray cần tu sửa cho nên xe lửa tạm thời không thể khởi hành. Bất quá nơi này cách nhà ga thành B đã không còn quá xa, chỉ có mấy km, nếu bằng lòng tất cả hành khách hiện tại có thể tự mình xuống xe, đại sảnh nhà ga bên kia đã công bố thông tin, để người nhà hành khách tới đón ở trạm cũng có thể đến bên này nhận người.

Quả nhiên, loa phát thanh mới chấm dứt không bao lâu, người ngồi ở bên trong xe liền loáng thoáng cảm giác ngoài cửa sổ có ánh đèn lóe sáng. Có hành khách ngồi bên cửa vội vàng mở cửa sổ ra, liền nghe thấy bên ngoài dần dần ồn ào huyên náo tiếng người cùng còi xe.

Hành khách nguyên bản lo lắng buồn bã lập tức đều trở nên kích động, lấy hành lý gọi điện thoại. Thậm chí có người đã từ cửa sổ thấy bạn bè người thân chờ đợi, nhảy dựng lên ra sức hướng bọn họ vẫy tay, cả đám giống như biến thành người sống sót sau tai nạn.


Chẳng ai bằng lòng ở trên xe lửa đợi sửa chữa, hơn nữa rất nhiều người đến đón đều là lái xe tới, cho nên mọi người trong xe lửa lần lượt rời đi, dần dần, trong toa xe chỉ còn lại mình Thái Dương.

Không phải cậu không muốn đi, chính là không ai tới đón cậu, cậu lại ngượng ngùng không mở lời nổi xin đi nhờ xe, mà thật sự chung quy cũng không thể tự mình đi bộ dọc theo đường ray mấy km để trở về nhà ga?

Liếc nhìn tuyết đọng hai bên đường, Thái Dương quyết định vẫn là thành thành thật thật ngồi chờ, thuận tiện cầu nguyện một chút cho những công nhân sửa chữa có thể đạt hiệu suất cao một tẹo, đừng làm cho cậu hôm nay không thể quay về nhà.

Di động gọi không được, bên ngoài tuyết rơi đầy, này nếu lại trắng đêm không về, phỏng chừng mấy đồng chí IT trong nhà lại lo muốn chết, đợi sau khi trở về lại không cho cậu ăn điểm tâm nữa mất.

Khắp chốn bên ngoài xe đều là ôm với hôn, từng chiếc xe con dừng bên đường phun khói sau đuôi nhìn qua thật ấm áp dễ chịu, chuẩn bị đem những người mà cậu không biết danh tính quay về tổ ấm của bọn họ.

Thái Dương thấy trong lòng chua xót, vốn dĩ đang nghẹt mũi đau đầu, hiện tại lại chịu đủ cả song phương tinh thần cùng thân thể kích thích, cậu cảm thấy bản thân đặc biệt đáng thương.

Cúi đầu mở túi thạch trong tay, bóc một cái bỏ vào trong miệng.

Ưm...... vị đào mật, tuy rằng chẳng no bụng, nhưng có chút ít còn hơn không.

Cửa sau toa xe mở ra, nhân viên phục vụ cầm cuốn sổ đi vào.

“Không ai tới đón sao?” Nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Thái Dương hỏi.

Thái Dương sửng sốt, gật gật đầu với hắn, “Sao thế? Có chuyện gì ạ?”

Nhân viên phục vụ cười cười nói: “Chúng tôi đang ghi tên những hành khách không thể tự đi, chốc nữa nhà ga bên kia sẽ phái một chuyến xe bus tới đón.”

“Hóa ra không cần phải chờ ở chỗ này sao?” Thái Dương kinh ngạc.

Nhân viên phục vụ nói: “Đúng thế, cứ chờ thì đến lúc nào mới đi được a, xem tình hình này đến trước hừng đông cũng không xong nổi!”

Thái Dương cuối cùng thờ phào nhẹ nhõm, vươn cổ tha thiết nhìn nhân viên phục vụ ghi lại tên mình trên sổ, lại hỏi: “Eh? Đã có xe bus tới đón, sao lại còn muốn những người kia tự đi?”

Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt “Nhóc con cậu thật quá ngây thơ” liếc nhìn Thái Dương một cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Quý khách đây không hiểu sao, nếu không như vậy, thì chúng tôi phải phái đến bao nhiêu xe mới có thể đón hết được mọi người đây! Cậu cho nơi này là sân bay chắc? Làm sao mà có xe bus nhiều đến vậy chứ!” Nói xong, khép cuốn sổ tản bộ đi xuống một toa xe khác.

Thái Dương nghe xong lời này không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Cậu hiện tại mới biết được, nguyên lai công nhân viên chức của quốc gia Thiên triều đều là một đám phúc hắc không thể khinh thường. Ngẫm lại trước kia có thấy trên blog phỉ nhổ bọn họ, lại nhìn thủ đoạn cùng khí phách xử lý vấn đề này của người ta, Thái Dương mới phát hiện, nguyên lai những lời chỉ trích giận dữ kia thật quá yếu ớt, có tận mắt xem người ta ăn chặn công lương thì mới biết thế nào cũng không đủ!

Rất nhanh, tiếng người xe ồn ào náo động bên ngoài xe lửa dần dần đi xa, cuối cùng khôi phục một mảnh yên tĩnh.

Ánh đèn thành thị rực rỡ xa xa phản chiếu đại tuyết rơi xuống đến mông lung huyền ảo, cả thế giới thật giống như bị bao phủ trong một quả cầu thủy tinh cầu trong suốt, lấy tay nhẹ nhàng lắc một cái, khắp trời liền phủ đầy tuyết hoa.

Thời điểm tuyết rơi, thế giới luôn phá lệ tĩnh lặng. Lúc này gió đã không còn lớn như trước, bông tuyết cũng không còn tàn phá bừa bãi như ban đầu, mà ngược lại lặng lẽ, như lông chim mềm nhẹ.

Thái Dương yên lặng bóc thạch, bỏ một viên vào trong miệng, đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc trước cùng Cố Văn Vũ tham gia buffet thạch hoa quả rút thăm trúng thưởng, nghĩ đến lúc ấy Cố Văn Vũ cùng Trương Gia ở trên màn hình ngang nhiên PK, nghĩ đến thẻ số của mình bị hoán đổi......


Khi ấy cậu thế nào lại nghĩ ra, cư nhiên cùng với Cố Văn Vũ chạy tới giả mạo tình nhân!

Thái Dương cảm thấy chắn chắn đó là quyết định ngu xuẩn nhất từ lúc cậu chào đời cho tới nay.

Bất quá, đôi tình nhân có thẻ số trúng thưởng sẽ phải lên sân khấu hôn môi, Cố Văn Vũ rõ ràng là biết thế, như vậy hắn lúc trước vì cái gì lại muốn dốc sức giúp mình trúng thưởng chứ?

Chẳng lẽ cũng là muốn phát tiết ư?

Bộ dáng cậu giống đối tượng phát tiết đến vậy sao?!

Ai, quá phức tạp, nghĩ mãi cũng không rõ ràng.

Vấn đề không nghĩ ra được thì liền sẽ không nghĩ tới nữa, đây là nguyên tắc trước giờ của Thái Dương, không để cho bản thân phải chịu xoắn xuýt ủy khuất.

Nhìn nhìn thời gian, mười một giờ đêm, cậu bóc nốt viên thạch cuối cùng bỏ vào trong miệng.

Trơn lạnh, ngọt ngào.

Thái Dương cảm thấy bản thân vô luận như thế nào cũng nên tìm biện pháp gọi điện báo bình an về nhà, liền gỡ pin di động xuống, mở cửa sổ, tay cầm cục pin duỗi ra bên ngoài. Cơ hồ chỉ trong vòng vài giây, Thái Dương liền cảm thấy móng vuốt mình bị đông lạnh thành khối băng, nhanh chóng rụt lại, sau đó lại đem cục pin giờ giống y như cục băng nắm chặt lại trong tay, hai nhanh cấp tốc chà xát qua lại, rất nhanh, bởi vì ma xát sinh nhiệt, nhiệt độ của pin cũng tăng cao.

Thái Dương lại cực nhanh đem cục pin ấn vào trong di động, sau đó ấn khởi động máy......

Quả nhiên, di động khởi động thành công!

Phương pháp này có thể giúp cho di động hết pin tạm thời khôi phục một chút điện lượng, bất quá thường thường dư lượng điện phi thường ít, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì gọi được một cuộc, cho nên nếu không phải đã đến mức vạn bất đắc dĩ thì cũng đã không dùng chiêu này. Conan tập vừa rồi cũng có đoạn sạc pin kiểu này 😀

Thái Dương hà hơi thổi khí lên ngón tay đã muốn đông cứng, đang muốn bấm số điện thoại, di động lại đột nhiên lại rung lên!

Thái Dương nhìn chằm chằm dãy số hiện lên, có điểm câm lặng.

Cố Văn Vũ hắn đến tột cùng là đang làm cái trò gì vậy?!

Chẳng có nhẽ lại không làm gì, chỉ có mỗi việc lấy di động gọi điện cho cậu hay sao? Bằng không sao lại có thể canh chuẩn giờ đến vậy!

Đang muốn ấn nút tiếp điện, kết quả, di động lại tự động ngắt.

Thái Dương:......

Cậu thề, nếu chiếc di động này không phải cậu bỏ tiền ra mua, cậu nhất định sẽ quăng nó đi xa tít mù tắp luôn! Lúc nào cũng dở chứng ở thời điểm mấu chốt!


Song ở bên ngoài toa xe, Cố Văn Vũ đứng trên tuyết cúi đầu nhìn chiếc tablet nắm trong tay, trong nháy mắt tín hiệu di động thông, lập tức tóm được vị trí hiện tại của Thái Dương!

Em ấy còn chưa có đi! Vẫn còn ở trên xe!

Trong xe lửa lại vang lên tiếng loa phát thanh, thông tri những hành khách còn lại chuẩn bị xong xuôi hành lý, xe bus sân ga phái đến đã tới rồi.

Thái Dương xách ba lô, thời điểm dứng dậy cư nhiên có chút cảm giác lung lay sắp muốn ngã. Cậu vừa mệt vừa đói lại khó chịu, thở sâu một hơi, tìm được toa xe hành khách tụ tập, sắp xếp thành hàng nhảy xuống khỏi xe lửa.

Hai chân cậu vừa bước ra liền thụp vào trong đống tuyết đọng đến tận mắt cá, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhịn không được phát run.

Đi theo những hành khách khác bước thấp bước cao về phía xe bus đỗ cách đó không xa. Đèn pha xe bus cực sáng, lấp lóa khiến mắt cậu có điểm mở không nổi, lại càng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được phía sau có người hô to một tiếng:

“Thái Dương!”

Thái Dương xoay người, lại ngỡ rằng mình xuất hiện ảo giác!

Chỉ thấy Cố Văn Vũ nhiều ngày chẳng hề xuất hiện, đang dậm bước chạy nhanh về phía mình!

Cậu ta...... sao lại đến đây?

Đầu óc Thái Dương không suy nghĩ nổi, ngây ra nhìn Cố Văn Vũ đi về phía mình. Trên vai trên đầu hắn đều dính đầy tuyết trắng nhỏ vụn mà trong suốt, hai chân thon dài dễ dàng vượt quá tường thành tuyết đọng, xuyên qua đem tối đen như mực, mang theo một loại kiên định không tên, tiến về phía cậu.

Thái Dương nhìn thân ảnh càng lúc càng tới gần kia, chậm rãi nâng tay, sờ sờ trán mình.

Ừm, có điểm nóng.

Cho nên quả nhiên là xuất hiện ảo giác sao......

Đang lúc chú IT xoắn xuýt bản thân có phải hay không xuất hiện ảo giác, cũng chưa kịp nghiệm chứng thêm ngờ vực vô căn cứ của mình, liền bất chợt bị cuốn vào trong một vòng tay kiên cố mà hữu lực.

Thái Dương bị ôm thật sự chặt, cơ hồ không thở nổi, dường như ngay cả trái tim cũng muốn ngừng đập.

“Cố...... Cố Văn Vũ?” Cậu nghe thấy thanh âm bản thân khàn khàn nói.

Cố Văn Vũ không nói lời nào, chính là dùng sức ôm Thái Dương, cảm giác thân thể lạnh băng của cậu trong vòng tay mình biến ấm từng chút một, mái tóc mềm mại khẽ cọ trên sườn mặt mình...... Cảm giác hư vô giày vò hắn trước giờ không buông, cuối cùng mới từ từ tiêu tán trong hơi ấm mềm mại quen thuộc.

“Buông ra......” Giọng Thái Dương khó chịu nói.

“Không.”

“Này...... buông ra đi...... Chết tiệt con mẹ nó ôm ông chặt muốn chết ngạt rồi đây! Còn không mau buông ra!” Thái Dương rốt cục nhịn không được xù lông lên, tuy rằng nội dung câu nói có mùi thuốc súng, bất quá với tình trạng thân thể cậu hiện tại, thanh âm hữu khí vô lực kia ngược lại giống như đang hờn dỗi.

Cố Văn Vũ lập tức buông cậu ra, nhưng hai tay vẫn vòng giữ lấy cậu trong lòng.

Thái Dương dồn sức nói hết một câu, cảm thấy trời nghiêng đất ngả, trước mắt biến thành màu đen.


Mưu sát! Đây tuyệt đối là mưu sát!

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm người chẳng nói một lời trước mặt, thu khí hết nửa ngày mới nói tiếp: “Cậu đến đây làm gì?”

“Đón cậu.” Cố Văn Vũ trả lời đến thản nhiên.

“Sao...... sao lại tới đón tôi?” Thái Dương không biết vì cái gì, cậu không dám nhìn cặp mắt giờ này khắc này ngời sáng đến kinh người kia của Cố Văn Vũ. Cậu đẩy Cố Văn Vũ ra, lui về phía sau hai bước, tim đập đột nhiên nhanh hơn, giọng điệu hỏi cũng vô duyên vô cớ trở nên yếu ớt.

Đèn xe bus xa xa đột nhiên chớp hai lần, báo hiệu xe sẽ sớm khởi hành.

“Thái Dương, tôi......”

“Có chuyện gì về rồi nói sau, xe sắp đi rồi tôi đi trước đây bye bye!” Thái Dương đột nhiên cắt ngang lời Cố Văn Vũ, có chút kích động quay người muốn chạy.

Bất quá lần này, cậu không thành công. Cánh tay bị Cố Văn Vũ tóm giữ, toàn thân bị lôi lại, trực tiếp nhận được một nụ hôn. Nụ hôn này không xâm nhập, chính là nhẹ nhàng phớt lên môi cậu, rồi liền rời đi.

Thái Dương đầu tiên là ngẩn người, nhưng lập tức ý thức phía sau còn có một xe tràn đầy người đang vây xem, mặt liền đỏ bừng, vừa định đẩy Cố Văn Vũ ra chửi bới, lại bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng lần thứ hai, như thế nào cũng giãy không ra.

“Cố...... Cố Văn Vũ...... Cậu...... Cậu phát điên đấy phỏng?! Hay là uống nhầm thuốc rồi hả?”

“Tôi thích em.” Cố Văn Vũ đột nhiên nói.

“A? Cậu...... Nói gì?”

“Đừng đi, Thái Dương, đừng đi có được không?” Khuôn mặt Cố Văn Vũ chôn trong hõm vai Thái Dương, trong thanh âm mang theo một tia khẩn cầu khó có thể phát hiện.”Trước kia là tôi sai lầm, em đừng xuất ngoại nữa, có được không?”

Thái Dương không thể tin vào lỗ tai mình, xe bus đã bắt đầu khởi hành, tiếng động cơ ô tô chậm rãi tan biến, trong thiên địa tựa hồ chỉ còn lại hai người cậu và Cố Văn Vũ, mặc cho bông tuyết dừng lại trên thân.

Đầu óc cậu rối loạn, còn chưa biết nên phản ứng như thế nào, song có lẽ vì sĩ diện, miệng đã theo bản năng tiếp lời:

“Hở? Cậu bảo không đi thì không đi chắc? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng một câu của cậu thôi á? Cố Văn Vũ, cậu là bố tôi chắc?”

Thái Dương nói ra những lời này liền có chút hối hận, cảm giác lời này có điểm quá phận. Nhưng mà cậu nhớ đến ngày đó cũng ở trên xe lửa, lời Cố Văn Vũ nói với cậu lại còn quá đáng hơn, cậu ấm ức mãi trong lòng, chung quy cũng muốn báo thù lại.

Quả nhiên, thân thể Cố Văn Vũ cứng đờ, nhẹ nhàng buông Thái Dương ra.

Thái Dương tưởng rằng hắn sẽ lại giống như trước đây không nói một lời mà bỏ đi, toàn thân liền lạnh ngắt.

Chẳng dè lần này Cố Văn Vũ không những không lui bước, mà còn nắm lấy bờ vai cậu, ánh mắt thực nghêm túc nhìn cậu, tựa như bộ dáng khi nhìn cậu trong công viên mấy ngày trước, nhìn đến mức khiến người ta mặt nóng tâm run.

“Thái Dương, vô luận em có bằng lòng hay không, vô luận em có thích tôi hay không, em cũng đều không được đi.”

“Vì sao, tôi bán cho cậu rồi chắc?!” Thái Dương kỳ thật đã muốn chống đỡ không nổi, nhưng vẫn là mạnh miệng.

Mà lúc này, ánh mắt Cố Văn Vũ lại nhẹ nhàng đảo qua một chỗ phía dưới hai người, sau đó trấn định nói:

“Bởi vì, chúng ta đã gạo nấu thành cơm rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận