Thất Hữu Bất Trực

Qua hơn hai tiếng, Thái Dương cùng Đường béo hai người vẫn đang ở trước máy tính phân cao thấp, nhưng nhóm IT xung quanh xem náo nhiệt lại chẳng vì thời gian đằng đẵng tẻ nhạt trôi qua mà mất đi hứng thú đối với cuộc đọ sức này. Ngược lại chính là, bọn họ lại càng thêm bị thu hút. Nhất là đối với Thái Dương, rất nhiều người thậm chí trực tiếp đứng ở phía sau cậu nhìn cậu kiểm nghiệm chương trình.

Bọn họ rất nhanh liền chú ý rằng khi Thái Dương sắp xếp kiểm tra lại không tìm ở cùng một chỗ giống như những người khác.

Bình thường dưới tình huống muốn tìm ra lỗi sai trong mã hóa phức tạp, đều cần phải chạy chương trình test kiểm tra từng phần nhập, sau đó mới từng bước thu hẹp phạm vi điều tra, bởi vì có những lỗi sai chỉ dựa vào mắt thường là không thể nhìn ra, nhất thiết phải sau khi vận hành thực tế mới có thể tìm được BUG.

Nhưng Thái Dương lại không như vậy. Cậu chính xác là trực tiếp “Đọc” số liệu. Đúng vậy, tựa như là đang đọc sách, khến cho nhóm IT nhóm cảm thấy, cậu dường như chỉ cần thông qua việc “Nhìn” là có thể tìm ra điểm sai.

Mới ban đầu tất cả mọi người đều tỏ vẻ khinh thường với điều này, cho rằng nhóc con trẻ tuổi này là đang thể hiện. Bất quá rất nhanh bọn họ liền phát hiện, thời điểm Thái Dương dừng lại chỉnh sửa trên chương trình, chỗ đó đích thật là có lỗi, mà cái loại lỗi sai này, xen lẫn trong ngàn vạn ký tự căn bản rất khó phát hiện.

Càng làm cho bọn họ sợ hãi thán phục chính là, thời điểm sửa chữa số liệu luôn luôn yêu cầu phải chú ý một chút đến tính đối xứng. Cũng chính là ở bộ phận phát sinh có sửa chữa, thường thường ở bộ vị tương ứng phía sau cũng phải phối hợp sửa đổi. Nếu là chương trình đơn giản thì không sao, song một khi chương trình đủ khổng lồ, đoạn đối xứng như vậy sẽ rất khó xác định, chung quy phải cân não một phen mới có thể bảo đảm không phạm phải sai lầm. Mà Thái Dương xử lý vấn đề này cơ hồ căn bản không quá tốn thời gian như vậy.

Hơn nữa Thái Dương chẳng những không hạn chế sửa chữa, có những chỗ thậm chí sẽ không chút do dự trực tiếp delete sạch, sau đó lại nhập thêm một ít nội dung mới. Phải biết rằng, một chương trình đã viết hoàn chỉnh thì rất khó để thay đổi quá nhiều, bởi vì thường xuyên chỉ cần không cẩn thận, sẽ không biết thế nào mà đụng phải phần core, sẽ làm cho toàn bộ chương trình sụp đổ, cho nên có rất ít người tại thời điểm điều chỉnh chương trình lại cải tổ ở phạm vi rộng như vậy.

Thấy chàng trai trẻ tuổi sửa chữa bất kể hậu quả như vậy, có mấy người trong mắt không khỏi lộ ra sự không tán thành thật sâu, thậm chí là hoài nghi. Nhưng lại nhịn không được sự hiếu kỳ trong lòng, muốn biết đại danh tác này cuối cùng sẽ cho ra kết quả như thế nào.

Thời điểm Cố Văn Vũ ở bên ngoài đàm phán xong hợp đồng trở lại phòng làm việc, chứng kiến đám nhân viên đang vây xem một màn PK.

Một đám nhân viên thủ hạ chẳng thèm làm việc, ngược lại bu lại xem náo nhiệt, chuyện này nếu xảy ra tại công ty khác, nháy mắt ông chủ xuất hiện, cam đoan tất cả mọi người sẽ liền tản mát ra hết, ai mà dám tiếp tục bất động tại chỗ chứ?

Nhưng mà, đám nhân viên kỹ thuật trong văn phòng này của Cố Văn Vũ, chỉ cần chạm phải vấn đề có quan hệ với máy tính là một đám liền đều hóa thân thành ngoại tộc. Ông chủ trở về, người ta thì cứ vây xem, muốn xem náo nhiệt thì liền xem náo nhiệt. Từng cặp mắt đều khóa chặt chằm chằm nhìn vào số liệu trên màn hình máy tính của Thái Dương, thi thoảng còn nhỏ giọng trao đổi thảo luận vài câu, căn bản là không thèm để tâm đến BOSS nhà mình.

Cố Văn Vũ quét mắt liếc mọi người một cái, lúc ánh mắt dừng ở trên người Thái Dương hơi hơi có chút xúc động. Bất quá hắn cái gì cũng chưa nói, chính là lẳng lặng đi đến trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, cần làm gì thì làm cái cái đó, cũng không đi quấy rầy bọn họ.

Lại qua ước chừng một giờ nữa, ngay tại thời điểm Đường béo nhíu mày cấp tốc dùng công cụ test sắp xếp kiểm tra chương trình, thình lình nghe thấy bên tiếng gõ bàn phím không ngừng bên kia chợt dừng lại.

Tâm can gã béo run lên, mơ hồ cảm thấy được đại sự không ổn, mình sắp thua rồi, bất quá hắn thật sự không thể tin được lại có người ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy chỉnh sửa xong xuôi cái chương trình lộn mửa này.


Tuy nhiên, theo một tiếng nhấn enter thanh thúy vang dội, gã béo nghe được tiếng than sợ hãi của nhóm đồng sự.

Chương trình sau một hồi Thái Dương sửa chữa, toàn bộ đem nhập vào phần mềm test detect, vận hành hoàn mỹ trôi chảy, thậm chí tốc độ đọc so với ban đầu cũng nhanh hơn không chỉ một bậc.

Mà lúc trước, Thái Dương một lần cũng không có dùng đến chương trình detect test này.

Công cụ kiểm tra đo lường duy nhất của cậu, chính là hai mắt cậu.

Thái Dương hoàn thành bước cuối cùng, rốt cục thả lỏng thở hắt ra, lau mồ hôi trên trán, toàn thân đều nhũn ra trong ghế dựa.

Bên cạnh có người đưa cho cậu một cốc nước ấm, Thái Dương tiếp nhận vừa muốn ngẩng đầu nói cám ơn, lại phát hiện cư nhiên là Cố Văn Vũ.

“Cám ơn!” Thái Dương tiếp nhận cốc thoáng ra hiệu cho hắn.

Cố Văn Vũ cái gì cũng chưa nói, chỉ đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười này trong mắt Thái Dương coi như bình thường, bởi vì bình thường không hiếm lần thấy hắn cười với mình, hình tượng mặt gỗ sớm đã không còn sót lại chút gì trong lòng.

Nhưng mà, nụ cười thoáng qua giây lát ấy lại chói lòa mắt chó của một đám IT xung quanh, liền thấy cằm liên tiếp rơi xuống, ai nấy đều chằm chằm nhìn Cố Văn Vũ giống như gặp quỷ.

Ai nha má ơi! Lão Đại của bọn họ cư nhiên lại cười! Cư nhiên lại cười! Mặt gỗ cư nhiên cũng sẽ cười?!

Thái Dương lại không có cảm thấy có gì không thích hợp, đem cốc nước uống hết một hơi liền đứng lên đi toilet, muốn rửa mặt.

Cậu vừa đi, trong văn phòng tức khắc ầm ầm nổ tung!


“Lão Đại! Anh tìm đâu ra được bảo vật như thế vậy!” Một chú IT mắt lấp lánh ánh sao.

“Ôi đệch cứ thế này thật sự là phát tài rồi nha!” Một chú IT khác hưng phấn xoa xoa tay, vẻ mặt giống như tú bà nhìn thấy báu vật cực phẩm.

“Thật...... Thật không có khoa học!” Gã béo vẻ mặt ưu thương nhìn chương trình trên máy của Thái Dương, “Lão Đại, anh không phải là nhìn trúng được dị năng của chị dâu nên mới lừa người ta về đây đấy chứ?”

Một tiếng “chị dâu” gã béo gọi ra này, tất cả mọi người đều lòng hiểu mà không nói ra dùng một ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía lão Đại của bọn họ. Muốn nói không hổ là lão Đại a, cho tới bây giờ chưa từng mua bán lỗ vốn.

Đối diện với ánh mắt ái muội bất minh của đám IT, biểu hiện của Cố Văn Vũ lại rất thản nhiên, cũng không có bất cứ đánh giá gì về trận PK mới nãy, thấy mọi người vẫn tha thiết chờ mong nhìn mình, trong mắt lóe ra quang mang bát quái, mới thản nhiên bỏ một câu:

“Trong giờ làm mà không làm việc, không muốn nhận tiền thưởng cuối tháng nữa hở?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt nhóm IT liền ỉu xìu, một đám cùng nhanh chóng lao tới vị trí của mình, vùi đầu làm việc chăm chỉ.

Gã béo bởi vì mới nãy vẫn chuyên tâm vào máy tính của mình, cho nên cũng không biết Thái Dương cụ thể là điều chỉnh chương trình như thế nào, nghe đám đồng nghiệp truyền ra thì vô cùng kì diệu, liền đi tìm một đồng chí IT nãy giờ vẫn dùng di động quay hình đem về xem, vừa xem vừa tặc lưỡi, sau đó thò đầu hướng Cố Văn Vũ hô: “Lão Đại, anh có muốn cùng đến xem thủ đoạn của thằng nhóc đó không? Quả thực là quá mức nghịch thiên á!”

“Không cần xem.”

Ngữ khí Cố Văn Vũ thản nhiên, bình tĩnh xoay người quay lại bên bàn làm việc của mình, lấy ra gói thuốc bột chữa cảm cùng một túi thạch hoa quả mới mua, khi lại ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy cậu bé IT trẻ trung xinh đẹp đến chói mắt từ trong toilet đi ra.

Trong nháy mắt kia, khóe miệng hắn nhịn không được hướng nhếch lên một độ cong đẹp mắt.

Đúng vậy, cần gì phải nhìn lại nữa?


Người Cố Văn Vũ hắn coi trọng, sao có thể nhầm được?

Bởi thế cứ như vậy, Thái Dương dùng một hồi phấn khích khai mạc biểu diễn, giành được sự thừa nhận của nhóm IT kiêu ngạo lại tài hoa hơn người. Hơn nữa tính cách cậu vốn hiền hoà thoải mái, bộ dạng người lại đẹp, có thể nói, rất nhanh liền cùng đám người tuổi tác xấp xỉ mình xoắn xuýt thành một đống.

Nhất là Đường béo, lại càng như một khối thuốc cao bôi trên da chó cả ngày dính trên người Thái Dương, chẳng những bất kể hiềm khích trước kia, ngược lại càng lúc càng thấy thằng bé này thuận mắt, không có việc gì cũng thích dán lại gần, còn luôn ở sau lưng ông chủ ngầm gợi ý muốn truyền cho Thái Dương xem mấy bộ film đặc biệt.

Bất quá chuyện này để nói sau.

Nếu đã quyết định không đi nữa, Thái Dương còn có rất nhiều việc phải xử lý, đầu tiên chính là phải viết mail liên hệ với vị kia giáo sư kia. Thái Dương chọn lời thật lâu, cuối cùng đành lấy chuyện phát hiện ra cơ hội làm ăn khó có được, muốn cùng mấy bằng hữu ở lại trong nước gây dựng sự nghiệp làm lý do, thực khách khí ngỏ lời muốn tạm hoãn kế hoạch xuất ngoại. Sau một phen cảm tạ cùng giải thích thành khẩn, lại thật cẩn thận hỏi dò, có thể chiếu theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục đem Quách Minh Viễn làm người được đề cử hay không.

Trong bất an thấp thỏm, Thái Dương rốt cục cũng nhận được hồi âm của giáo sư. Điều khiến cho cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi chính là, vị giáo sư kia cũng không có bởi vậy mà giận dữ, ngược lại khi biết được công ty bọn Thái Dương có dự định nghiên cứu phát triển phần mềm phân tích ngữ âm liền nảy sinh hứng thú nồng đậm đối với kế hoạch của bọn họ, đề xuất muốn cùng cậu bảo trì liên hệ. Nếu có đột phá kỹ thuật hoặc là nghi vấn gì, hoan nghênh Thái Dương bất cứ khi nào cũng có thể gửi mail thảo luận cùng ông, hơn nữa vẫn hy vọng tương lai có một ngày Thái Dương có thể đến chỗ ông tham dự nghiên cứu hạng mục.

Về phần sư huynh Quách Minh Viễn, giáo sư bày tỏ, ông cùng Quách Minh Viễn là bạn bè quen biết nhiều năm, vốn vẫn đang cố gắng giúp anh được thêm vào danh sách đề cử, ngược lại như vậy lại không còn phiền toái gì nữa.

Có câu trả lời thuyết phục từ giáo sư, con tim treo cao của Thái Dương mới cuối cùng mới được buông xuống.

Mà Quách Minh Viễn sau khi nghe xong dự tính của cậu hồi lâu không nói gì, cuối cùng chính là thật sâu nhìn cậu một cái, hỏi: “Con đường này ngày sau không dễ đi, em biết rõ rồi chứ? Đã nghĩ thông suốt sau này phải nhắn nhủ như thế nào với bác trai bác gái chưa?”

Thái Dương ngẩn người, sau đó hiểu được ý tứ của Quách sư huynh, cúi đầu ngẫm lại, cười nói: “Có biện pháp gì nữa đây ạ? Có đôi khi thương một người, chính là cái loại cảm giác không phải hắn thì không được, như thế nào cũng thay đổi không được. Nếu phải ép buộc bản thân không nghĩ đến nữa, tư vị kia so với chết còn khó chịu hơn. Có lẽ đây là số mệnh chăng? Kỳ thật cả đời mà có thể tìm được một người mang đến cảm giác như vậy, cũng là rất tốt đấy ạ.”

Quách Minh Viễn nghe xong lời Thái Dương, không khỏi vui vẻ, xoa nhẹ một chút trên đầu cậu, nói: “Ranh con này, như thế nào lại đột nhiên nói như ông cụ non thế? Lại nói, em sao mà biết chết là cái tư vị gì chứ?”

Thái Dương làm mặt quỷ: “Là nói như vậy đó ạ, đợi thời điểm sư huynh anh gặp phải một người như vậy, phỏng chừng liền hiểu được tâm tình của em á.”

“Anh?” Quách Minh Viễn sờ sờ cằm nở nụ cười, “Phỏng chừng anh đời này sẽ cùng kết hôn với cái máy tính quá, ai mà biết được? Ha ha......”

Lúc Lý Lập Bang cùng Trương Gia biết Thái Dương không xuất ngoại mà đi làm tại công ty Cố Văn Vũ, phản ứng của hai người cũng bất đồng.

Trương Gia lại không biểu lộ điều gì, chỉ nói hai câu linh tinh đại để là Thái Dương cố gắng mà làm việc, còn nói nếu công việc không vừa ý nhất định phải nói cho cậu, hơn nữa đặc biệt quan tâm đến chuyện Thái Dương ngủ chiếc giường mới thoải mái hay không.


Lý Lập Bang biết Thái Dương không đi ngược lại phi thường cao hứng, mấy ngày liền đều vui sướng hân hoan, còn luôn tìm cơ hội móc méo Cố Văn Vũ, khuyên Thái Dương cùng hắn đi tiếp nhận xưởng di động sơn trại của cha mình, nói muốn đem cái thứ đồng nát nhìn không ra hình thù ấy đập nát toàn bộ đem bán phế liệu, rồi sẽ lại tự tạo dựng thương hiệu gì gì đó cho riêng mình.

Mỗi lần Trương Gia sẽ ở bên cạnh trào phúng: “Đi theo cậu gây dựng sự nghiệp? Có mà ăn không khí mất?”

Lý Lập Bang mắt trợn trắng: “Mày biết cái gì, tao đây là giúp thằng ranh này nâng cao giá trị con người, có người tranh giành mới thể hiện được tầm quan trọng, gã Cố Văn Vũ kia mới có cảm giác nguy hiểm!”

Trương Gia sau khi nghe xong nhíu mày, nhìn nhìn về phía người ngồi ở một góc phòng khách vùi đầu lập trình, cuối cùng tán thưởng vỗ vỗ đầu Lý Lập Bang nói: “Không thể tưởng được cái đầu dốt nát của cậu có đôi khi vẫn có thể hoạt động, không tồi, vẫn còn giá trị để tiếp tục sinh trưởng trên cái cổ này.”

Vì thế cuộc sống của năm người lại khôi phục quỹ tích lúc trước, chẳng qua trước kia Thái Dương là theo Lý Lập Bang Trương Gia Quách Minh Viễn đi làm, hiện tại biến thành cùng Cố Văn Vũ cùng ra cùng vào.

Quách Minh Viễn bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị thủ tục xuất ngoại, tâm nguyện nhiều năm rốt cục đã đạt thành, dùng lời của anh mà nói thì là, “Cả người đều tràn ngập sức sống, giống như trẻ ra mười tuổi”.

Về phương diện khác, ở Thiên Độ, Trương Gia thông qua thời gian ngắn ngủi nửa năm liền thành công thăng chức, hơn nữa còn xin chuyển qua bộ nghiên phát thị trường. Tuy bọn Thái Dương không biết cậu vì cái gì muốn chuyển qua nghiên phát thị trường, nhưng biết Trương Gia người này đa mưu túc trí, làm cái gì khẳng định đều có quyết định của riêng mình, cũng sẽ không phải bận tâm.

Chức vị của Lý Lập Bang tuy rằng không có biến hóa gì, nhưng tiền lương so với mới thời điểm vừa nhậm chức lại vượt lên một phen. Chính là tâm tình của hắn thế nào cũng không tốt, bởi vì bên nhà lại phái người thúc giục hắn từ chức, đi tiếp nhận việc buôn bán của gia đình.

Thái Dương thỉnh thoảng cũng sẽ được chút tin tức về gã Hạ biến thái kia, nghe nói con cáo già kia gần đây tâm tình thật không tốt, luôn vô duyên vô cớ nổi giận với cấp dưới, cũng bởi vậy bị đại BOSS gọi đến mắng một hồi.

Rất nhanh, hơn nửa tháng trôi qua đảo mắt đến đến cuối tháng mười hai.

Đương lúc mọi người bình tĩnh đưa tiễn ngày tận thế, câu chuyện 2012 tận thế ồn ào huyên náo rốt cục tự sụp đổ, mọi người rất nhanh liền đem sự chú ý chuyển dời đến ngày lễ phương Tây kế tiếp còn thu hút hơn nhiều. Thêm nữa còn nương theo tàn dư đề tài tận thế, ngày lễ này còn mang một cái tên vang dội cực hài hước —— lễ Giáng Sinh đầu tiên sau tận thế.

Vốn dĩ chuyện này chẳng hề quan hệ với đám IT luôn luôn không dính dáng gì đến sự lãng mạn, song đối với Thái Dương từ sau khi xác định quan hệ cùng Cố Văn Vũ chẳng hề tiến triển thêm bước nào mà nói, ngày lễ đã có chút không giống bình thường.

Vốn là ngày lễ tôn giáo chúc mừng Jesus giáng sinh, ở phương đông lại trở thành một cơ hội hò hẹn cho vô số tình nhân ân ái ngọt ngào.

Bởi vậy, tại đây đêm trước lễ Giáng Sinh, cũng chính là buổi sớm đêm bình an, Cố đại thần rốt cục đem hai tấm vé xem film mua đã lâu giấu trong ngăn kéo, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Thái Dương.

Đêm bình an = Chrismast Eve


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận