Thất Hữu Bất Trực

Cố Văn Vũ không thích mùa đông.

Hắn không thích cái lạnh, lại càng không thích tuyết.

Bởi vì những điều đó luôn có thể làm cho hắn hồi tưởng lại ác mộng màu trắng rất nhiều năm trước kia.

Chính là cái mùa đông đáng sợ ấy, cướp đi song thân của hắn, cướp đi thời ấu thơ hạnh phúc vốn dĩ thuộc về hắn, thậm chí thay đổi toàn bộ cuộc đời hắn.

Nhưng vận mệnh chính là thích đùa bỡn người như vậy, Cố Văn Vũ cũng không biết đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, bông tuyết sáu cánh bạch sắc trong suốt kia, thế nhưng lại lặng yên không tiếng động thâm nhập vào đáy lòng phủ đầy bụi của hắn. Không còn sợ hãi, không còn mâu thuẫn, chính là mang theo sự ấm áp cùng rung động nhàn nhạt, theo đó là một hình ảnh khiến tim hắn đập thình thịch, ngưng kết lại vĩnh viễn.

Tựa như lúc này, cậu bé nhỏ tuổi với nụ cười sạch sẽ trong sáng như băng tuyết, đứng trước mặt hắn, vì hắn mà đưa tay quàng lên một chiếc khăn quàng cổ đỏ mềm mại.

“Ưm, không tồi, so với trước kia còn đẹp zai hơn nhá! Ha ha mắt tớ nhìn quả nhiên là tốt mà!”

Sau khi quàng khăn xong xuôi, Thái Dương lui hai bước về phía sau, tường tận nhìn nhìn, hiển nhiên cảm thấy thực vừa lòng.

“Cám ơn.” Cố Văn Vũ nhẹ giọng nói.

“Hey, khách khí cái gì chứ!” Thái Dương có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, song khóe miệng lại cong lên, bộ dáng dạt dào vui thích. Cậu kéo Cố Văn Vũ, hai người tiếp tục sóng vai đi trên đường, đèn đuốc rực rỡ muôn màu đem mặt đất, tuyết trắng đầy trời chiếu thành sắc màu mộng ảo, khiến người ta bất tri bất giác quên đi giá lạnh, chỉ nhớ rõ sự tốt đẹp trước mắt.

“Lại nói tiếp, thời gian chúng ta quen biết chưa được lâu lắm, có rất nhiều chuyện chưa được biết rõ giữa đôi bên, tựa như hôm nay, tớ cũng không biết là sinh nhật cậu. Cậu...... có giận hay không thế?”

Giọng điệu cẩn thận thăm dò nghe vào khiến trong lòng Cố Văn Vũ ấm áp, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới trên thế giới này sẽ có một cái con người đáng yêu như vậy, mà người đó chính là đang đi bên cạnh hắn.

Nếu như có thể, hắn chỉ muốn cứ cùng cậu tiếp tục đi tới, mãi cho đến khi ngắm hết phong cảnh bên đường.


“Giận thì sao, mà không giận thì như thế nào?” Cố Văn Vũ nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Ở cùng Cố Văn Vũ được một thời gian dài, rất khó để không cân nhắc một chút trước khi nói chuyện xem vấn đề này có phải có vỏ ngoài che đậy hay không, miễn cho lại bất tri bất giác đem chính mình cuốn vào trong. Cho nên Thái Dương lần này hơi suy nghĩ một chút mới trả lời: “Cậu nếu mà giận thì tớ sẽ nói đôi câu êm tai, vỗ về cậu một chút, dù sao chủ tiệc vẫn là lớn nhất mà! Cậu nếu không tức giận, thì chứng tỏ cậu khoan dung độ lượng, rất đáng biểu dương!”

“Ừ.”

“‘ Ừ ’ là ý gì hở? Cậu thực không thú vị!”

“Bởi vì em đã khen ngợi, cho nên tôi không tức giận.” Cố Văn Vũ bình tĩnh nói.

“Ể? Tớ khen ngợi khi nào chứ?” Thái Dương bắt đầu nhớ lại.

“Em nói, em rất có mắt nhìn.”

“Đúng vậy, tớ là đã nói thế a......” Thái Dương vừa mới bắt đầu còn mù mờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hiểu được “thâm ý bên trong” của Cố Văn Vũ, tức giận cười mắng: “Này! Cố Văn Vũ cậu cũng thật quá tự luyến đó nha! Cậu nói rõ ràng ra xem nào! Cái gì mà bảo mắt nhìn tớ tốt chứ!”

Tự luyến = Yêu bản thân

Có ý gì hả, muốn nói mắt nhìn tớ tốt nên mới nhắm trúng cậu sao!

“Hử? Chẳng lẽ mắt nhìn của em không tốt ư?” Ánh mắt luôn luôn bình thản của Cố Văn Vũ nhưng lại mang theo vài phần chế nhạo hiếm có.

“Cũng...... Cũng không phải......” Thái Dương lại cảm thấy mặt nóng bừng, không biết nói cái gì cho phải, nhưng cậu lại không cam lòng cứ như vậy bị Cố Văn Vũ xoay vòng, vì thế ngang ngược hất cằm: “Hừ, cũng không biết lúc trước là ai bám dính lấy đuổi tới nhà ga, cũng không biết là ai nói yêu nói thích, cũng không biết là ai nói mỗi ngày đều muốn mua thạch hoa quả cho tớ...... Dù sao đi nữa khi đó là cậu chủ động! Biết chưa, là cậu chủ động đó! Cái gì mà bảo mắt nhìn tớ tốt chứ......”

Lúc này hai người vừa vặn đi đến giao lộ, đèn tín hiệu qua đường rất nhanh từ xanh chuyển đỏ, Cố Văn Vũ quay đầu lại nhìn một cái, thấy Thái Dương vẫn đang ở chỗ “cậu chủ động cậu chủ động”, nhịn không được mỉm cười. Sau đó cũng không nghe tiếp mấy lời phân trần mặt đỏ tía tai kia nữa, trực tiếp một tay kéo người lại, chạy vội qua bên đường đối diện!


Nhìn con số đếm ngược xanh biếc trên đèn tín hiệu đối diện đang từng chút giảm dần, hai người tựa như phía sau có dã thú đuổi theo, đều liều mạng chạy như điên. Mở lớn miệng hô hấp đón gió mà cười, không khí lạnh giá rót vào trong miệng, bông tuyết làm ướt hàng mi, vạt áo khoác cùng đầu khăn quàng cổ đều mặc sức tung bay trong gió!

Cuối cùng, bọn họ rốt cục ở trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc thành công sang được phần đường đối diện, Thái Dương mệt đến thở hồng hộc, còn nhớ cũng có một lần vận động kịch liệt như vậy là thời điểm ở nhà cậu đuổi theo xe bus công cộng. Khi đó bản thân cũng là bị Cố Văn Vũ lôi chạy như thế, sau khi lên xe cơ hồ toàn thân đều tê liệt.

Cứ tiếp tục thế này thì không được! Thái Dương không khỏi có cảm giác nguy cơ thật sâu.

Nghe nói hai người ở cùng một chỗ, luôn luôn có một người phải ở dưới. Chiếu theo tình trạng trước mắt của bọn họ, vô luận là từ thể lực hay là vóc dáng, Thái Dương đều rõ ràng là rơi vào thế yếu. Như vậy nếu ngày nào đó thật sự là thiên lôi dẫn địa hỏa, cậu chẳng phải là sẽ xúi quẩy rồi sao?

Chỉ cần tưởng tượng đến cái chỗ đó của mình sẽ bị cái kia cái kia, Thái Dương liền cảm thấy được một trận co rút trong dạ dày.

Cho nên thật sự là phải tăng cường rèn luyện! Nhất định phải từ yếu biến thành cường tráng!

Thái Dương đã bắt đầu âm thầm xây dựng bảng kế hoạch tập thể hình ở trong lòng, vì vậy không hề biết được Cố Văn Vũ đang lôi mình đi đến chỗ nào. Đến khi cậu phục hồi tinh thần lại, phát hiện hai người đã muốn đứng trước cửa một tiệm bánh ngọt.

“Đến đây...... để làm chi vậy?” Thái Dương hỏi.

“Hôm nay còn chưa mua thạch hoa quả cho em.” Cố Văn Vũ thành thực trả lời.

Thái Dương mơ hồ cảm thấy cửa tiệm này có điểm nhìn quen mắt, ngẩng đầu nhìn nhìn biển hiệu, theo Cố Văn Vũ tiến vào. Mà khi cậu vừa thấy cậu nhân viên cửa hàng đứng trước quầy kia, lập tức liền hiểu được vì cái gì nhà này tiệm bánh này lại nhìn không vừa mắt như vậy.

“Quý khách, xin hỏi ngài muốn gọi món gì.”

Có thể bởi vì vẻ ngoài của Thái Dương cùng Cố Văn Vũ rất xuất sắc, cũng có thể là ngày đó hành vi của Thái Dương thật sự quá ấn tượng, cậu nhân viên này thế nhưng còn nhớ bọn họ rất rõ! Mà đây không thể nghi ngờ là chuyện Thái Dương không muốn thấy nhất.


“Vì sao lại tới đây vậy?” Khi nhân viên phục vụ dùng một ánh mắt nghi hoặc khó hiểu di chuyển qua lại giữa hai người, Thái Dương có chút vô lực hỏi.

Đúng vậy, cửa tiệm này chính là nơi lúc trước Cố Văn Vũ hẹn gặp nữ khách hàng lại chạm mặt Thái Dương. Hồi tưởng lại lúc ấy, cậu nhóc IT ghen ghét dữ dội, còn phi thường có”Phong độ” tặng một phần bánh kem “Happily ever after” cho bọn hắn, mà bản thân lại ôm một ly Pacific Blues u sầu rời đi.

Cho nên Thái Dương đối với cửa tiệm này cũng không có ấn tượng gì tốt đẹp cả.

Nhưng Thái Dương không biết chính là, ngay tại thời điểm cậu mất mát bỏ đi, Cố Văn Vũ vẫn luôn nhìn theo cậu, hơn nữa còn đuổi theo, mãi đến khi nhìn thấy cậu cùng bạn học ăn cơm, uống rượu, đùa giỡn, say khướt...... Tâm tình của hắn cũng chẳng tốt hơn Thái Dương khi đó bao nhiêu, bất quá lúc sau hắn ngược lại nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.

Cố Văn Vũ hiển nhiên không muốn đem sự tình phát sinh ngày đó làm rõ với Thái Dương, đối diện với sự nghi vấn của Thái Dương, hắn chính là nói: “Bởi vì tên các món của cửa tiệm này đều thực rất đặc biệt.”

Nói xong, Cố Văn Vũ liền đi tới quầy, cùng nhân viên cửa hàng gọi món, muốn một phần quả đông lạnh, vừa muốn một phần lẩu kem.

Cùng nguyên lý với món lẩu trái cây thôi. Dùng que inox xiên một viên kem, nhúng vào chocolate đun chảy, thế là mình đã có món lẩu kem =))))

Thái Dương một mặt có chút chột dạ, thập phần lo lắng Cố Văn Vũ sẽ biết mình lúc trước từng ghen tuông quá đáng ở trong này, như vậy liền rất mất mặt. Mà một mặt khác, trong lòng cậu đích xác không được tự nhiên, tưởng tượng đến bộ dáng hắn cùng cô gái xinh đẹp kia ở cùng một chỗ liền cảm thấy được hàm răng đau đến chua xót.

Cậu ngồi trên ghế rối rắm nửa ngày, rốt cục ngẩng đầu nhìn Cố Văn Vũ ngồi ở đối diện, giả bộ ngữ khí thoải mái mà hỏi: “Không khí trong này không tồi a, hay đến lắm hả?”

Vốn tiệm bánh ngọt này nổi danh với phong cách tinh tế lãng mạn, hơn nữa vì nguyên do lễ Giáng Sinh, lại càng được trang trí đến ấm áp tinh xảo, hận không thể khắp chốn đều tản mát ra bong bóng phấn hồng.

“Ừm, đây là lần thứ hai.” Cố Văn Vũ đáp.

Thái Dương trong lòng càng chua, lại hỏi: “Hử? Vậy lần đầu tiên là cùng ai a?”

Cố Văn Vũ nhìn nhìn Thái Dương, tận lực bảo trì thản nhiên: “Một nữ khách hàng, là cô ấy giới thiệu chỗ này.”

“A, là nữ khách hàng.” Thái Dương nhướn nhướn mi, bản thân cũng không có chú ý tới ngữ điệu nói chuyện có điểm kỳ quái, ghen tuông nồng đậm chan chứa trên trong kém chút nữa là chuyển hóa thành một hũ dấm lớn lâu năm, hất thẳng vào mặt Cố Văn Vũ.


Cố Văn Vũ không có nói tiếp, có một số việc chung quy càng tô càng đen, chi bằng cứ xử lý tạm đã.

Mà Thái Dương cũng không có tiếp tục truy vấn, chính là bình tĩnh ngồi tại chỗ dùng món.

Nói cho mà biết, cậu không có ghen! Cậu chẳng muốn giống như thiếu nữ quản bạn trai chặt đến như vậy đâu! Cậu đây chính là đàn ông à! Đùa đấy hả, đàn ông sẽ vì chút việc vặt ấy mà phiền lòng sao? Đàn ông là phải đem tâm tư đặt ở trên sự nghiệp, sao có thể như nữ nhi tình trường được!

Thái Dương nghĩ như vậy, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua chiếc bàn Cố Văn Vũ cùng nữ khách hàng đã ngồi khi ấy, lại nhịn không được hung hăng lườm xéo đồng chí IT đối diện một cái.

Rất nhanh, món điểm tâm ngọt bọn họ gọi đã được mang lên.

Thời điểm nhân viên phục vụ mang đồ lên đều sẽ giới thiệu một chút về tên món điểm tâm, lấy việc đó để nhấn mạnh phong cách riêng, độc đáo có một không hai của cửa tiệm bọn họ.

Tỷ như nồi lẩu kem kia, tên gọi “Love till the end of the world”.

Thái Dương nhìn nồi lẩu chocolate cuồn cuộn nhiệt khí, lại nhìn nhìn mấy khay kem viên chạm khắc thành các hình dạng màu sắc khác nhau, mắt đã bắt đầu tròn xoe.

Phải biết rằng lực sát thương của bánh ngọt đối với cậu mà nói không thể nghi ngờ chính là trí mạng. Dù cho khó chịu thế nào ở trước sự hưởng thụ ngọt ngào này đều có thể không chút trở ngại mà tan rã, cái gọi là thuốc hay hóa giải hiểu lầm, phương thuốc cổ truyền chữa trị tâm linh, chỉ cần một phần này, đối với Thái Dương là tuyệt đối hữu hiệu.

Cậu cơ hồ đã quên mất đây là tiệm bánh ngọt mình không ưa. Ngay lúc hai mắt cậu tỏa sáng cầm lấy chiếc đũa màu bạc chuẩn bị gắp một khối kem thả vào nồi chocolate xiên lên nhét vào miệng, món ngọt thứ hai bọn họ gọi được mang lên.

Đó là thạch hoa quả Cố Văn Vũ mua cho Thái Dương.

Cũng là lời hứa hẹn của Cố Văn Vũ đối với Thái Dương.

“Xin chào quý khách, đây là sản phẩm mới của tiệm chúng tôi.”

Nhân viên phục vụ mang găng tay trắng cung kính đem một ly pudding thạch hoa quả xinh xắn như thủy tinh đặt ở trước mặt Thái Dương.

“Món điểm tâm ngọt này có tên gọi ‘ Love at the 1st sigh ’, cảm tạ ơn ngài đã thưởng thức.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận