Thật Lòng Yêu Em

Lúc Lăng Diệc Cảnh bước ra khỏi biệt thự liền chăm chú nhìn chiếc đồng hồ bên tay trái. Chiếc đồng hồ hiển thị thời gian anh và Lăng Tích Đồng nói chuyện với nhau ấy vậy mà hơn hai mươi phút.

Hai mươi phút này bao gồm cả thời gian anh rời đi, thời gian anh và Lăng Tích Đồng cùng nhau im lặng. Mối quan hệ mẫu tử nguội lạnh bạc bẽo đến mức này, thực sự là một chuyện hết sức đáng buồn. Nhất là tình thương của người mẹ mà người ta vẫn luôn phóng đại ngày hôm nay làm cho anh cảm thấy hoài nghi, phải chăng mình chỉ là một đứa trẻ được Lăng Tích Đồng nhận nuôi. Nhưng điều này cũng không an ủi được bản thân. Cho dù là con nuôi thì cũng sẽ nhận được tình yêu thương của người mẹ mới đúng.

Anh bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, trong lúc vô tình anh nhìn thấy Diệp Tiến Minh cùng người phụ nữ kia bước vào trong xe, nét mặt bọn họ đều mang theo ý cười, tựa như một đôi vợ chồng ân ái. Đó là một trung tâm mua sắm nổi tiếng của thành phố, mọi người đều vô thức gọi con phố này là con phố của những người giàu. Dù sao với trình độ tiêu tốn vài tháng đến một năm tiền lương vào mấy thứ kia tuyệt đối không phải là cách tiêu dùng của hầu hết mọi người.

Anh nhất thời vô cùng tức giận, sau khi về nhà liền nói ngay cho Lăng Tích Đồng biết. Anh nghĩ nhất định bà ta sẽ tức giận, sau đó cãi nhau với Diệp Tiến Minh. Anh rất muốn mẹ mình ra tay, cắt đứt mối quan hệ của cha mình với người phụ nữ bên ngoài. Nhưng anh đã bị Lăng Tích Đồng đánh đập tàn nhẫn. Lăng Tích Đồng mắng anh nói dối, nói anh nhỏ tuổi không chịu học giỏi, muốn phá hỏng tình cảm của cha mẹ.

Nhiều năm sau, khi chính thức bước vào thương trường, anh mới thực sự hiểu rằng, mình đã hoàn toàn làm chuyện sai lầm. Nơi anh đứng có địa vị cao, chứng kiến đám nhân viên dưới trướng làm công việc cung cấp thông tin. Mặc dù kẻ mật báo chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nhưng kẻ đưa tin cũng tuyệt đối không thể giữ lại. Thậm chí, anh còn nghĩ nhiều hơn, lựa chọn mật báo như vậy sẽ có lợi cho mình hay đắc tội với đối phương?

Và ngày hôm nay, anh cảm thấy mình đã không làm sai. Nếu chuyện phát sinh một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy, cho dù hậu quả mang lại là như thế nào. Nhiều người có thói quen lựa chọn nhẫn nhịn nhưng cũng có những người lựa chọn sự quyết đoán. Mà cảnh ngộ của ngày hôm nay, anh vẫn lựa chọn kết quả như trước kia, anh cam chịu số phận.

Lăng Tích Đồng không phải là kẻ lòng gan dạ sắt. Bà ta yêu Diệp Tiến Minh. Bà ta yêu thương Diệp Thư Tuấn. Chỉ có anh là không được bà ta thương yêu mà thôi.

Anh chậm rãi bước tới chiếc xe của mình. Mặt trời như bị che khuất bởi một tầng mây lớn bao quanh, cả bầu trời là một màu xám tro nhạt có cảm giác ảo mộng, như tỉnh như không. Anh ghét nhất kiểu thời tiết này. Anh thích hoặc là ánh nắng tươi sáng, hoặc là mưa to tầm tã. Còn kiểu thời tiết như lúc này, anh không thấy có gì thú vị.

Xe nghênh ngang rời đi, mang theo không ít lá cây nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt đất, lắc lư vài cái rồi tiếp tục duy trì dáng điệu ngủ say như trước.


Hội nghị vừa mới kết thúc, đám người nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng họp. Khi Lăng Diệc Cảnh đang định đứng dậy, Diệp Thư Thần chầm chậm bước tới trước mặt anh: “ Hôm qua ba đã dẫn tôi đi tham gia một bữa tiệc. Anh có muốn biết người mà chúng tôi cùng ăn là ai không?”.

“ Diệp Thư Thần, cậu là đứa trẻ lên ba à?”. Ngay cả một bữa cơm cũng phải khoe khoang với người khác. “ Nếu tôi và Diệp Tiến Minh cùng nhau ăn chung một bữa cơm, nhất định sẽ rất khó nuốt trôi. Vì vậy cậu không cần phải thể hiện cho tôi biết khẩu vị của cậu đã ngon đến cỡ nào đâu”.

Diệp Thư Thần hiếm khi không tức giận, theo như lời Diệp Tiến Minh nói, căn bản không cần đem Lăng Diệc Cảnh để vào trong mắt. Cho dù thị trường nước ngoài của anh có tác dụng không thể thay thế như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần đem Nam Hưng ra đoạt lại quyền hành. Lăng Diệc Cảnh không phải là kẻ làm thuê mà là cỗ máy kiếm tiền của hai cha con họ nên hoàn toàn không cần để tâm đến.

Nhưng Diệp Thư Thần rất muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lăng Diệc Cảnh. Bên ngoài hắn khua môi múa mép với mọi người, nói Lăng Diệp Cảnh mới là người nối nghiệp chân chính của Nam Hưng nhưng bao năm qua, Lăng Diệc Cảnh đã làm được những gì? Nam Hưng đều do hắn và Diệp Tiến Minh gây dựng lên. Có những việc không một ai biết và chưa bao giờ rằng nghĩ cha con bọn họ đã phải cố gắng nỗ lực như thế nào. Chẳng lẽ vì Lăng Diệc Cảnh được sinh ra mà cả đời này chỉ có thể bị hắn áp ở dưới chân?

Không, Diệp Thư Thần hắn nhất định sẽ đem Lăng Diệc Cảnh đặt dưới chân, chứng minh thế giới này không sinh ra điều gì tốt đẹp, Thượng Đế nhất định sẽ nghiêng về phía mày.

“ Vậy anh nên đến bệnh viên xem dạ dày thế nào đi, ngay cả bác Tần dạ dày cũng rất tốt, hôm qua còn ăn khá nhiều”. Diệp Thư Thần nhếch khóe miệng, cho dù Tần Ngọc Khả đứng bên cạnh Lăng Diệc Cảnh, Tần Hoài Trung cũng sẽ không lên tiếng. Hơn nữa, theo như cuộc nói chuyện với nhau ngày hôm qua, Tần Hoài Trung thực sự nể mặt Diệp Tiến Minh, lần này Lăng Diệc Cảnh chắc chắn sẽ công dã tràng.

Lăng Diệc Cảnh bấy giờ mới ngước mắt lên, thì ra đây mới là những lời Diệp Thư Thần chính thức muốn nói.

Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần quả đúng là cha con, đều am hiểu cách dùng những phương thức trực tiếp nhất để chèn ép người khác. Diệp Tiến Minh cố ý bảo anh đến tham gia cuộc họp ngày hôm nay, trước các giám đốc điều hành, đưa ra dự án hợp tác, hơn nữa còn đem dự án hợp tác đó giao vào tay Diệp Thư Thần. Rõ ràng Diệp Tiến Minh muốn nói cho anh biết, tất cả mọi người trong công ty đều hướng về họ Diệp. Và Diệp Tiến Minh trước sau chỉ biết đứng sau làm chỗ dựa vững chắc cho Diệp Thư Thần, để Lăng Diệc Cảnh biết rõ thân phận của chính mình. Diệp Tiến Minh muốn anh trở nên có cũng được, không có cũng chẳng sao. Mà Lăng Diệc Cảnh anh chính là người có cũng được, không có cũng không sao.


“ Thức ăn không ngon, dạ dày có tốt cũng không dùng”. Lăng Diệc Cảnh cười cười: “ Ví dụ như tôi và cậu không có khả năng cùng nhau ăn cơm”.

Diệp Thư Thần nhìn bóng dáng Lăng Diệc Cảnh rời đi, ánh mắt thu nhỏ lại, vẫn hết sức ngạo mạn. Một ngày nào đó, Diệp Thư Thần hắn sẽ chứng minh, ai mới thật sự là ông hoàng.

Trước khi tan sở, Tần Ngọc Khả gọi điện đến, nói muốn ăn tối với anh.

Bọn họ ăn cơm Tây, trong cả quá trình, nam thanh nữ tú, cho dù không nói lời nào cũng sẽ là một đôi tuấn nam mỹ nữ vô cùng đẹp mắt.

Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài.

Đi đến cửa, Tần Ngọc Khả lấy tay vén vài sợi tóc rớt xuống trán ra sau tai, trên mặt lộ ý cười: “ Vì sao càng gặp anh, em lại càng cảm thấy xa lạ nhỉ?”.

Trước kia, khi bọn họ ở bên nhau, mặc dù cả hai im lặng cũng không cảm thấy xa lạ, không cảm thấy lúng túng. Mà hôm nay, cho dù không thiếu chuyện để nói nhưng cô ta vẫn muốn tìm ra các chủ đề khác nhau nếu không sẽ cảm thấy vô cùng khó xử.

“ Có lẽ chúng ta đều đã thay đổi”.


“ Vậy sao? Mọi người gặp em đều nói em vẫn như trước kia, không thay đổi chút nào”.

Lăng Diệc Cảnh nhìn cô ta: “ Là trước kia, em sẽ không nói những lời như vậy”.

Điều này làm Tần Ngọc Khả á khẩu không thể cất lời.

Nhà hàng nằm đối diện bờ sông, vừa ăn cơm vừa có thể ngắm cảnh đêm trên sông. Không phải xem những ngọn đèn rực rỡ trông như thế nào, mà là trong bóng đêm đang đến gần, ánh đèn bỗng sáng lên trong nháy mắt, ánh đèn bên bờ sông cũng nhấp nháy theo tiết tấu, cùng với hình bóng phản chiếu dưới mặt nước kết hợp thành một bức tranh ánh sáng mang không khí hào hùng, chỉ vài giây đủ để chấn động lòng người.

Huống chi, ánh đèn bắt đầu sáng lên từ các hướng khác nhau, hiện ra những hình ảnh hoàn toàn khác biệt. Sự nghiễm nhiên này trở thành một con đường phong cảnh.

Bọn họ mất mấy giây không nhìn thấy cảnh đẹp ấy, hình ảnh những ngọn đèn rực rỡ. Tần Ngọc Khả để mặc gió đêm thổi tóc mình, nheo mắt nhìn ánh đèn: “ Em vẫn nghĩ, ngày đầu tiên gặp anh, cũng là lúc anh như ánh đèn được bật sáng. Đến bây giờ em mới nhận ra mình đã sai, có lẽ khi gặp anh, anh đã tỏa sáng rồi”.

Khi đó trái tim anh ngang ngạnh, khóa chặt cửa khiến cô ta thật khó để tiến vào. Điều kỳ lạ là, cô ta vẫn cho rằng mình đã chứng kiến toàn bộ nỗi thống khổ của anh, sẵn sàng ở bên anh, đã đủ để trở thành người phụ nữ sát cánh cùng anh.

Lăng Diệc Cảnh đứng sóng vai cùng cô ta, gặp nhau thời điểm nào chỉ là một yếu tố, thực sự không quan trọng đến thế. Đối với một vài người mà nói, có thể có thứ tự trước sau. Nhưng với những người khác lại không hề có thứ tự sau trước, thậm chí cũng không có chuyên cần hay kém cỏi, càng nghĩ nhiều càng khiến mình chỉ thêm buồn rầu.

Anh im lặng, Tần Ngọc Khả nở nụ cười tự giễu: “ Trước kia em ghét nhất là xem phim. Nói một người phụ nữ yêu một người đàn ông, vì người đàn ông mà sinh đứa bé, dành cả đời để yêu người đàn ông đó nhưng không nói cho anh ta biết. Đến khi đứa bé chết, người phụ nữ đó cũng chết. Lúc ấy em đã nghĩ, một bộ phim như vậy có ý nghĩa gì. Chính là nói cho mọi người biết rằng, người phụ nữ như vậy rất vô dụng, vì một người đàn ông đáng ghét mà cả đời hao tâm tổn phí, sau đó rời bỏ trần thế. Em ghét người phụ nữ như thế, em cũng một mực nhắc nhở mình rằng, em nhất định sẽ không biến thành một người như vậy, loại người mà em khinh bỉ nhất…”.


“ Em nói đúng”.

Tần Ngọc Khả điên cuồng lắc đầu: “ Cho đến khi gặp anh, em mới bắt đầu hiểu một chút, mới bắt đầu hiểu được nữ diễn viên trong bộ phim kia”. Cô ta khịt mũi một cái: “ Em muốn tìm một người đàn ông tốt có thể yêu thương và cưng chiều em, coi em như trái tim quý giá của anh ấy, coi em như người duy nhất của anh ấy. Lăng Diệc Cảnh, vì sao em lại gặp anh, vì sao em lại tìm thấy anh?”.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không che giấu. Những lời này, cô ta vốn chuẩn bị sau này mới nói. Nhưng hôm nay cô ta đã nói ra vì không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Lông mi của Lăng Diệc Cảnh hơi run run: “ Ừ. Nhưng anh không xứng với em”.

Tần Ngọc Khả buồn cười, nụ cười có vẻ dữ dằn: “ Lăng Diệc Cảnh, thành thực quá không phải là thói quen tốt, tại sao anh không nói với em một câu giả dối? Giả sử như hiện tại anh đang rất mệt mỏi, anh bị Diệp Tiến Minh tạo áp lực. Còn sau lưng thì có Diệp Thư Thần lúc nào cũng như hổ rình mồi. Cho nên lúc này anh đang vô cùng chán nản, tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương. Nếu anh nói như vậy, nhất định em sẽ tin tưởng anh, liều lĩnh trợ giúp anh. Sao anh không lừa em, đến lợi dụng đứa con gái duy nhất của Tần gia này. Anh cũng biết, thân phận của em rất có giá trị để lợi dụng…”.

“ Đừng có ngốc”. Anh nhẹ nhàng thở dài.

“ Em không ngốc”. Cô ta mỉm cười khôi phục lại vẻ đẹp xinh xắn động lòng người: “ Lăng Diệc Cảnh, em cho anh một cơ hội, anh thu lại những lời vừa mới nói, em sẽ chỉ đường cho anh, anh biết hiện tại nên nói câu gì rồi chứ?”.

Nếu như nói lúc này không có chút rung động nào, ngay bản thân anh cũng cho rằng mình đang nói dối. Nhưng cô ta càng làm thế, anh lại càng không muốn. Anh không muốn nợ nần, càng không muốn cô ta chịu thiệt, hay cảm thấy có lỗi: “ Em xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn anh”.

Tần Ngọc Khả lùi từng bước về phía sau: “ Lăng Diệc Cảnh, anh nhất định sẽ hối hận”.

Ánh mắt của cô ta rất kiên định, nhìn anh vài giây, kiên quyết xoay người rời đi, không một lần ngoái đầu lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận