Thật Lòng Yêu Em

Lúc này đây, anh đang thực sự triền miên. Mặc dù Dương Tử Hân đã buồn ngủ nhưng anh vẫn không sao ngủ được. Cuối cùng, trước khi nửa tỉnh nửa mê, anh đã có một giấc mộng.

Trong giấc mơ, anh đưa Dương Tử Hân ra ngoài du lịch. Trong suốt quá trình du lịch, bọn họ đều rất vui vẻ, trong mắt người khác, bọn họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc. Anh đã nghĩ bọn họ cả đời này cứ hạnh phúc sống như thế. Cho đến khi anh bị tai nạn ô tô, ngã trong vũng máu. Anh nhìn thấy Dương Tử Hân lộ vẻ mặt dữ tợn, không ngừng kêu gào. Anh được đưa đến bệnh viện, tiếp nhận điều trị. Đến lúc tỉnh lại, người đầu tiên anh muốn gặp chính là cô. Nhưng cô không hề xuất hiện, thậm chí sau khi anh nằm viện, cô cũng chưa từng đến thăm anh. Sau đó, anh cũng tìm được cô, nhưng cô chỉ lạnh lùng nhìn anh: “ Lăng Diệc Cảnh, anh tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Dương Tử Hân tôi bây giờ là Dương Tử Hân thuộc về Diệp Thư Tuấn”. Tiếp theo, anh nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi của cô…

Hình ảnh trong mơ vô cùng chân thật, giống như tương lai đã được báo trước.

Anh nhìn thời gian trên di động, cũng không quá lâu, giấc ngủ vừa rồi phảng phất như một giấc mơ. Anh nhìn sang người nằm bên, cô dường như ngủ rất ngon, không có bất kỳ lo lắng nào.

Anh khẽ thở dài, ôm cô vào trong lòng mình.

Mấy ngày gần đây, truyền thông bắt đầu đưa tin, Diệp Thư Thần và Tần Ngọc Khả đang lén lút gặp nhau. Hình ảnh bọn họ đi ăn cơm và xem phim cùng nhau đã bị giới truyền thông chụp được và ngay lập tức kết luận bọn họ đang hẹn hò.

Lăng Diệc Cảnh đặt tờ báo sang một bên, tiếp tục làm việc.

Cánh cửa bị đẩy ra, Lăng Diệc Cảnh cau mày, đưa mắt nhìn bất mãn. Diệp Thư Thần đứng ở cửa, cười như không cười với anh. Động tác này của Diệp Thư Thần, trực tiếp đẩy cửa vào, như thể hoàn toàn không để anh vào mắt, ngạo mạn không tưởng tượng nổi.

“ Ngại quá, quấy rầy anh rồi”. Diệp Thư Thần đi thẳng tới, ánh mắt liếc lên tờ báo đặt trên bàn, khóe miệng cười dày thêm vài phần: “ Định không làm phiền anh, mặc dù anh không coi tôi là em trai nhưng trong lòng tôi, anh vẫn là anh trai của tôi. Vì vậy, có một số điều vẫn nên nói với anh”.

Lăng Diệc Cảnh nhìn về phía Diệp Thư Thần. Con người này luôn coi anh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng hắn không biết, từ trước tới nay anh chưa bao giờ coi Diệp Thư Thần như vậy.

Đã nhiều năm qua anh không còn quan tâm đến chuyện của Nam Hưng. Không phải anh không có năng lực mà là anh không hề muốn.

Diệp Thư Thần nhìn vào tờ báo đang mở ra: “ Chuyện của tôi và Tần Ngọc Khả, chắc anh biết rồi phải không?”.

Anh cũng nhìn Diệp Thư Thần, muốn biết Diệp Thư Thần còn có thể nói ra điều gì. Thư ký cố ý đem tờ báo đặt lên bàn anh, không phải muốn anh nhìn thấy sao. Còn vì sao thư ký làm như vậy, chẳng phải do Diệp Thư Thần dặn dò?

“ Chúc mừng”. Lăng Diệc Cảnh nhếch miệng.

“ Anh hai đừng dùng nụ cười chúc phúc gượng gạo như thế. Dù sao anh cũng là anh trai của tôi, vẫn phải nhắc nhở anh một lời. Theo đuổi phụ nữ cần phải biết dỗ ngon dỗ ngọt, không nên áp dụng cách thức cứng nhắc. Ngọc Khả hình như rất bất mãn với anh hai. Sau này, đối với phụ nữ tuyệt đối không được làm như vậy”.

Ý cười của Diệp Thư Thần càng tỏ ra sâu hơn, tựa như một cậu em tốt, nhắc nhở anh trai mình.

Lăng Diệc Cảnh hiểu rõ những lời Diệp Thư Thần nói, rằng anh không theo đuổi được phụ nữ nhưng Diệp Thư Thần hắn có thể theo đuổi được. Vì thế, Lăng Diệc Cảnh anh chỉ là một kẻ không tài cán.

Đúng là một đứa trẻ ba tuổi, chơi trò này, quả thật là di truyền từ Diệp Tiến Minh. Cái gì có lợi quyết không nương tay. Diệp Thư Thần và Tần Ngọc Khả bị chụp ảnh cùng nhau, trăm phần trăm là do Diệp Tiến Minh bày mưu tính kế. Dự án hợp tác mới nằm trong tay Diệp Thư Thần, hình như có liên quan đến phía Tần gia. Chuyện của Diệp Thư Thần và Tần Ngọc Khả bị giới truyền thông tung ra, đối phương nhất định sẽ đem chuyện này ra để cân nhắc. Về phần dự án hợp tác kia, đương nhiên sẽ kết thúc thành công.

Diệp Tiến Minh luôn nghĩ đến việc lót đường cho Diệp Thư Thần.

“ Tôi cười sao?”. Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng.

Diệp Thư Thần làm ra vẻ hiểu rõ, đem biểu hiện của Lăng Diệc Cảnh lúc này xem như khó chịu, vì vậy mới hài lòng thỏa mãn bỏ ra ngoài. Đối với hắn mà nói, cũng coi như đã đạt được mục đích.

Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, Lăng Diệc Cảnh mới thu hồi tầm mắt.

Cũng may mà Diệp Tiến Minh không chịu để anh tiếp xúc với công việc của Nam Hưng nên anh mới có thời gian làm chuyện của mình.

Sau khi Lăng Diệc Cảnh nhận mấy cuộc điện thoại, ánh mắt lại liếc lên tờ báo đặt trên bàn. Anh không chắc chắn chuyện này do Diệp Tiến Minh thả đạn khói, hay là Tần Ngọc Khả thật sự có ý định ở cùng một chỗ với Diệp Thư Thần. Giữa hai người này, anh đương nhiên có thiên hướng nghĩ về phía Tần Ngọc Khả*. Nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định, một khi phụ nữ đã cố chấp đến cực điểm, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.

Anh ngẫm nghĩ, tay bắt đầu lấy điện thoại.

Suy tư vài giây, cuối cùng vẫn ấn phím gọi.

Tần Ngọc Khả gần như ngay lập tức nhấn nút nghe. Nhưng điện thoại vừa chuyển, cô ta liền trách bản thân. Lẽ ra nên để chậm vài giây, như vậy mới chứng tỏ không phải cô ta đang chờ cuộc gọi này. Cô ta nghĩ rằng, sau khi anh đọc được tờ báo kia, sẽ rất lâu mới gọi điện tới. Không ngờ thời gian so với dự đoán của cô ta lại nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, tay trái Lăng Diệc Cảnh cầm di động, tay phải gõ lên bàn, trầm mặc không nói.

Tần Ngoc Khả bỗng mỉm cười, cô ta đã từng chủ động nhiều lần như vậy, sẽ không để ý nếu có thêm một lần nữa, vì thế liền lên tiếng trước: “ Đã xem báo rồi phải không?”.

“ Ừ”.

Giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh như trước khiến Tần Ngọc Khả hoài nghi tâm trạng phức tạp rắc rối của mình chỉ là một trò cười.

“ Có gì muốn nói à?”.

Lăng Diệc Cảnh cầm di động bên tay trái chuyển sang tay phải, thần sắc nghiêm túc chưa từng có: “ Diệp Thư Thần không hợp với cô”.

Giọng nói của cô ta bỗng nhiên trở nên cao vút: “ Anh chỉ muốn nói với em lời này thôi à?”.

“ Phải”.

Anh trả lời, không một chút do dự.

Tần Ngọc Khả đứng trên ban công, mắt bỗng đỏ, sau đó cúi đầu nhìn xuống chiếc dép lê của mình, lập tức ngửa đầu cười gượng – Tần Ngọc Khả, mày đang chờ mong điều gì chứ?

Cho dù là đàn ông hay đàn bà, trong phương diện tình cảm nhất định sẽ có ham muốn chiếm giữ. Cô ta chỉ muốn thử anh một lần, nhưng anh cùng lắm chỉ lấy chủ nghĩa nhân đạo ra để cảnh tỉnh cô ta mà thôi.

Tần Ngọc Khả, cuối cùng thì mày cũng chỉ có thể sống thất bại như thế sao?

“ Một khi đã như vậy”. Giọng nói của cô ta càng lúc càng nhỏ đi: “ Anh không có tư cách nói bất kỳ điều gì với tôi”.

Nói xong câu đó, cô ta liền tắt điện thoại. Mặc dù rất nhiều người thích sử dụng di động có màn hình lớn nhưng cô ta chỉ có tình yêu duy nhất với chiếc điện thoại gập. Cô ta cảm thấy điện thoại gập, chỉ cần gập nắp lại lập tức sẽ kết thúc cuộc gọi. Động tác dù bực bội đẹp đẽ đến cỡ nào, lúc này, hành động tức giận đẹp đẽ ấy, chẳng qua cũng là lưu lại sự thương cảm mà thôi.

Cô ta dựa vào lan can, từ từ trượt xuống, ngồi xổm một góc, dúi đầu vào đầu gối mà khóc.

Ngay cả tia hy vọng cuối cùng cô ta cũng không có. Cô ta nghĩ, cô ta qua lại với Diệp Thư Thần, Lăng Diệc Cảnh chắc chắn sẽ ngăn cản mình. Cho dù không lấy danh nghĩa yêu đương, cô ta và Diệp Thư Thần ở bên nhau, nhất định sẽ có ảnh hưởng tới Lăng Diệc Cảnh. Cô ta vốn tưởng, cho dù vì tranh đoạt quyền lực của tập đoàn Nam Hưng, anh nhất định sẽ quay về bên mình, nhưng anh không có, vẫn là không có.

Sự hy vọng cuối cùng trong lòng cũng dần dần biến mất.

Lúc tan tầm, Lăng Diệc Cảnh cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng, cùng lúc cánh cửa phòng họp phía bên kia bật mở. Diệp Thư Thần đi ra, vẻ như vừa kết thúc một cuộc tranh luận kịch liệt. Sau khi Diệp Thư Thần nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh, khóe miệng tăng thêm ý cười. Lăng Diệc Cảnh không quan tâm, cũng không muốn Diệp Thư Thần tiến lên giả mù sa mưa biểu diễn tiết mục anh em thân tình. Anh căn bản không ngại tất cả mọi người biết được bọn họ sớm có xích mích.

Tối nay anh còn có việc, mấy cậu bạn cũ hẹn anh ra ngoài uống rượu. Anh đã từ chối mấy lần, từ chối nữa e rằng không thể. Hơn nữa, lần này, Trần Vĩ Minh từ nước ngoài trở về nên mọi người chuẩn bị đón gió tẩy trần**.

Anh vừa ngước mắt chuẩn bị bước ra liền thấy Diệp Tiến Minh đứng ở cửa, dường như đang chờ thang máy.

Anh ra khỏi thang máy, bước qua người Diệp Tiến Minh.

Diệp Tiến Minh thấy thái độ của anh, lông mày không khỏi giương cao: “ Còn có gia giáo hay không”.

Lăng Diệc Cảnh dừng bước nhưng không quay đầu lại: “ Người có mẹ sinh nhưng không có cha dạy, ông trông mong vào điều gì để có gia giáo?”.

Nói xong anh bước đi thẳng, hoàn toàn không để ý đến người kia đang có vẻ mặt và tâm trạng như thế nào.

Ba ư, đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.

Anh lái xe đi tham gia cuộc gặp mặt bạn bè. Lái vào giữa dòng xe, anh tập trung tinh thần nhìn con đường phía trước, suy nghĩ của anh lại bắt đầu phức tạp. Anh nghĩ tới giấc mộng sáng nay. Tuy chỉ là một giấc mơ nhưng hình ảnh quá mức chân thật, khiến anh không thể bỏ qua.

Giấc mộng ấy như được báo trước, nếu Dương Tử Hân khôi phục lại bộ dạng ngày trước, nhất định cô ấy sẽ rời anh mà đi. Loại cảm giác này, giống như đã sẵn sàng để thực hiện nhưng lập tức có người đưa ra kết quả tồi tệ nhất, sau đó tiếp tục ngăn cản bạn. Anh chẳng qua đã quá hy vọng Dương Tử Hân trở về như trước kia. Anh hy vọng cô có thể trở về một Dương Tử Hân xinh đẹp động lòng người mà không phải với dáng dấp như bây giờ. Cô không thể lựa chọn nhưng anh vẫn hy vọng rằng cô có cơ hội để lựa chọn.

Ý niệm ấy vừa xuất hiện trong đầu liền có ngay một giấc mộng.

Nhưng cho dù giấc mộng ấy có kết quả tồi tệ như thế nào thì anh vẫn muốn thử một lần.

Có một bộ phim điện ảnh từng nói như thế này, một đoạn sai lầm đã mang đến hậu quả nghiêm trọng. Vì thế nhân vật chính xuyên về quá khứ, đem đoạn sai lầm đó sửa lại. Nhân vật chính quay lại hiện tại, phát hiện kết quả vẫn không thay đổi. Nguyên nhân do đoạn sai lầm kia, tuy rằng đã được sửa lại nhưng lại tạo ra một kết quả sai lầm khác. Nhân vật chính lại xuyên về. Cứ như thế quay đi quay lại vài lần, kết quả này không bao giờ thay đổi. Hóa ra, sau khi thay đổi đoạn đó, sẽ có vô số đoạn tiếp theo có kết quả giống như thế. Có nhiều thứ không cách nào tránh khỏi, cho dù muốn tránh né phân đoạn do kết quả kia mang lại.

Nếu đã vậy, anh chỉ có một lựa chọn, anh không muốn tiếp tục đem Dương Tử Hân giấu đi, anh muốn cô quay về cuộc sống của người bình thường.

Tại một ngã tư đường, anh nhanh chóng ngoặt tay lái, đi về phía căn hộ.

*******

*: Nguyên văn trong bản raw là: Có thiên hướng nghĩ về người cũ. Nếu để như vậy sẽ khó hiểu nên tớ tự ý chuyển thành tên của Tần Ngọc Khả cho phù hợp với ý của câu tiếp theo. Bạn nào có ý kiến khác cứ góp ý để tớ sửa nhé.

** Đón gió tẩy trần: Mời khách dùng cơm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui