Cố Chi Châu lại hôn tới.
Nụ hôn bá đạo kia mang theo sức nóng kinh người, như là muốn đem cả Đào Nhuyễn nuốt vào trong bụng.
.
Ngôn Tình Sắc
"Ưm..."
Ngón chân Đào Nhuyễn cuộn lại, khóe mắt thấm đẫm một tầng đỏ tươi.
"Nhuyễn Nhuyễn..."
Cố Chi Châu đem đầu chôn ở cổ cô, hơi thở gấp gáp, lưng cũng căng chặt.
Đào Nhuyễn vừa cố gắng bình ổn hô hấp vừa ôm lấy anh, ôn nhu đáp lại: "Em ở đây."
Cánh tay Cố Chi Châu lại lần nữa buộc chặt, anh cứ vậy ôm Đào Nhuyễn, cũng không biết qua bao lâu, mới ách giọng mở miệng: "Nhuyễn Nhuyễn...!Em có chê anh dơ không?"
Đủ loại ý tưởng hiện lên trong óc, Đào Nhuyễn trong phút chốc liền đoán được đại khái, vì thế ghen tuông trong mắt cô khống chế không được mà nảy lên.
Cô đem mặt Cố Chi Châu nâng lên, cố nén nước mắt, từ từ hỏi: "Anh đang nói ngốc nhếch gì vậy? Chẳng lẽ anh yêu người khác sao?"
Cố Chi Châu lắc đầu: "Đương nhiên không có."
Đào Nhuyễn: "Vậy anh từng tình một đêm với ai sao?"
Cố Chi Châu: "Cũng không có."
Nước mắt Đào Nhuyễn nháy mắt liền nhịn không được, cô đứng dậy ôm Cố Chi Châu, ở trong lòng ngực anh khóc không thành tiếng, hồi lâu sau mới khụt khịt, kiên định mà mở miệng: "Anh không thích người khác, cũng không quá mức với ai, thậm chí trước em còn chưa từng có bạn gái, vậy thì có gì mà dơ chứ? A Châu, anh rất tốt, rất sạch sẽ, ở trong lòng em anh chính là tốt nhất, em thích anh còn không kịp, sao lại có thể sẽ ghét bỏ anh?"
Cố Chi Châu siết chặt cô trong lòng ngực gom lại, thanh âm khàn khàn: "Nhuyễn Nhuyễn..."
Đào Nhuyễn ngoan ngoãn mà để anh ôm, dỗ dành anh, kiên nhẫn hỏi: "Có phải khi còn nhỏ, có người phụ nữ xấu nào khi dễ anh không?"
Cố Chi Châu lên tiếng: "Ừ."
"Đó là vấn đề của bà ta, đó là bà ta quá đáng," Đào Nhuyễn khóc không ngừng được, "Sao anh lại ngốc như vậy, chỉ bởi vì sai lầm của người khác liền trách cứ chính mình chứ?"
Cố Chi Châu không nói.
Đào Nhuyễn ôm anh, không có nói gì nữa, chỉ khóc.
Cô là thật sự đau lòng Cố Chi Châu, có chút chướng ngại tâm lý bên ngoài thoạt nhìn có lẽ căn bản không phải vấn đề, nhưng rất có thể phải mất cả đời cũng không vượt qua được.
Hiện giờ cô ở chỗ này nói đến nhẹ nhàng đơn giản như vậy, nhưng cô hiểu, mình làm sao biết được Cố Chi Châu lúc ấy rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu thống khổ chứ? Sự kiện còn phát sinh khi Cố Chi Châu còn nhỏ, tâm trí còn chưa thành thục.
Anh nhớ đến bây giờ, mãi vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng, vậy chuyện này lúc trước đối với anh tạo thành bao nhiêu thương tổn chứ?
Đào Nhuyễn không dám tưởng tượng, chỉ là khóc càng thêm hăng.
Lần này đảo biến thành Cố Chi Châu bất đắc dĩ.
Anh đem Đào Nhuyễn ôm vào trong ngực, hôn lên mặt cô, ôn nhu mà nói: "Anh cũng chưa khóc, sao em lại khóc thành con mèo nhỏ rồi?"
Đào Nhuyễn nức nở trả lời: "Em đau lòng cho anh mà..."
Nói xong lời này Đào Nhuyễn lại nghĩ tới một vấn đề, Cố Chi Châu trong nhà có tiền có thế, mấy năm nay hẳn là không thiếu tìm bác sĩ tâm lý khai thông tư tưởng cho anh.
Mà Cố Chi Châu vẫn không tốt lên, điều này chứng minh những phương pháp kia với anh mà nói hẳn là không có tác dụng.
Vì thế Đào Nhuyễn hít hít mũi, bổ sung một câu: "Hơn nữa em cũng đau lòng chính mình."
Ánh mắt Cố Chi Châu lập tức liền ảm đạm xuống.
"Nhuyễn Nhuyễn," thanh âm của anh hạ xuống rất thấp: "Là anh không xứng với em."
Đào Nhuyễn nâng tay ôm lấy gò má anh, nước mắt cũng tràn mi mà ra, "Anh lại nói mấy lời ngốc nghếch đó làm gì chứ? Chuyện khi còn nhỏ căn bản không phải anh sai, em không so đo chuyện này.
Em đau lòng chính mình, là bởi vì em rất muốn anh, Cố Chi Châu, anh có biết em muốn anh đến mức nào không, tiểu bức nhìn thấy anh liền ngứa, bị anh trêu chọc một chút liền ướt, em rất muốn anh làm em, rất muốn anh đem gậy th*t cắm vào thân thể của em.
Kết quả anh lại bởi vì người phụ nữ khác mà không làm em, bóng ma bà ta lưu lại cho anh thật sự lớn đến như vậy sao? So với tình cảm anh dành cho em còn lớn hơn sao?"
Cố Chi Châu vội vã cãi lại: "Đương nhiên không phải."
"Vậy tới làm em đi," Đào Nhuyễn đem hai chân mình mở rộng ra, bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy hai nhũ thịt nặng nề xoa bóp, miệng huyệt kiều nộn đỏ tươi phóng đãng mà khép mở trước tầm mắt của Cố Chi Châu, "Làm em, Cố Chi Châu, em muốn anh, em muốn anh chứng minh anh là thật sự thích em...!A ~"
Sự thật chứng minh, phép khích tướng rất hữu dụng, Cố Chi Châu nâng một chân Đào Nhuyễn đặt lên vai, thậm chí còn chủ động duỗi tay thả gậy th*t của mình ra.
"Làm em..." Đào Nhuyễn mông lung mà kêu anh, "Học trưởng làm em ~ muốn gậy th*t lớn của học trưởng cắm huyệt, muốn học trưởng hung hăng mà tiến vào..."
"Ưn...!A ~"
Đầu óc Cố Chi Châu loạn lên, tay chân lạnh lẽo, theo lời dụ dỗ của Đào Nhuyễn đem gậy th*t thô tráng để ở ngoài nộn bức.
Tiểu nộn bức ướt mềm mại vừa tiếp xúc với quy đầu liền dán lên liếm mút, Cố Chi Châu cũng thử thăm dò hướng vào bên trong thâm nhập, nhưng không ngờ mới vừa nhét vào nửa cái quy đầu, gậy th*t liền nhịn không được run lên.
Cố Chi Châu bắn tinh.
Thật sự là vài giây bắn.
Mà Đào Nhuyễn bị lần bắn tính bằng giây này của anh dọa cho ngốc.
.