Ngẫm nghĩ giây lát, Kỷ Hạ cảm thấy thật đau đầu.
Cô biết người em trai này có chấp niệm với Đào Nhuyễn, nhưng không nghĩ tới chuyện xấu xa như theo dõi con gái nhà lành cậu ta cũng dám làm.
Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Cậu ta giám sát cô ấy bằng cách nào? Đào Nhuyễn có biết điều này không?.
Truyện Đoản Văn
Trong đầu Kỷ Hạ bây giờ là một mớ hỗn độn, thì đầu dây bên kia có tiếng cười khẽ của Cố Chi Châu: "Chị họ, chuyện này không liên quan đến chị."
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Kỷ Hạ tay chân lạnh lẽo, đứng ngây ngốc tại chỗ nửa ngày, sau khi lấy lại tinh thần việc đầu tiên cô muốn làm chính là gọi điện thoại cho Đào Nhuyễn.
Giọng nói Đào Nhuyễn vẫn rất nhẹ nhàng: "Sao vậy? Chúng ta vừa mới tạm biệt nhau thôi mà? Sao lại gọi điện thoại cho tớ rồi? Nhớ tớ rồi sao?"
Kỷ Hạ hít thở sâu 2 lần, mới miễn cưỡng mở miệng: "Cố Chi Châu..."
"A Châu có chuyện gì sao?" Đào Nhuyễn đang đeo tai nghe, vừa trò chuyện cùng Kỷ Hạ vừa lướt điện thoại, đúng lúc này có hai tin nhắn đến, Đào Nhuyễn liền bấm xem, ngữ khí càng thêm vui vẻ, giọng nói ngọt ngào, "Oa thật trùng hợp, chúng ta đang nhắc đến A Châu, ô mai và chocolate anh ấy mua cho tớ cũng vừa tới."
Lời nói của Kỷ Hạ mắc lại trong cổ họng.
Đào Nhuyễn không hề phát hiện ra, vẫn đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào của bản thân, nói với Kỷ Hạ: "Hạ Hạ, tớ kể cậu nghe, Cố Chi Châu thật sự là một người bạn trai tốt, anh ấy đối với tớ vô cùng dịu dàng vô cùng chu đáo vô cùng quan tâm, tớ chưa từng kể với anh ấy về những điều tớ thích, vậy mà anh ấy đều biết, bữa sáng nè, sữa bò nè, hoa quả nè, với cả ô mai chocolate ngày hôm nay nữa, đều là những loại tớ thích nhất."
Kỷ Hạ vội vàng hỏi: "Anh ấy biết rõ mọi việc về cậu như vậy, cậu không cảm thấy kì lạ sao?"
Đào Nhuyễn nghe xong liền cười: "Tớ thấy lạ chứ, lúc đầu tớ cũng thấy tò mò, A Châu tại sao lại biết rõ về tớ như vậy? Lúc đó tớ còn nghĩ có khi nào anh ấy theo dõi tớ không, có điều cậu quay về rồi, tớ cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, Hạ Hạ, là cậu kể cho anh ấy biết có đúng không?"
Kỷ Hạ: "Tớ..."
Không phải cô.
Cô không nhớ Đào Nhuyễn thích ăn loại ô mai nào, càng không nắm rõ khẩu vị bữa sáng của cậu ấy như thế nào.
Kỷ Hạ bóp trán: "Cậu chưa từng nghĩ rằng anh ấy theo dõi cậu sao?"
Đào Nhuyễn không hề do dự liền đáp: "Không thể nào, A Châu sẽ không làm như vậy, anh ấy cũng không tẻ nhạt tới mức đó, cậu không cần phủ nhận điều đó, phủ nhận cũng vậy thôi, tớ biết chắc chắn là cậu đã mách lẻo sở thích của tớ cho A Châu mà."
Kỷ Hạ: "Tớ..."
Không đợi Kỷ Hạ nói hết đã nghe thấy tiếng Đào Nhuyễn thở dài: "Haizzz, Hạ Hạ, đã hai năm rồi, cậu không hề nói với tớ một tiếng chuyện A Châu yêu thầm tớ, lại còn len lén tiết lộ sở thích của tớ cho anh ấy biết, thật sự không hiểu nổi cậu mà."
Kỷ Hạ im lặng một lúc lâu mới dám hỏi cô: "Vậy...!Cậu có tha thứ cho tớ không?"
"Không tha," Đào Nhuyễn hừ nhẹ, "Đáng ra cậu nên nói cho tớ từ sớm, nếu tớ sớm biết anh ấy thích tớ, thì bọn tớ đã được ở bên nhau từ lâu rồi, việc gì phải đợi đến lúc này cơ chứ?"
Kỷ Hạ do dự: "Vậy nếu tớ nói thật với cậu ngay từ đầu..."
Đào Nhuyễn liền cười rộ lên: "Được rồi, tớ cũng không giận cậu đâu mà, A Châu anh ấy có chướng ngại tâm lý, không muốn để tớ chịu khổ, tớ có thể hiểu được.
Anh ấy không nói ra, cậu giúp anh ấy giấu diếm, tớ cũng có thể thấu hiểu, chỉ là tớ thương anh ấy, cứ nghĩ đến hồi nhỏ anh ấy phải chịu đựng những chuyện đó, đến nỗi bây giờ vẫn còn bị ám ảnh, tớ liền đau lòng."
"Nhưng mà không sao," Đào Nhuyễn phấn chấn trở lại, "Tớ nhất định sẽ giúp anh ấy bước ra khỏi bóng tối tâm lý đó."
Đến cuối cùng Kỷ Hạ vẫn không nói ra điều gì.
Trong lòng cô lúc này rất lẫn lộn.
Hiện tại Đào Nhuyễn thực sự đã đổ gục trước Cố Chi Châu, đến bước này, cô cũng không biết nên nói gì với cô ấy nữa.
.