Edit & Beta: Khả Duyên
Trình Lộ rầu muốn chết, cô có cảm giác như cô vừa mất đi một người bạn trai nhưng lại nhiều thêm một đứa con trai vậy.
Trong nhà cô chỉ có một phòng ngủ duy nhất, nhưng nói gì thì nói, hai người bọn cô chắc chắn phải tách nhau ra, bởi vì ở chung với nhau rất không thích hợp! Trình Lộ đặt một tấm nệm cói Tatami* ngoài phòng khách rồi đẩy Tần Hán ra phòng khách luôn.
*Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Đến nửa đêm, Trình Lộ bị giật mình tỉnh giấc vì tiếng mở cửa.
Trong khung cảnh tối đen như mực, Trình Lộ sờ đến chiếc cốc đang đặt trên chiếc tủ cạnh giường và lên tinh thần chiến đấu cấp độ một.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói như một đứa bé chưa dứt sữa của Tần Hán.
“Nệm gì cứng quá ngủ không được….”
“Cô chủ, ôm ôm….”
Trình Lộ kiềm lại suy nghĩ muốn giết chết anh ta.
Nệm cứng quá? Trước kia khi anh cùng đội khảo cổ ngủ lang trên đất ở nghĩa trang cũng không hề nghe anh than cứng.
Mất trí nhớ một cái thì bắt đầu làm kiêu à?
“Vậy bây giờ anh muốn ngủ ở đâu?”
Tần Hán chỉ tay vào chiếc giường của cô, không nói không rằng mà nằm xuống, quấn chặt chăn bông rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Ngủ chung với cô chủ.”
“Ai muốn ngủ chung một giường với anh chứ!” Trình Lộ ôm chiếc gối nhỏ của mình tức giận đi ra phòng khách.
Tần Hán thì nằm trên giường bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu,…
Ba mươi hai con cừu….
Rầm!
Trình Lộ đóng sầm cửa lại, không nói lời nào ôm cái gối nhỏ của mình nằm xuống bên cạnh Tần Hán.
Cô thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, giường của cô vẫn là thoải mái nhất!
Nửa đêm, Trình Lộ mơ thấy cô bị một vật gì đó đè nặng trên người, cảm giác càng ngày càng khó thở….
Cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện Tần Hán đang quấn lấy mình như con bạch tuộc, có đẩy kiểu gì cũng không ra.
Đá anh mấy cái cũng không có tác dụng gì, Trình Lộ nghiêng đầu sang nhìn anh, khuôn mặt của anh quả thật rất ưa nhìn.
Nếu không phải vì thế thì hồi đó cô đã chẳng bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Vào khoảng thời gian cô học đại học năm cuối, cô đã gặp phải Tần Hán đang đi ra ngoài trộm mộ… À, không, là đang đi khảo sát mới đúng.
Mở đầu câu chuyện vẫn thô tục như mọi khi, cô đi cắm trại ngoài trời cùng bạn bè.
Khi Trình Lộ đang đi hái nấm, cô bé xinh đẹp ấy không may bị trật chân.
Đúng ngay thời khắc mấu chốt đó, Tần Hán xuất hiện trước mặt cô.
Bình tĩnh nào, ahhhh… Lúc ấy, anh lạnh lùng nói một câu: “Gọi bạn bè đến đón cô đi.”
Trình Lộ nhìn Tần Hán giống như đang nhìn một chiếc bánh bao nhân thịt trắng trắng mềm mềm, đột nhiên chân cô đi không nổi nữa.
Một chú chó con tiêu chuẩn như vậy, làm sao cô có thể để vuột mất đi cơ hội do ông trời ban tặng được chứ!
Vì thế, Trình Lộ ngay lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, lê hoa đái vũ* rơi nước mắt, trông vô cùng tội nghiệp: “Em không mang theo điện thoại di động, anh có thể đưa em về được không ạ?”
*lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Thấy Tần Hán không nói tiếng nào, Trình Lộ chỉ đành phải vừa khóc lóc vừa giả vờ đáng thương hơn nữa: “Một cô gái yếu đuối như em bị lạc đường ở vùng núi hoang vu thế này, lại còn bị trật chân không đi được, nhỡ đâu gặp phải sói hay hổ gì đó, vậy thì em sẽ phải chết ở đây sao….”
“Lên đây.” Tần Hán lời ít ý nhiều, chỉ tay vào lưng của mình.
“Vâng ạ!” Trình Lộ bật dậy nhào một phát đu lên lưng của Tần Hán, hành động nhanh nhẹn của cô hoàn toàn không giống với người bị trật chân hoạt động bất tiện….
Dưới sự chỉ đường của Trình Lộ, Tần Hán đã đi vòng quanh một cây tùng ba vòng rưỡi, sau đó lại hai lần đi qua một dòng suối nhỏ.
Đi lâu như vậy, cuối cùng hai người đã quay lại được nơi dựng trại chỉ cách chỗ cô bị trật chân khoảng 300 mét….
Trong chuyến đi hơn nửa tiếng đồng hồ này, Trình Lộ đã tìm hiểu được tất cả thông tin của Tần Hán, bao gồm cả việc anh không có bạn gái.
Hơi thở của Tần Hán trở nên bất ổn, “Vậy là chúng ta cứ đi hết vòng này đến vòng khác rồi trở về điểm ban đầu sao?”
Trình Lộ cười vui vẻ, nhảy xuống từ trên lưng anh, sau đó cô rất tự nhiên mà lấy điện thoại từ trong túi quần ra, “Kết bạn WeChat đi, có gì em sẽ mời anh đi ăn tối.”
Tần Hán nhìn chằm chằm điện thoại của cô hồi lâu, tiếp đó, anh chỉ vào đầu của cô, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Chỗ này của cô không được ổn cho lắm phải không?”
Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Trình Lộ bật cười thành tiếng.
Cô xoa gương mặt của Tần Hán rồi thì thầm một mình: “Thật ra… anh ngốc như thế này cũng không sao, ít nhất anh có thể ở bên em nhiều hơn.
Nếu không, cứ đối diện với khuôn mặt vô cảm của anh suốt, em không biết liệu bản thân mình còn có thể kiên trì được thêm bao lâu nữa đây.”.