Edit & Beta: Khả Duyên
Trình Lộ tức giận quay về nhà mẹ đẻ, vừa đi vừa không ngừng mắng cái đồ dối trá Tần Hán kia.
Kết quả, khi cô về đến nhà, câu đầu tiên mà mẹ cô hỏi là: “Sao rồi con? Tần Hán đã đỡ hơn chưa?”
Trình Lộ vừa đặt mông ngồi xuống ghế sofa là bắt đầu phàn nàn với mẹ mình: “Mẹ à, anh ta không hề mất trí nhớ, cũng chẳng hề bị ngốc luôn.
Tất cả đều là anh ta lừa gạt con.”
Trình Lộ kể lại đầu đuôi sự việc cho mẹ cô nghe, vốn dĩ cô còn đang chờ mong mẹ mình sẽ bênh vực cô mà lên án Tần Hán, nhưng ai ngờ mẹ cô lại nói: “Thời buổi này con còn kiếm đâu ra một người đàn ông sẵn sàng dỗ dành con như vậy nữa chứ? Đừng giận dỗi nữa, mau quay về đi.”
“Ôi trời ơi!!! Này này, mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy? Mẹ không nói giúp cho con gái mẹ thì thôi, đã thế còn nói giúp cho người ngoài.”
“Mẹ nói như thế cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi.
Tần Hán… thằng bé này ấy à, quả thật có hơi si mê với công việc, nhưng thằng bé cũng rất quan tâm đến con, đây là sự thật.
Khi hai đứa mới quen nhau, thằng bé cứ hỏi mẹ về con suốt, hỏi xem con yêu thích những gì, kể cả mọi việc từ nhỏ đến lớn của con cũng hỏi thăm qua.”
“Con nghĩ kỹ lại xem, một đứa lạnh nhạt vô cảm như thằng bé nhưng lại chịu buông bỏ sĩ diện xuống để giả ngốc diễn kịch cùng con hơn nửa tháng trời.
Đây có phải là minh chứng cho thấy thằng bé rất để tâm đến con không?”
Trình Lộ suy nghĩ một hồi, hình như cũng có lý.
Thế là cô ngay tức tốc trở về nhà.
Vừa bước đến cửa nhà, cô nhìn thấy Tần Hán đang ngồi xổm trước cửa vẽ vòng tròn trên mặt đất.
“E hèm, nếu anh không chịu nghiêm túc xin lỗi tôi cho đàng hoàng thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Tần Hán bối rối ngẩng đầu lên, “Chị ơi, chị biết em sao?”
“Anh chơi đến nghiện rồi phải không? Vào nhà ngay!” Trình Lộ nhéo tai Tần Hán kéo anh đi vào nhà.
Tần Hán nhìn ba thứ đồ trước mặt, một cỗ lạnh lẽo thấu xương chạy dọc từ đầu gối lên thẳng tới đỉnh đầu của anh.
Trình Lộ gõ gõ bàn phím, sau đó yên lặng mang ra một trái sầu riêng và cuối cùng là vuốt ve một tấm ván giặt đồ….
“Anh đã nghĩ kỹ xem nên chọn cái nào chưa?”
Tần Hán sờ đầu, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Trình Lộ: “Lộ Lộ, để anh kể cho em nghe, trong khoảng thời gian này, anh đã phát hiện ra một chuyện vô cùng thần kỳ.”
Anh vừa nói vừa cầm lấy điều khiển từ xa, “Thảo nào bây giờ bọn trẻ con thích xem heo Peppa đến thế, anh thấy bộ phim này thú vị cực kì.
Nào, hai đứa mình cùng xem nhé.”
“Đừng có chuyển chủ đề, chọn một cái mau lên!”
Tần Hán im lặng nuốt nước miếng rồi ghé sát vào tai Trình Lộ nói nhỏ gì đó.
Lỗ tai của Trình Lộ ngay lập tức đỏ bừng.
“Lưu manh!”
“Tần Hán! Em thấy anh càng ngày càng không biết xấu hổ là gì rồi đấy!”
“Không biết xấu hổ mới giữ được vợ chứ.” Tần Hán dụi đầu vào người Trình Lộ như một chú cún con.
Nguyên văn câu nói anh đã thì thầm vào tai cô là: “Lộ Lộ, đêm qua hai đứa mình kịch liệt quá, bây giờ đầu gối của anh vẫn còn đau đây này.
Hay là chúng ta chọn một ngày đẹp nào đó để quỳ tiếp được không?”.