"Hảo liễu."
Đới Manh nhìn vòa màn hình trước mặt, hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Hứa Giai Kỳ đang sửa lại chiếc đầm bầu đang mặc trên người.
"Đứa trẻ ổn, tháng sau sẽ an toàn chào đời."
Hứa Giai Kỳ mỉm cười, nói: "Cám ơn cậu, Đới Manh."
"Không cần phải cảm ơn mình mãi đâu."
Đới Manh cởi chiếc áo Blouse ra, dìu Hứa Giai Kỳ bước xuống giường, giúp nàng sửa sang lại mái tóc có hơi rối.
"Về nhà thôi, hôm nay mình có mua ít sườn."
Hứa Giai Kỳ cười: "Mình sẽ nấu."
"Hảo."
Đới Manh cầm lấy chìa khóa xe rồi dìu Hứa Giai Kỳ rời khỏi phòng khám, đi xuống garage.
Lấy xe xong, Đới Manh đi qua bên cạnh mở cửa xe cho Hứa giai Kỳ, dìu nàng ngồi lên xe, còn bản thân thì chuyển qua bên ghế lái. Ngồi ở trên xe, Hứa Giai Kỳ lúng túng tìm sợi dây an toàn, Đới Manh thấy vậy liền chồm người đến, giúp nàng cài dây.
Hứa Giai Kỳ tặng cho Đới Manh một nụ cười: "Cảm ơn."
Đới Manh có chút xấu hổ, gật gật đầu, sau đó ngồi trở về ghế lái, cảm nhận được tim mình đập nhanh đến không tưởng.
Gần một năm nay, Đới Manh mỗi tháng đều đưa đón Hứa Giai Kỳ đến bệnh viện khám thai định kỳ, nàng có cảm giác như Hứa Giai Kỳ là vợ của nàng, và đứa nhỏ trong bụng nàng ấy chính là đứa con sắp chào đời của các nàng. Cảm giác ngọt ngào này khiến Đới Manh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nàng có thể nhìn thấy Hứa Giai Kỳ mỗi ngày, thấy nụ cười của nàng ấy, thấy nàng ấy từng ngày từng ngày chấp nhận sự gần gũi của nàng, nàng đã vô cùng mãn nguyện.
Nhìn qua bên cạnh, Đới Manh vừa vặn nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đang vuốt ve tiểu phúc của chính mình, nụ cười của nàng ấy thật đẹp, ánh sáng ngoài cửa kính cũng không thể so bì sự rực rỡ từ nụ cười ấy.
Cảm giác được có người đang nhìn mình, Hứa Giai Kỳ hơi ngẩng đầu lên: "Đới Manh?"
"A, mình xin lỗi."
Đới Manh xấu hổ cười, nhanh chóng đạp ga, xoay vô lăng chuyển hướng ra khỏi garage.
Trên đường đi, hai hàng cây phong trụi lá phủ đầy tuyết trắng rực rỡ ở bên đường, năm nay đông tương đối kéo dài, đến giờ tuyết vẫn chưa tan, trên đường vài người xúc một khuôn lại một khuôn tuyết trắng.
Đưa tay chỉnh lại khăn choàng cổ của mình, Hứa Giai Kỳ tựa đầu vào kính xe, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ gật gù muốn ngủ.
Đới Manh nhìn qua, khóe môi hơi nhấc lên, cầm lấy chiếc áo khoác mình đang mặc phủ lên người Hứa Giai Kỳ, mong nó có thể giúp nàng ấm lên một chút nữa.
Dừng xe sau vạch trắng khi đèn chuyển sang đỏ, Đới Manh nghiêng đầu nhìn qua, thấy Hứa Giai Kỳ đã ngủ rồi, nhưng tay vẫn đặt ở trên bụng, ngay cả lúc ngủ nàng ấy cũng muốn bảo vệ con của mình.
"Tiểu Kỳ..."
Đới Manh chồm người đến, đặt lên trán Hứa Giai Kỳ một nụ hôn, dịu dàng thì thầm: "Để mình chăm sóc cậu và công chúa nhỏ trong bụng cậu có được hay không?"
Hứa Giai Kỳ an ổn ngủ nên không thể nghe thấy Đới Manh nói gì, cái mũi nhỏ hơi ửng đỏ vì lạnh.
Đới Manh chỉnh lại nhiệt độ trong xe, vươn tay kéo Hứa Giai Kỳ lại gần mình, để nàng tựa đầu vào vai mình. Hương hoa trà thơm ngát từ trên cơ thể Hứa Giai Kỳ xộc thăng vào mũi Đới Manh, khiến nàng cảm thấy thập phần thư thái, càng muốn thưởng thức thêm hương thơm ngọt ngào ấy.
"Tiểu Kỳ..."
Đới Manh lướt môi lên gò má Hứa Giai Kỳ, đặt ở nơi đó một nụ hôn: "Mình yêu cậu, rất nhiều..."
...
"Tiểu Kỳ."
"Ưm..."
Hứa Giai Kỳ dụi dụi mắt, mờ mịt hỏi: "Đến nhà rồi sao?"
"Đến nhà rồi."
Đới Manh mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ khả ái này của Hứa Giai Kỳ, giúp nàng chỉnh lại vài sợi tóc không ngay ngắn, trong mắt đều là ôn nhu sủng nịch.
Dìu Hứa Giai Kỳ xuống xe, Đới Manh lấy chìa khóa trong túi áo khoác, mở cửa, rồi để Hứa Giai Kỳ đi vào trước.
Đối với Hứa Giai Kỳ, mỗi nơi trong căn nhà này nàng đều nhớ rất rõ, vươn tay ra đã có thể chuẩn xác mở công tắc đèn, cởi giày đặt lên trên kệ.
Đới Manh quay ra xe lấy túi thịt sườn nàng vừa mua ở siêu thị về, sau đó lại xoay người đi vào trong nhà, không quên đóng cửa lại.
"Đới Manh, để đó mình làm cho."
Hứa Giai Kỳ nghe thấy tiếng bước chân Đới Manh vang lên ở nhà bếp, liền cởi khăn choàng cổ ra, mò mẫm đi vào nhà bếp.
Đới Manh dừng lại động tác, đi ra dìu Hứa Giai Kỳ ngồi xuống bàn, ôn giọng: "Đển mình, cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi."
Hứa Giai Kỳ lại lắc đầu: "Mình muốn làm, để mình làm, cậu ra phòng khách đi."
Thấy Hứa Giai Kỳ kiên quyết như vậy, Đới Manh chỉ có thể nghe theo, rửa sạch tay rồi ngồi xuống bàn ăn, nàng muốn ở đây để giúp đỡ Hứa Giai Kỳ.
Chầm chậm chống tay lên bàn đứng dậy, Hứa Giai Kỳ mò mẫm tiến về phía bếp, sờ lên mặt bếp, tim được túi thịt sườn vẫn còn hơi lạnh.
"Cậu mua thịt sườn ở đâu thế?"
Đới Manh đang đến tủ lạnh tìm ít rau cải nấu canh, nghe Hứa Giai Kỳ hỏi liền nói: "Mình mua ở siêu thị."
"Ân."
Hứa Giai Kỳ cũng không hỏi nữa, vươn tay chuẩn xác lấy tấm thớt ra, đem thịt sườn đặt lên trên thớt, vươn tay tìm con dao.
Đới Manh tái mặt, vội vàng ngăn Hứa Giai Kỳ lại: "Để mình làm cho, cậu cầm dao nguy hiểm lắm."
"Không sao, mình làm được mà."
Hứa Giai Kỳ tiếp tục tìm con dao được đặt ở một nơi dễ tìm, lưỡi dao được bọc giấy cẩn thận, khi nàng lướt tay tìm kiếm không sợ bị lưỡi dao làm bị thương. Gỡ giấy bọc bên ngoài ra, Hứa Giai Kỳ cầm lấy dao, cẩn thận cắt thịt sườn ra thành từng khúc vừa ăn, tuy không đều lắm, nhưng đối với người bị mù thì đây là một kỳ tích.
Thế nhưng Đới Manh vẫn lo lắng, nàng đứng ở bên cạnh quan sát loạt động tác của Hứa Giai Kỳ, mấy lần muốn giúp đều bị Hứa Giai Kỳ từ chối, đành phải đi tìm thứ khác để làm.
Hai người nấu một bữa tối cũng không mất nhiều thời gian, Đới Manh giúp Hứa Giai Kỳ bày biện thức ăn lên trên bàn, nàng không quên đặt một bình hoa lan tím mà Hứa Giai Kỳ thích nhất lên bàn ăn.
Đem món cuối đặt lên trên bàn, Hứa Giai Kỳ mỉm cười nói: "Đới Manh, ăn cơm thôi."
Đới Manh có chút ngây người, tim đập nhanh, mặt cũng đỏ lên. Lời này của Hứa Giai Kỳ, nàng cảm thấy giống như lời của người vợ gọi chồng mình vào dùng cơm tối nghĩ đến thôi nàng cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Không thấy Đới Manh trả lời, Hứa Giai Kỳ không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Đới Manh, có chuyện gì à?"
"À, không có gì."
Đới Manh cười cười, kéo ghế cho Hứa Giai Kỳ, vui vẻ nói: "Nào, ăn cơm thôi."
Một bữa cơm với bầu không khí vô cùng hòa hợp, Đới Manh luôn thích khoảnh khắc này, bởi vì nàng có thể ngồi đối diện Hứa Giai Kỳ, gấp thức ăn cho nàng ấy, vui vẻ nói những chuyện vụn vặt của ngày hôm này. Còn Hứa Giai Kỳ đôi khi sẽ mỉm cười với những câu chuyện không đầu không đuôi của nàng, hay những câu chuyện cười nàng nghe được từ vài người ở trong bệnh viện.
Bữa cơm ấm cúng nhanh chóng trôi qua, Hứa Giai Kỳ giành rửa bát, Đới Manh chỉ có thể ngồi ở bên ngoài phòng khách nhìn bóng lưng bận rộn của nàng ấy. Tùy tiện cầm remote bấm một kênh khi mắt vẫn dán chặt trên tấm lưng thon dài của Hứa Giai Kỳ, Đới Manh chỉ muốn âm thanh từ tivi có thể khiến bầu không khí yên lặng bất thường này biến mất.
Vừa vặn truyền hình lại trực tiếp phỏng vấn về công ty của Ngô Triết Hàm, Đới Manh vội vàng chuyển kênh, nghiến chặt răng, người này đúng là oan hồn mà, cứ đến lúc hòa hợp lại xuất hiện.
Ở bên trong, Hứa Giai Kỳ loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra từ tivi, tay nàng run lên, môi mím chặt, không nói nên lời.
=========================
"A!"
Hứa Giai Kỳ cúi thấp người xuống, đưa tay vuốt ve bụng của mình, hai chân mày thanh tú nhíu lại thành một đường. Không hiểu hôm nay công chúa nhỏ của nàng có chuyện gì, liên tục quẫy đạp trong bụng nàng, khiến nàng hôm nay phải nghỉ dạy một hôm, đầu cũng choáng váng khó chịu.
"Công chú nhỏ, con sao thế?"
Hứa Giai Kỳ vuốt ve tiểu phúc dỗ dành, mỗi lần công chúa nhỏ của nàng không ngoan, nàng đều sẽ làm như thế, con bé nhất định sẽ không nghịch ngợm nữa. Nhưng hôm nay lại khác, nàng càng vuốt ve, con bé nàng quẫy đạp mạnh hơn, hình như cái bụng nhỏ của nàng đã không đủ để con bé vẫy vùng.
Âm thầm nhẩm tính, Hứa Giai Kỳ mím môi, nàng... sắp sinh rồi...
Vội vàng tìm cái điện thoại của mình, Hứa Giai Kỳ vô thức nhấn vào số 1.
Một tiếng tút dài lạnh lùng vang lên, sau đó là tiếng nói không chút cảm xúc nào của người ở đầu dây bên kia.
[Ai vậy?]
Hứa Giai Kỳ mím chặt môi, siết điện thoại đến trắng bệt, vội vàng nhấn tắt máy.
Tại sao đến tận lúc này nàng vẫn còn trông chờ vào Ngô Triết Hàm chứ?"
"A!"
Thống khổ hét lên một tiếng, Hứa Giai Kỳ cắn chặt răng, cảm nhận đùi mình có hơi ướt, có lẽ đã vỡ ối rồi.
Nhấn vào số 2, Hứa Giai Kỳ thầm mong lúc này Đới Manh không có cuộc phẫu thuật nào cả, nếu không mẹ con nàng không sống nổi.
Lát sau truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Đới Manh: [Tiểu Kỳ, sao thế?]
"Đới...Đới Manh...mình... mình vỡ ối rồi..."
[Sao?]
Đới Manh đứng bật dậy, kinh hãi hét lên: [Đừng đi đâu cả, ở nhà đợi mình, mình qua đó đón cậu!]
"Mau... mau một chút... mình không chịu nổi nữa..."
[Được rồi, mình đến ngay!]
"A!"
Hứa Giai Kỳ gục xuống sàn nhà, ôm bụng thất thanh hét lên, chưa từng chịu qua đau đớn nào lớn đến như vậy, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, cửa nhà cũng mở ra, Đới Manh chạy vào trong phòng, nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đang nằm dưới sàn quằn qại trong đau đớn, liền chạy đến đỡ nàng.
"Tiểu Kỳ đừng sợ, mình đến rồi."
"Mình... đau quá... Đới Manh..."
"Đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện ngay!"
Đới Manh luồn tay xuống dưới đùi của Hứa Giai Kỳ, bế bổng nàng lên, chạy ra phía chiếc xe đặt bên ngoài, để nàng ngồi ở ghế phụ, còn mình thì chạy đi đóng cửa nhà lại.
Hứa Giai Kỳ siết chặt nệm xe, nức nở không thành lời, trong đau đớn lại gọi tên của Ngô Triết Hàm.
Tay Đới Manh siết chặt vô lăng, nghiến răng thành tiếng, nàng hận đến mức muốn giết chết Ngô Triết Hàm, cô ta là ai mà có thể gây tổn thương của Tiểu Kỳ của nàng!?
========================
Từ chương này trở đi sẽ đổi cách xưng hô của Đới Manh và Hứa Giai từ mình - cậu sang chị - em nha :3