Thất Ngược Khí Phi

Tại sao có thể như vậy? Cúi đầu, mới vừa rồi chính mình chạm vào cái bát kia, nàng ngửi thử, sắc mặt đột biến, đôi mắt đẹp mị chặt, nâng bát lên thấy có một vầng sáng bập bềnh trên mặt bát, có mùi lạ!
Tâm chợt căng thẳng, phảng phất như bị dội cả thùng nước lạnh, từ tận đầu ngón tay nàng vào trong tận tâm can, sợ hãi run rẩy như thủy triều đột nhiên dâng lên, ăn mòn dần dần sự kiên cường của nàng.

Đột nhiên, Hạnh nhi cầm đầu một đám người trông như hung thần ác sát hùng hổ tiến vào, một tay giữ chặt Khinh Vân Nhiễm.

Ánh mắt Hạnh nhi chớp động, phẫn hận không thôi, hàm răng cắn chặt, căm tức nói:

-Vương gia ra lệnh, mời người an phận ở lại đây, chờ Vương gia về sẽ xử trí.

Ngữ khí cố tình tăng thêm khi nói đến hai chữ “an phận”, sau đó chỉ tay nói với hạ nhân:

-Mấy người các người trông coi Vương phi cho tốt, không cho người động vào bất cứ đồ vật gì trên bàn.

Nói xong cực kỳ căm hận nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái, nhận định nàng chính là hung thủ, vội vàng chạy ra ngoài.

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo nhìn bóng lưng Hạnh nhi, trong mắt hiện lên trầm tư, lúc này nàng ta muốn đi đâu? Nếu như nàng ta nghi ngờ nàng là hung thủ hại tiểu thư của nàng ta thì càng phải ở đây trông coi nàng cho chặt sao? Tô Thiên Tuyết rốt cuộc là tốt hay xâu, nàng càng ngày càng đoán không nổi?!

***********************

Trong y quán, Duẫn Mặc Băng đang bào chế thuốc, một thân y phục xanh nhạt, thanh nhã, phiêu dật, một đôi mắt phát sáng, đôi môi phiếm hồng, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Ngoài cửa có một thanh âm như tiếng sấm rền vang lên:

-Duẫn Mặc Băng!

Nghe đúng một tiếng, Duẫn Mặc Băng buông thuốc trong tay, vội vàng đi từ trong phòng ra, thấy Tiêu Thần Hiên đang đứng cạnh cửa vô cùng kinh hoảng, thất thố, mày không khỏi nhíu chặt, tầm mắt rơi vào khuôn mặt của nữ tử trong lòng hắn, trong mắt hiện lên làn sương lạnh, trầm giọng hỏi:

-Thần Hiên, xảy ra chuyện gì?

Tiêu Thần Hiên ôm lấy nữ tử trong lòng:

-Mặc Băng, vô luận thế nào cũng phải cứu sống nàng!

Sắc mặt Duẫn Mặc Băng nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén, thản nhiên nói:

-Mang nàng vào trong trước đi!

Mặc dù hai người bởi chuyện lần trước mà trong lòng sinh ra khoảng cách nhưng cứu người mới là quan trọng là y đức của người làm nghề y, hai chuyện không thể gộp làm một được.

Không giống với sư huynh hắn ngày đó, vô cùng thông minh, nhưng không chính không tà, chỉ cứu người chết, cực kỳ quái dị.

Sắc mặt Tô Thiên Tuyết tái nhợt, môi tím lại, khóe miệng chảy máu, khí tức tựa hồ như sắp mất, tính mạng vô cùng nguy hiểm.

Duẫn Mặc Băng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Tiêu Thần Hiên như sắp bị hỏng đến nơi, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, thảm sự năm đó ảnh hưởng quá sâu đối với hắn, hắn vẫn không thể trừ cái bóng ma đó trong lòng đi.

Bởi vậy, Khinh Vân Nhiễm trong sáng, thiện lương như vậy bị hắn trả thù, nhận hết mọi hành hạ, cho dù chính mình muốn bảo vệ nhưng không thể cứu nàng thoát khỏi bề khổ, áy náy trong lòng càng ngày càng sâu sắc.

Mà phụ nữ trước mắt này, bề ngoài không hề khác Minh Nguyệt, thật sự làm cho hắn cảm thấy vô cùng nghi ngờ, chuyện năm đó có lẽ như hắn dự liệu, tin tức không hề điều tra ra được.

Hắn bắt tay dò mạch, sắc mặt xấu đi, chỉ chốc lát hắn buông cổ tay Tô Thiên Tuyết ra, Tiêu Thần Hiên vội vàng truy hỏi:

-Mặc Băng, Thiên Tuyết bị trúng độc gì?

Duẫn Mặc Băng nâng mắt, trầm giọng nói:

-Nàng trúng một loại kịch độc gọi là Thập nhật thực tâm, vốn là một loại vô cùng kịch độc, độc này rất mạnh mẽ, tuy không lập tức lấy tính mạng nhưng khi độc phát sẽ làm người ta sống không bằng chết, chậm rãi hành hạ mười ngày liền, đến lúc đó cho dù có là thần tiên cũng không cứu nổi.

-Đáng chết!

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên âm u, trong mắt cháy lên ngọn lửa sát ý, người nào muốn hại Thiên Tuyết mà ác độc như vậy, hé mắt nhìn, hỏi:

-Mặc Băng, ngươi nhất định có cách giải độc, đúng không?

Duẫn Mặc Băng thở dài, thấp giọng nói:

-Độc nàng trúng, ta không giải được! Độc này, sợ rằng chỉ có…

Lời còn chưa dứt, Tiêu Thần Hiên đã hô lên cắt đứt:

-Ngươi nói cái gì? Không giải được…

Trong mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên phẫn nộ, lãnh đạm nói:

-Thần Hiên, ngươi nghe ta nói hết đã!

Tiêu Thần Hiên ý thức được hành vi của mình hơi quá khích, mười ngón tay nắm lại thật chặt, hít sau một hơi rồi thở ra, giọng nói khàn khàn:

-Ngươi nói đi.

Duẫn Mặc Băng thấy bộ dáng hắn kích động điên cuồng như vậy, nhẹ thở dài nói:

-Trên đời này không đại phu nào là không có khuyết điểm, nhưng lại tuyệt đối không có, sư huynh ta không độc nào không giải được, sư huynh ta là Thượng Quan Nguyệt.

Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên mừng rỡ như điên, vội vàng nói:

-Có thể nhanh tìm sư huynh ngươi đến đây, cầu hắn cứu chữa?

Duẫn Mặc Băng lắc đầu thở dài:

-Tìm hắn, nói dễ vậy sao?! Hành tung sư huynh luôn luôn bất định, trừ khi huynh ấy chủ động hiện thân, người bên ngoài muốn tìm huynhh ấy so với lên trời còn khó hơn. Không có lệnh của sư phụ thì huynh ấy sẽ không chủ động quay về cốc. Sư phụ cùng sư nương đang đi du ngoạn Nam Hải, muốn liên lạc với huynh ấy, vô cùng khó khăn.

Duẫn Mặc Băng vừa nói đã hủy diệt hoàn toàn chút hy vọng của Tiêu Thần Hiên, lòng dạ hắn co rút đau đớn, tiếc thương năm đó lại xảy ra nữa sao? Không! Hắn khoogn cho phép, ông trời lại một lần nữa cướp đi Minh Nguyệt trong tay hắn!

Tô Thiên Tuyết đang nằm trên giường phát ra thanh âm cực kỳ yếu ớt:

-Hiên, Hiên, chàng ở đâu…

Nghe được tiếng kêu yếu ớt, Tiêu Thần Hiên vội vàng chạy tới bên giường, nắm chặt tay nàng ta, thấp giọng an ủi:

-Thiên Tuyết, đừng sợ, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui