[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Tình đáo nùng thì tự hữu tri

tử nhị vi nhuận tùy ý khuynh

(Tình đến nồng thì lòng tự biết, tử nhị dẫn đường tùy ý khuynh)

“Âu Dương Vô Cữu!! Cậu, cậu làm gì vậy?!…” Vương Ki há đã từng thấy qua hành động hoang đường thế này, vội vàng giãy giụa ngồi dậy, giơ tay muốn đẩy cái đầu đang đặt giữa hai chân mình ra, khả Âu Dương Vô Cữu không hề thoái nhượng, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy thân ngọc trụ, ngay sau đó thu chặt hai má dùng sức hút, khoang miệng nóng ấm áp sát vào lớp da mỏng mẫn cảm của trụ thân, Vương Ki không khỏi hít một hơi, thắt lưng nháy mắt mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống lại, bàn tay muốn đẩy ra ngược lại không tự chủ được mà nắm lấy tóc Âu Dương Vô Cữu.

Dùng miệng lưỡi hầu hạ khách nhân vốn là kỹ xảo nữ tử thanh lâu thường dùng, nhã xưng “thổi tiêu”, Âu Dương Vô Cữu bình thường buôn bán xã giao, không thể thiếu dính chút son phấn, cộng thêm việc có người bạn thân phong lưu mở thanh lâu như Phượng Tam, đương nhiên là sẽ biết một ít. Huống chi hắn còn là nam nhân, càng biết rõ phải làm như thế nào mới vừa lòng đối phương. Chính là với thân phận đường đường minh chủ võ lâm như hắn, vốn không cần phải hầu hạ bằng việc ngậm phân thân của nam nhân thấp hèn như yên hoa nữ tử thế này, nhưng giờ khắc này hắn chẳng thèm để ý, chỉ hi vọng có thể khiến Vương Ki lãnh hội được khoái lạc của tình ái giao hoan.

Đầu lưỡi liếm qua mỗi một nơi trên trụ thể, nếp nhăn và linh khẩu càng được quan tâm cẩn thận, làn da mỏng mịn hơn bất cứ bộ phận nào dưới lớp nướt bọt càng trở nên trơn bóng, thứ ấy cũng càng to lớn hơn lúc trước, cứng đến mức nhất trụ kình thiên.

Nghe thấy hô hấp truyền đến từ trên đầu càng ngày càng hỗn loạn, Âu Dương Vô Cữu lại ra sức khiêu khích, kích thích liên tiếp khiến đỉnh phân thân ứa ra một giọt chất lỏng trong suốt, hắn nhô đầu lưỡi nhẹ liếm đi, rồi mới chậm rãi mở miệng, lần thứ hai ngậm lấy vật ấy của Vương Ki, nhưng lần này không còn là hơn nửa, mà là toàn bộ, mặc cho thứ đã trở nên cứng hơn dài hơn tiến sâu vào trong, thậm chí đầu mút luồng cả vào yết hầu, hắn cố nén cảm xúc buồn nôn, chậm rãi ngửa đầu ra sau, để nó rút ra.

Vừa mới được hoàn toàn bao vây trong nhiệt cảm lại đột nhiên biến mất, Vương Ki đã dần chìm đắm trong *** xa lạ bất mãn hừ một tiếng, bàn tay đang nắm tóc Âu Dương Vô Cữu siết chặt.

Âu Dương Vô Cữu đương nhiên nguyện ý thỏa mãn, lại lần nữa hoàn toàn nuốt vào.

Cứ thế chậm rãi phun ra nuốt vào, Vương Ki mặc dù phi thường thoải mái, nhưng trong lúc mơ hồ, bản năng gào thét đòi khoái cảm kịch liệt hơn, mãnh liệt hơn.

Âu Dương Vô Cữu thật như nghe thấy nguyện vọng của y, thực sự gia tốc cử động, nhịp điệu nhanh hơn cùng hấp duyện liên hồi, đồng thời dùng tay đùa nghịch hai khỏa noãn cầu, Vương Ki được thỏa mãn không khỏi căng cả người, eo hông cũng bắt đầu thuận theo nhịp điệu đong đưa lên xuống.

Mặc dù làm thế này có thể giúp người đạt được cực khoái nhưng kỳ thật người thừa nhận lại phi thường khó chịu. Âu Dương Vô Cữu cẩn thận khống chế miệng mình, không dám siết quá chặt, sợ khi ma sát kịch liệt, hàm răng bất cẩn cọ trúng lớp da yếu ớt, hai má vì giữ nguyên tư thế ngậm chặt hấp duyện trong thời gian dài đã sớm mỏi nhừ.

Thanh niên dần biết cách tìm khoái cảm, nửa quỳ dậy, đỡ lấy đầu Âu Dương Vô Cữu bắt đầu luật động phần eo, có khi động tác lớn, vật cứng tức thì hung hăng đâm vào cổ họng, liền giống như bị một cây gậy nóng rực đâm vào, chỉ đành liều mạng khắc chế một trận sông cuộn biển gầm nơi cổ họng.


Mặc dù như khổ hình, nhưng bên tai nghe được hô hấp ngày càng dồn dập của Vương Ki, thỉnh thoảng lại khẽ rên rỉ, cho dù có bao nhiêu khó chịu, hắn vẫn cam tâm chịu đựng.

May mà người lần đầu tiên nếm thử *** như Vương Ki rốt cuộc không thể kéo dài, cảm thấy phần eo y cử động nhanh hơn, bàn tay nắm lấy tóc Âu Dương Vô Cữu khi thì buông lỏng, khi thì níu chặt, níu đến mức da đầu phát đau, biết Vương Ki sắp tới đỉnh, Âu Dương Vô Cữu liền vội vàng phối hợp đong đưa đầu trước sau, thuận theo tốc độ của y, mỗi một lần đều đâm cực sâu, thậm chí cổ họng dần có vị mặn, nhưng Âu Dương Vô Cữu vẫn không rời khỏi, mặc y hành động.

Lại đâm sâu vào lần nữa, ngay cả phần lông cũng cọ lên mặt Âu Dương Vô Cữu, Vương Ki bỗng nhiên bất động, cả người kéo căng, tức thì một luồng rồi một luồng dịch thể xuất vào họng Âu Dương Vô Cữu, tinh thủy cực nồng và nhiều, Âu Dương Vô Cữu không kịp nuốt, tinh thủy trắng đục từ khóe miệng tràn ra.

Âu Dương Vô Cữu chậm rãi phun ra vật đã bán nhuyễn, nhẹ nhàng xoa nắn khối cầu căng cứng đang co rút, lại vòng qua eo, nhu hòa vỗ về lưng Vương Ki, săn sóc thanh niên sau dư vị mềm nhuyễn nằm vật ra giường.

Tứ chi thả lỏng phô bày ra hết, thân thể trắng nõn nằm trên giường. Đôi mắt hắc bạch phân minh nửa nhắm, sau cao trào mê mang như thất. dương v*t phóng thích xong thoáng mềm nhũn, bị dịch thể trắng đục dính ướt, nửa rũ xuống giữa bụi rậm, giống như cây nấm thò đầu ra trong sương sớm.

Âu Dương Vô Cữu chỉ cảm thấy dưới háng đã đau đến khó chịu như sắp bạo tạc, nhưng vẫn không dám manh động, hắn thậm chí còn do dự, mặc dù chưa từng tận mắt thấy, nhưng nghe Phượng Tam nói, trong thanh lâu những đồng tử khai bao lần đầu nếu không cẩn thận, phía sau nhất định sẽ bị thương, chẳng những là máu tươi đầy giường vô cùng thê thảm mà thậm chí còn có thể thương nặng khó trị, đến mức tử vong!

Hắn bỗng nhiên đắn đo. (ngất)

Nói gì mà làm bẩn tiên nhân khiến y không cách nào trở về thiên cung… Đây chẳng qua là nhất thời máu xông lên não mới nghĩ vậy thôi.

Trong lòng hắn, người mình yêu quý trân trọng, vốn không thể vì ích kỷ cá nhân mà khiến người đó bị thương tổn.

Vương Ki đã từ dư vị phục hồi lại, bỗng nhận thấy xung quanh yên tĩnh, không khỏi nâng mắt ngó Âu Dương Vô Cữu, nhìn thấy nam nhân rõ ràng đáy mắt đã đè nén *** đến mức có chút sung huyết phát hồng, nhưng không có bất kỳ hành động nào. Y tâm tư thông tuệ, lập tức đoán được đại khái, không khỏi thở dài.

Người này, cũng chỉ có khi bị chọc tức mới mất khống chế.

Nếu để hắn có chút thời gian tỉnh táo thì lại đẩy tất cả về vị trí ban đầu.

Cúi đầu nhìn nguồn nhiệt giữa hai người, vừa nếm qua tư vị ***, y đương nhiên cũng hy vọng Âu Dương Vô Cữu có thể cảm thụ được khoái ý như mình, tức thì ngồi dậy, thò tay đỡ lấy thứ kia, há miệng muốn ngậm lấy.


“Tiên sinh không thể!!”

Âu Dương Vô Cữu sao có thể để y làm hành động thấp hèn ấy, vội đỡ bờ vai y đẩy ra, nhưng vẫn chậm một chút, hai phiến môi mềm mại xát qua đầu mút đã cực kì mẫn cảm, khiến sợi dây lý trí sau cùng của Âu Dương Vô Cữu xém nữa thì đứt triệt để.

“Vì sao không để tôi làm?” Vương Ki có chút tức giận khó bình, đã là lưỡng tình tương duyệt, hứa hẹn cả đời, hai người đều là nam tử, tự nhiên là đối xử ngang hàng, há có thể mình thì được vui sướng còn Âu Dương Vô Cữu mặc kệ không đoái hoài?

Âu Dương Vô Cữu thở dài, hắn không phải thánh nhân, nếu người trong lòng đã tích cực như thế, hắn cần gì phải nhẫn nại tiếp? Thân thể cường tráng hạ xuống, vững vàng đè Vương Ki lên giường: “Tiên sinh… để tôi…” Vừa nói, bàn tay luồn qua dưới chân Vương Ki, hơi nâng lên bắp đùi y. Đầu ngón tay lần mò qua túi cầu đã mềm xuống, xuống chút nữa, ở chỗ huyệt khẩu đóng chặt cẩn thận nhu ấn, phi thường nhẹ nhàng, chỉ thỉnh thoảng mới đưa đầu ngón tay vào một chút.

Vương Ki có chút kinh ngạc: “Làm gì…”

Âu Dương Vô Cữu dán sát vào bên tai y, môi nửa ngậm lấy vành tai, nhỏ giọng nói vài câu, thoại dù nhẹ, nhưng vào đầu Vương Ki lại như sấm vang chớp giật!!

Không thể ngờ được! Nam nhân và nam nhân hành phòng, hóa ra là dùng… dùng…

“Có được không?!”

Âu Dương Vô Cữu có chút không yên lòng, giọng nói khàn khàn vang lên: “… Rất khô… Nếu miễn cưỡng vào… tôi sợ tổn thương cậu…”

Vấn đề này hình như cũng không nan giải lắm? Vương Ki ngược lại chẳng có gì phải đắn đo suy nghĩ, giơ tay lần mò bộ áo xanh bị vứt một bên, không biết làm sao mà đào ra được một bình nhỏ, đưa cho Âu Dương Vô Cữu: “Dùng này thử xem, nhưng đừng lấy nhiều quá.”

Âu Dương Vô Cữu tiếp lấy mở ra ngửi, tẩm hương xông vào mũi, không giống như có gì hại, liền đổ một chút lên đầu ngón tay, dịch thủy này vô cùng trơn trượt, mang theo chút lạnh lẽo, thử một cái, thật sự khiến cả ngón tay hắn thuận lợi trượt vào trong huyệt, còn Vương Ki chỉ khẽ nhíu mày, dù sao vẫn không thích ứng cảm giác có dị vật lắm, nhưng ít ra không bị thương.

Âu Dương Vô Cữu vội vàng đổ thêm một ít, hai ngón, ba ngón… Được thủy dịch bôi trơn, dễ dàng đưa vào trong huyệt, mặc dù huyệt đạo vẫn như cũ bao chặt lấy ngón tay của hắn, nhưng cũng đã lỏng hơn trước nhiều.


Vương Ki dần dần thích ứng với cảm giác dị vật, chung quy là nơi mẫn cảm, bị ngón tay ma sát chơi đùa vẫn sinh chút khoái cảm, ngọc trụ đằng trước lại không nhịn được bán ngẩng đầu, bên miệng lọt ra vài tiếng rên rỉ khẽ đến không thể nghe.

Đáng thương cho Âu Dương minh chủ dù có sức khống chế đạt đến tầm cao mới cũng không chịu nổi kiểu tra tấn phi nhân loại này, lập tức động thân, nâng hai cẳng chân thon dài của Vương Ki lên, nghiêng miệng chai, đổ phân nửa thủy dịch vào huyệt khẩu, phần còn lại thì rót lên nơi đã cứng rắn. Vừa vặn Vương Ki đang khép nửa con mắt nhìn qua, thấy hắn tùy tiện vứt bỏ cái bình rỗng, lập tức trợn to hai mắt, kêu lên: “Sao cậu dùng hết rồi?!”

Âu Dương Vô Cữu cúi đầu, nhẫn nại nói: “Lát nữa đền cho tiên sinh.”

“Đây là cửu thiên tử nhị lộ!! Cậu làm sao mà đền?… A!! ──”

Bị nhiệt bổng một hơi đâm thẳng vào làm y xém nữa cắn trúng lưỡi, Âu Dương Vô Cữu thuận theo sự trơn trượt của tiên dịch, đẩy vào trong cơ thể Vương Ki không có trở ngại nào.

Cúi đầu trực tiếp hôn lên môi y, môi lưỡi quấn quít không để y phun ra câu sát phong cảnh nào.

Phần eo luật động thuận theo nụ hôn sâu, mang theo tiết tấu và lực độ, không nhanh không chậm, nhưng mỗi lần đều đâm tới nơi sâu nhất.

Kích thích hạ thân làm hô hấp nhanh hơn, nhưng miệng bị bịt kín, Vương Ki gần như hít thở không được, đợi Âu Dương Vô Cữu rời khỏi, y mới tập trung thở được một hơi thì đã lập tức bị cuốn vào một vòng xoáy dục vọng khác, làm sao còn rảnh rỗi mà đi so đo.

Tấm lưng rắn chắc lại hơi thô ráp của người tập võ, từng khối cơ bắp căng ra gồ lên, từng giọt mồ hôi rơi xuống lớp chăn. Thắt lưng tráng kiện luật động hữu lực, hai bắp đùi trắng nõn khác xa với làn da ngăm đen được gột rửa bằng phong sương, kẹp tại vòng eo thô to, từ cẳng chân tới lòng bàn chân đều căng cứng, nửa đặt trên nệm, mỗi lần đâm vào kịch liệt thì lại xê dịch một chút.

Bộ vị mập hợp không ngừng ma sát, bởi vì có thêm thủy dịch mà phát ra âm thanh ướt át *** tục, thi thoảng bởi vì Âu Dương Vô Cữu hơi ly mà tràn ra, tí tách nhỏ trên giường.

Âu Dương Vô Cữu trong kích tình vẫn không quên chiếu cố người dưới thân, một tay vươn ra cầm lấy vật bán nhuyễn của Vương Ki, xoa nắn bằng nhịp điệu của mình. Vương Ki dù sao cũng chưa từng trải việc ***, lúc này chỉ biết mặc hắn chi phối, một chốc thì cảm thấy như bị Âu Dương Vô Cữu đâm xuyên, một chốc thì như bị ném lên đỉnh khoái cảm, hai tay không chỗ khoác, đành phải nắm lấy đệm chăn, một giường tơ lụa bởi vì động tác kịch liệt của hai người mà trở nên nhăn nhúm.

Đương khi chuẩn bị lên đến đỉnh cao thì cảm giác quen thuộc lại dâng lên lần nữa, linh khẩu bỗng nhiên bị ngón tay Âu Dương Vô Cữu bịt lại, bức bối không thể nào phát tiết khiến Vương Ki hé mở đôi mắt bị *** nhuộm đẫm hơi nước.

Âu Dương Vô Cữu đè người xuống, khẽ khàng hôn khóe môi y, như không mang theo chút *** nào: “Tiên sinh… chúng ta cùng nhau, được không?”

Vương Ki buông lỏng bàn tay đang nắm lấy đệm giường, hai tay vòng qua cổ hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh cho dù mang theo *** nhưng vẫn sắc bén bức người: “Được. Nhưng cậu mau một chút, nếu không tôi không đợi được.”

Âu Dương Vô Cữu mỉm cười, hắn đột nhiên dùng lực nâng Vương Ki lên ôm lấy, vật chôn trong cơ thể Vương Ki vì vị trí thay đổi mà thoáng lui ra một tí, nhưng hắn nhanh chóng động eo, ngược lại còn đâm vào dũng đạo sâu hơn.


“A!! ──” Nửa người trên lăng không, nửa người dưới lại bị đối phương khống chế, khiến Vương Ki nhất thời không thể dùng sức, chỉ đành ôm chặt cổ Âu Dương Vô Cữu. Âu Dương Vô Cữu tựa hồ đã sớm có chủ ý, phần eo luật động nhịp nhàng không có nửa điểm chần chờ, mang theo dã tính chiếm đoạt phá vụn những tiếng rên rỉ của Vương Ki.

Vị trí đứng vốn đã khó làm, huống chi đối phương còn là nam tử, nhưng Âu Dương Vô Cữu làm đến là dễ dàng, người tập võ thắt lưng tráng kiện có đủ sức mạnh, không bởi vì trọng lượng của Vương Ki mà xiêu vẹo, đâm về trước, đồng thời, hai tay nắm lấy cánh mông nhẵn mịn hơi tách ra để quá trình đi vào càng thêm thuận lợi.

Dục vọng gần sắp bộc phát của Vương Ki bị đè nén giữa hai người, kịch liệt ma sát thay cho bàn tay, nhuận dịch tràn ra từ đầu mút dính hết lên bụng Âu Dương Vô Cữu.

Âu Dương Vô Cữu cảm thấy cánh tay đang ôm cổ mình đột nhiên siết chặt, biết Vương Ki đã chịu không nổi, lúc này hắn cũng gần đến ranh giới bộc phát, ra sức động thêm vài lần, bỗng thấy bụng nóng ẩm, dũng đạo chật hẹp đột nhiên co rút, rốt cuộc vô pháp khống chế, nang đại siết chặt, tinh quan đại tiết.

Dư vị sau khi xuất tinh khiến hắn hơi thở dốc, dũng đạo bao vây lấy phân thân hơi nhuyễn vừa nóng vừa ướt, chẳng những không có nửa phần mệt mỏi mà thậm chí còn có một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có cùng với xúc động muốn thử lần nữa. Nhưng trướng phòng tiên sinh mới nếm thử tình sự hiển nhiên đã không chịu được hai lần tiết tinh liên tục, cả người phát nhuyễn vắt trên người hắn.

Âu Dương Vô Cữu thong thả rút ra vật của bản thân, ôm y cẩn thận đặt xuống giường.

Trướng phòng tiên sinh lộ vẻ mỏi mệt, nhắm mắt.

“Ổn không?”

Vương Ki hừ hừ xoay người không thèm để ý hắn, Âu Dương Vô Cữu bắt đầu khẩn trương, dù sao đều là nam nhân, phải thừa nhận thứ nguyên bản không nên thừa nhận, vốn đã là việc miễn cưỡng, nếu vì thế mà chọc Vương Ki bỏ đi, vậy… vậy…

Không khí lo sợ bất an đằng sau làm cho người mệt đến mơ màng cũng không ngủ được, Vương Ki híp mắt ngắm nhìn con người đang lo được lo mất.

Nhìn biểu tình ủ rũ này, thật không biết là ai thượng ai.

Vương Ki ho khan một tiếng: “Lần sau dùng tiết kiệm cho tôi!”

“Hở?”

“Cửu thiên tử nhị lộ kia là bảo bối thiên đế sở ban, lần sau nếu cậu còn đổ bậy đổ bạ, đừng trách tôi trừ tiền tiêu vặt của cậu ba năm!!”

Nói xong, Vương Ki mặc kệ Âu Dương minh chủ đang ngẩn tò te ra đấy, hất chăn, nhắm mắt thả lỏng, tự mình nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận