Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Đỗ Quyên vô cùng hưng phấn: “Nếu như để cho Tô thừa tướng nhìn thấy
khách quý nào đến Cẩm Sắt phường chỉ sợ bị chọc giận đến nổ bụng mất!”

Minh Nguyệt vui vẻ nhưng vẫn vướng bận chút âm thầm lo lắng: “Hôm nay như vậy là rất thành công rồi, ta còn thấy khó tin, các ngươi nói
chuyện này tương lai mà bị Cao Nguyệt tiểu thư thực sự biết được, sẽ có
hậu quả gì?”

Thất Nương nhét một ly trà vào tay Minh Nguyệt: “Nhị tỷ, tỷ lo nhiều
quá rồi! Chuyện này chúng ta làm càng thành công, danh tiếng của Cao
Nguyệt càng vang xa, sau này khả năng chúng ta bị vạch trần càng nhỏ,
trên đời này không có mấy người không thích hư vinh, việc này đối với
Cao Nguyệt tiểu thư mà nói chỉ có tốt, nàng sao có thể sai người đến
vạch trần tỷ?”

Minh Nguyệt gật đầu, Thất Nương lại nói: “Chỉ là kế tiếp mọi người có thể gặp phiền toái chút, ta nghĩ từ ngày mai trở đi, các nhà giàu có
quý tộc có thể sẽ phái người đến yêu cầu Cao Nguyệt vào phủ biểu diễn,
mọi người hãy lấy lý do Cao Nguyệt phải tĩnh tâm soạn nhạc từ chối, nếu
có người quấy rầy hơn thì mọi người cố nói vài chỗ tốt, thỉnh thoảng sắp xếp cho Cao Nguyệt gặp khách tại Cẩm Sắt phường, như vậy có thể miễn
cho Ôn Ôn phải mạo hiểm một mình gặp khách mà lại không khiến người ta
nghi ngờ, đến lúc đó có Nhị tỷ hỗ trợ, Ôn Ôn nhất định không việc gì,
bất quá chỉ sợ người đến là vị Bố Y tiên sinh kia, sợ rằng không dễ đuổi như vậy.”

Ba người còn nói thêm một chút, Minh Nguyệt lo lắng trời quá muộn
Thất Nương trở về không tốt, giục Thất Nương nhanh chóng về nhà.

Xe lão Lâm đã đợi bên ngoài, lại là Đỗ Quyên đưa nàng ra cửa.

Chào hỏi lão Lâm xong, đang muốn lên xe, chợt nàng nghe thấy một
thanh âm quen thuộc có chút lười biếng: “Ta đã nói ta không có nhìn lầm, quả nhiên là ngươi?”

Thất Nương cả kinh, xoay người lại vừa lúc đối diện với đôi mắt phượng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Hạ Lan Thuyền vén màn xe, tự tiếu phi tiếu nhìn Thất Nương: “Cố nhân
gặp lại, dù sao cũng phải chào hỏi một chút phải không? Lưu công tử gần

đây tốt chứ?”

Thất Nương không ngờ mình lại bị Hạ Lan Thuyền bắt gặp hành tung,
trong đầu kinh nghi bất định, nhưng nàng xem Hạ Lan Thuyền cũng không
vạch trần thân phận nữ tử của mình, rất nhanh trấn định lại: “Tại hạ rất tốt, Hạ công tử gần đây có được khỏe không?” Trong đầu suy nghĩ ứng đối thế nào.

“Hạ mỗ cũng không tệ, lúc trước từ biệt công tử, thường xuyên tưởng
niệm, hôm nay mới có cơ duyên gặp mặt…” Hắn lại khẽ cười nói: “Bất quá
Hạ mỗ không biết Lưu công tử chẳng những tài hoa còn phong lưu…” Đôi mắt phượng của hắn nhìn gần càng lấp lánh những tia sáng kỳ dị, ngay cả
Thất Nương chán ghét hắn cũng không thể không thừa nhận người này bộ
dáng bề ngoài đúng là loại tốt nhất đẳng, nhìn lâu nàng cũng có cảm giác trái tim đập mạnh.

Hắn quả nhiên là lựa chọn tốt nhất để làm nam kỹ, Thất Nương trong lòng khẳng định lại lần nữa.

Nàng liếc mắt nhìn người mã phu của hắn… Khó hiểu hắn vì sao không
vạch trần thân thế của nàng? Nàng khép mí mắt nói: “Tại hạ bất quá chỉ
là hiếu kỳ, nghe nói… Cao tiểu thư soạn khúc, tự nhiên là muốn nghe
tiếng đàn thần tiên rồi.” Hiện giờ bên ngoài đều đồn Cao Nguyệt dùng lời từ của nàng để soạn khúc, hiếu kỳ thơ của mình bị soạn thành cái gì,
việc này không có gì đáng trách!

Có vẻ Hạ Lan Thuyền cũng nghĩ như vậy, hắn lộ ra vẻ thưởng thức: “Cao Nguyệt tiểu thư diễn tấu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nhạc khúc rất hay.” Lại thâm ý nói thêm: “Lời từ cũng rất hay.”

Thất Nương đoán không ra ý định của hắn, hơn nữa nhiều ngày nàng vội
vàng giờ có chút mệt mỏi, không muốn lằng nhằng cùng hắn nữa, liền nói:
“Trời đã muộn, người nhà đang chờ, tại hạ không thể ở đây lâu được nữa,
Hạ công tử, cáo từ.”

Còn chưa lên xe, chợt nghe phía sau giọng nói ngữ điệu biếng nhác
thản nhiên vang lên: “Ta nghĩ, Lưu công tử nhất định đối với chuyện của
Lưu gia tiểu thư rất có hứng thú! Ngày mai buổi trưa ta ở Thước Hương
Lâu giúp công tử thiết yến tẩy trần, Lưu công tử ngàn vạn lần nên hãnh
diện…”


Đây tuyệt đối là uy hiếp!

Thất Nương không dám tin! Hắn cư nhiên dám uy hiếp nàng!

Nàng thình lình xoay người lại, chỉ thấy phía đối diện màn xe đã buông… Sau đó ngựa xe đi xa dần.

Nàng nheo mắt lại nhìn chăm chú bánh xe đang lăn, khóe miệng khẽ cong lên… Hạ Lan Thuyền, ta còn chưa có thời gian đối phó ngươi, ngươi ngược lại đến gây chuyện với ta trước, lần này là vì cái gì đây? Là bởi vì ta đoạt danh hiệu tài nữ của Hạ Lan Nhị sao? Rất tốt, ta sẽ đợi, ta muốn
xem lần này ngươi có thể đùa giỡn thủ đoạn gì?

Hạ Lan Thuyền chính mình cũng không hiểu tại sao lại mở miệng hẹn
Thất Nương gặp mặt, có điều đã mở miệng rồi, tâm tình của hắn lập tức
tốt lên nhiều.

Văn gia chậm chạp không quyết định hôn sự của Văn Ngọc Đang khiến cho trưởng bối trong gia tộc không ngừng tạo áp lực ra cho hắn, tâm tình
hắn khó tránh khỏi phiền muộn.

Hắn và Lí Mộ hai người kỳ thực trong lòng đã sớm biết rõ đối phương
có dụng ý khác, từ lần thứ hai nhìn thấy Lí Mộ, hắn đã biết Lí Mộ ở Hồ
Lô Viên muốn giành phần thưởng cũng không phải hưng phấn nhất thời…. Một Văn Ngọc Đang tính là gì? Nếu không phải vì tương lai nàng có thể mang đến ích lợi, bọn họ làm gì phải đấu đá đối phương? Ờ, coi như để mình
giải buồn một chút, hắn quay đầu bảo Âm Thư ngày mai đặt phòng ở Thước
Hương Lâu…

Ngày hôm sau Thất Nương dậy thật sớm, nghe ngoài cửa Hồng Miên cùng
mấy nha đầu phòng ngoài bàn tán lải nhải, nói lại đúng là chuyện hôm qua Cao Nguyệt ở Cẩm Sắt phường biểu diễn thành công…. Tính bát quái của nữ nhân quả nhiên ở thế giới nào cũng giống nhau cả.

Nghĩ đến hôm nay phải đi gặp Hạ Lan Thuyền, mắt nàng ảm đạm, nói thật là cảm giác bị người uy hiếp thực không hay ho chút nào, tuy nói bọn họ sớm muộn… sớm muộn cũng phải chạm mặt, nhưng nàng thích quyền chủ động
nằm trong tay mình.

“Tiểu thư, người dậy sớm vậy?” Song My vào phòng, thấy Thất Nương y phục đã chỉnh tề.

“Ừ, chúng ta đi thỉnh an cha, ca ca hai ngày nay không trở về sao?” Thất Nương đứng dậy đi ra ngoài.


Song My chạy theo sau: “Hôm qua đã trở về, chỉ là sáng nay lại đi rồi, nghe nói là muốn làm ăn lớn.”

Thất Nương đã lâu không nhìn thấy Lưu Thành Hề, chỉ biết mấy ngày nay hắn vội vàng chuyện làm ăn buôn bán của Lưu gia, bận tối mày tối mặt.

Nghĩ đến Lưu Thành Hề nàng lại thở dài một tiếng, vậy cũng tốt, tốt
nhất là bận đến mức không còn thời gian suy nghĩ, hy vọng thời gian dài, biết thêm nhiều người hắn có thể tìm được tình yêu chân chính của mình.

Thỉnh an Lưu Trường Khanh xong, Thất Nương lại đi dùng bữa sáng.

Ăn xong lại đi dạo một chút ở vườn hoa, lúc đang định về phòng chuẩn bị buổi trưa ra ngoài, huynh muội Văn Ngọc Hổ đã đến.

Văn Ngọc Đang đến nay vẫn canh cánh trong lòng cánh cung kia, trên cơ bản, một ngày nàng ít nhất đến gặp Thất Nương nhắc ba lượt mới có thể
biểu đạt ra tâm trạng buồn bực của mình.

Cánh cung tốt như vậy, thấy được sờ được mà lại không thể là của
nàng… Nàng thèm nhỏ dãi nói: “Thất Nương, ngươi nói Lí Mộ có chịu đem
bán cho ta hay không?”

Thất Nương liếc nàng: “Làm gì mà phải mua? Hắn đã nói là muốn tặng, chính ngươi không nhận cơ mà.”

Văn Ngọc Đang cắn răng trừng nàng: “Ta lại không muốn gả cho hắn, sao phải lấy đồ của hắn chứ?”

Thất Nương cười tủm tỉm nói: “Ngại quá, bản nhân gia đình có tiếng là gia học sâu xa, có tiện nghi dĩ nhiên phải chiếm, nếu có thứ gì không
cần bỏ bạc ra thì tuyệt đối sẽ không tiêu tốn nửa văn tiền.”

Văn Ngọc Đang nhìn nhìn ca ca còn đang ở ngoài phòng nói chuyện với
Thuận Phong, trơ mặt hướng Thất Nương thỉnh giáo: “Có cách nào không?”
nếu có thể lấy cánh cung đó về tay, lại không cần phải mắc mớ gì đến
chuyện Lí Mộ cầu hôn….

“Muốn như vậy?” Thất Nương cười liếc mắt nhìn nàng.

“Ừ, ừ…” Văn Ngọc Đang tha thiết nhìn nàng gật đầu như giã tỏi.

Thất Nương trầm ngâm nói: “Không phải không có cách, có điều bây giờ còn chưa đến lúc, ngươi cần phải kiên nhẫn một chút.”

Chỉ cần cánh cung kia có thể vào tay, Văn Ngọc Đang còn có gì không

thể chờ, nàng mặt mày hớn hở ân cần đem chỗ tặng cho Văn Ngọc Hổ mới vào cửa đang chẳng hiểu ra sao.

Văn Ngọc Đang kỳ thực là biết tâm sự của ca ca.

Nàng thực rất vừa lòng Thất Nương làm đại tẩu của mình, chỉ là nhìn
ca ca vừa thấy Thất Nương thì trong mắt đã không còn bóng dáng của nàng, trong lòng có chút chua chua.

Hừ, có Thất Nương liền quên muội muội, giống hệt bộ dáng cha già nhà nàng.

Cho nên ca ca mỗi lần muốn đến Lưu phủ nàng nhất định phải theo, không thể để hắn được như ý nguyện.

Bất quá, hôm nay nể mặt mũi Thất Nương… nàng cười cười kéo Song My trong phòng ra khỏi cửa xem hoa nở trong vườn.

Thất Nương mỉm cười nhìn Văn Ngọc Hổ nói: “Không phải huynh nói hôm nay phải đến quân doanh sao?”

Văn Ngọc Hổ nhìn nàng chăm chú, nói: “Cha ta cho ta một kỳ nghỉ.”

Nguyên văn lời cha hắn là: “Tiểu tử, ngươi có biết hiện giờ ở Long
Thành hơn phân nửa bà mối đều đến Lưu phủ cầu hôn? Ngươi nếu không nhanh tay lên chút, nương tử của ngươi không chừng sẽ gả cho người khác đấy!

Đi, ta thả cho ngươi nghỉ ba tháng, mặc kệ lừa cũng tốt, cướp cũng
được, gạo nấu thành cơm cũng xong, ngươi làm sao thì làm trong ba tháng
cưới nàng về tay.”

Cho nên hiện tại hắn có kỳ nghỉ ba tháng.

Ánh mắt hắn nhìn Thất Nương càng lúc càng xâm lấn, Thất Nương giận
liếc mắt nhìn hắn, hắn nhìn chết người như vậy nàng phải làm thế nào
đây?

“Nghỉ?”

“Hiện giờ ta còn lại không đến một tháng,” hắn ý muốn nói đến thời
gian ba tháng Thất Nương hẹn, “Được nghỉ vừa vặn có thể cùng nàng.”

Thất Nương nhìn đôi mắt hắn như xuân phong hàm tiếu, trong đầu chợt
giật nảy, nguy rồi, hôm nay nàng làm sao để không bị ai phát hiện mà đi
gặp Hạ Lan Thuyền đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận