Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Tay bị người nắm mạnh, nàng kinh ngạc nhìn ánh mắt kiên trì của Văn
Ngọc Hổ, đôi mắt sáng trong như nước lần đầu phủ lên sự lo lắng, hắn nắm chặt tay nàng đến phát đau, nói: “Không được nghĩ đến hắn!”

Hai người đang đứng ở chỗ rẽ, phía trước là Văn Ngọc Đang đang đi
xuống lầu, sương phòng hai bên mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện ồn ào,
trên hành lang ngoài bọn họ thì không còn ai khác.

“Chúng ta đi xuống rồi nói.” Sương phòng mỗi lúc đều có thể có người
đi ra, Thất Nương không cho chỗ này là nơi thuận tiện để nói chuyện, tay cố sức rút ra, nhưng lại không thể thoát khỏi tay hắn, ngược lại bị hắn đẩy một cái, thân mình bị ép dựa sát vào tường, tiếp đó cánh tay kia
của hắn cũng chống lên vách tường, giam nàng trong nhà tù của tường và
vòng tay thân thể hắn.

Hai người đối diện nhìn nhau.

“Nàng đang nghĩ đến hắn!” Trong lời nói có pha lẫn sự buồn bực muộn phiền, hắn nheo lại đôi mắt tối đen như mực.

“Đúng là nghĩ đến.” Thất Nương thừa nhận, liền nhìn trong mắt hắn
cháy lên rực lửa, vội vàng cuống quýt dập lửa: “Ta không thích Hạ Lan
Thuyền! Thật sự!” Từng có vết xe đổ trước đó, nàng cũng không nghĩ ở
trong này tự mình biểu diễn, cũng không muốn nhìn con mèo lớn này diễn
tiết mục biến thân.

Văn Ngọc Hổ đọc được trong mắt Thất Nương sự thản nhiên, hỏa diễm
trong mắt hắn dần tắt, gật đầu nói: “Ta tin, nhưng nàng nghĩ đến hắn làm gì?” Khẩu khí có chút bất mãn.

Thất Nương nghĩ đến chuyện tiếp theo mình phải làm, đắn đo nói: “Ta
sắp sửa làm chút việc… Việc này có liên quan đến Hạ Lan Thuyền, nhưng
cho dù người ta nói thế nào, huynh nhớ rõ, chỉ cần tin tưởng ta là
được!”

Văn Ngọc Hổ nghiêm túc nhìn nàng, nhận rõ trong đôi mắt lấp lánh của
nàng sự bướng bỉnh mang theo mấy phần tà khí, ánh mắt này hắn từng gặp
qua – Hạ Lan Thuyền xui xẻo rồi! Hắn nghĩ.

“Ta tin.”


Nàng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đẩy hắn ra, hắn lại đột nhiên cúi đầu kề sát vào cần cổ nàng ngửi ngửi.

“Hương thật thơm, trước đây ta từng muốn hỏi nàng dùng hương hoa gì, hương thơm thật dễ chịu.”

Thất Nương lúc này mới phát giác hai người có bao nhiêu thân mật,
thân mật đến mức nàng có thể cảm thấy được sức nóng tỏa ra từ thân hình
rắn chắc của hắn.

Nàng đột ngột mở to mắt, cảm nhận được ngón tay cái thô ráp của hắn
đang trượt trong lòng bàn tay nàng…. Hắn đây là đang tán tỉnh sao? Hay
là muốn đùa giỡn? Nàng không thể nghĩ được chính xác.

“Đại ca, các người đang làm gì đó?” Tiếng Văn Ngọc Đang dưới cầu
thang gọi váng lên, Thất Nương cùng Văn Ngọc Hổ theo phản xạ lập tức
tách xa nhau.

“Các người chậm chạp gì thế? Đi thôi!” Không phát hiện ra hai người
thần sắc khác thường, Văn Ngọc Đang xoay người lại tiếp tục đi xuống. (tiếc thật >.

“Ta dùng hoa sơn chi.” Thất Nương cười thản nhiên đưa mắt nhìn Văn
Ngọc Hổ đang buồn bực, xoay người đi theo Văn Ngọc Đang xuống lầu.

Thất Nương nhìn ngắm miếng ngọc bội Văn Ngọc Hổ tặng nàng, nghĩ đến hắn ghen tuông, trên mặt lộ ra nụ cười mủm mỉm.

“Nhị tiểu thư, Hạ Lan Thuyền Hạ công tử đến phủ thăm hỏi lão gia, lão gia sai nô tỳ đến báo một tiếng.” Nha đầu phòng ngoài Tiểu Bích đứng
bên ngoài cửa nói.

Nụ cười trên mặt Thất Nương càng sâu… Cha thực sự càng ngày càng hiểu nàng.

Nàng đứng dậy đi đến đại sảnh, trò hay sắp mở màn, có một câu nói thế này: Lấy đi gì thì phải trả lại thứ ấy!

Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Nợ của Ngũ Nương Hạ Lan Thuyền phải trả!

Nàng bước vào tiền sảnh, tà khí lẫn nụ cười đắc ý lẫn lộn trong mắt

chợt lóe rồi biến mất, Hạ Lan Thuyền giương mắt nhìn chỉ thấy lúm đồng
tiền như hoa của nàng…

Nửa tháng sau đó, người ta đều thấy Hạ Lan Thuyền ngoài ra vào Văn
phủ còn thường xuyên đến Lưu phủ… Tin đồn lại nổi lên, mọi người đều
đoán Hạ Lan Thuyền muốn vẹn cả đôi bên.. (đồ khốn HLT!!!)

Bây giờ đang là giữa hè, thiếu nữ đi trên đường đều mặc la quần nhẹ
nhàng mà tiên diễm, từ xa nhìn lại thực là phong cảnh xinh đẹp.

Mấy thiếu nữ thiếu phụ ở dưới trụ cầu giặt quần áo, vừa giặt vừa đồng thời bàn tán tin đồn mới nhất trên phố.

“Mọi người nói Lưu gia tiểu thư có chịu đồng ý gả cho Hạ công tử làm thiếp không?”

“Ta nghĩ là không, có thân phận địa vị như vậy, tùy tiện gả cho nhà
nào cũng đều là chính thê, việc gì phải ủy khuất mình làm tiểu thiếp?”

“Nếu là người khác đương nhiên sẽ không, nhưng đây là Hạ công tử, ta xem ra khó mà nói được.”

“Cũng không sai! Nếu là Hạ công tử thì chỉ là tiểu thiếp ta cũng đồng ý.”

“Ngươi?… Ngươi có đẹp nữa thì cũng không đến lượt, ngươi nghĩ mình là Hồng Anh cô nương của Thái Hồng Lâu… A.. Kia không phải Hạ công tử
sao?”

“Đâu đâu…? Cô nương đi bên cạnh hắn là ai?”

“Chưa từng gặp qua!” Các nàng nhỏ giọng bàn tán, xem nàng kia ăn mặc
tuy rằng không phải váy phượng vĩ (mỗi mảnh chọn một loại đoạn màu khác
nhau, trên mỗi mảnh đoạn màu lại được thêu hoa văn hoa điểu, thắt lưng
thêu kim tuyến trở thành một mảnh riêng, nhiều mảnh nhiều màu như vậy
hợp lại, thắt đai lưng, loại váy phất phới nhiều tà này gọi là váy
phượng vĩ), nhưng nhìn chất vải và thủ công vô cùng tốt, hiển nhiên là
một tiểu thư nhà giàu.


Nhớ đến tin đồn mới nhất, một thiếu nữ chợt nói: “Nàng liệu có phải Lưu gia tiểu thư không nhỉ?”

“Dung mạo cũng không kém, nhìn cử chỉ thật là giống một tiểu thư, có điều nàng mặc nhạt quá…”

“Cái này cũng chưa hẳn, Hạ tiểu thư bình thường cũng không thích màu
quá tươi… Nói đến dung mạo – so với chúng ta đương nhiên là hơn, nhưng
nếu so với Hạ tiểu thư, hay Hồng Anh của Thái Hồng Lâu, ta xem ra cũng
không bằng được…”

Hôm nay Hạ Lan Thuyền hẹn Thất Nương đến trà lâu nghe kể chuyện, Thất Nương không muốn đi xe, cho nên bọn họ vừa nói chuyện vừa đi bộ đến Văn Mặc trà lâu (Thất Nương trước từng đến trà lâu này).

Tuy chưa đến lúc kể chuyện, khách cũng đã đến khá nhiều.

Chỉ là đi bên cạnh Hạ Lan Thuyền khó tránh khỏi bị người ta chú mục, ở đây mười người thì có tám người đang âm thầm quan sát nàng.

Tiểu nhị vồn vã đến chào hỏi, nhưng làm bộ không nhận ra Thất Nương.

Bọn họ đang chuẩn bị lên lầu, ngoài cửa có mấy thiếu nữ tiến vào, chính là bọn Giang Tĩnh, Tống Lộ Nhi.

Tống Lộ Nhi vừa nhìn thấy Hạ Lan Thuyền liền hỉ thượng mi sao, kéo
tay áo Giang Tĩnh tiến đến: “Hôm nay thật đúng là có duyên, Hạ công tử
đến nghe kể chuyện sao?”

Hạ Lan Thuyền quay đầu nhìn thấy là các nàng, lạnh nhạt gật đầu,
Giang Tĩnh vốn đang định tiếp lời Tống Lộ Nhi, không ngờ Hạ Lan Thuyền
quay đầu lại nói chuyện tiếp với Thất Nương, nàng bất giác lộ ra túng
quẫn.

Bọn Tống Lộ Nhi thấy Hạ Lan Thuyền nói chuyện với thiếu nữ kia, đều
thấy khó chịu, Phó Cầm Tâm làm bộ lơ đãng hỏi: “Vị tiểu thư này chưa
từng gặp qua, không biết là thiên kim của phủ nào?”

Thất Nương quay đầu cười: “Ta họ Lưu!”

Lưu? Ai nấy đều kinh ngạc, trong lòng cùng nghĩ đến một người.

Tống Lộ Nhi nhất thời mau miệng kêu lên: “Ngươi là nghĩa nữ của tiền
Thừa tướng, đoạt phần thường của Cửu Trọng Môn, Lưu Thất Nương?”


Trong trà lâu khách nhân đang đông dần, nghe tiếng nàng ta nói đều quay đầu nhìn Thất Nương.

Hạ Lan Thuyền nét mặt khó chịu, nói tiểu nhị: “Còn không dẫn ta lên lầu.”

Nhìn bọn họ đi lên, Phó Cầm Tâm nghi hoặc nói: “Sao ta thấy Lưu Thất Nương này mặt rất quen, giống như gặp qua ở đâu rồi?”

Con gái Lại bộ thượng thư là Vương Linh nói: “Ta cũng thấy như gặp qua ở đâu rồi..”

“Là hắn!” Giang Tĩnh bên cạnh suy nghĩ đột nhiên nhớ đến một người,
xanh mặt nói: “Các ngươi không nhớ sao, biểu đệ của Văn Ngọc Đang.”

Giang Tĩnh vừa nói, lúc này cả bọn mới nhớ, chẳng phải là nàng sao?
Nhưng lúc ấy nàng mặc nam trang cho nên mới nhất thời không nghĩ ra.

Tống Lộ Nhi nhớ lại tình hình hôm đó, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Lưu – Thất – Nương, ngươi dám trêu đùa chúng ta?”

Song My đi theo sau Thất Nương cố ý chậm vài bước, nghe tình hình như vậy che miệng cười… Tức nổ phổi đi mới tốt, ai bảo bọn họ lần trước vũ
nhục tiểu thư, tiểu thư so với các nàng cao minh hơn nhiều, không cần
mắng chửi người, chỉ cần nói một câu ta họ Lưu, cũng có thể khiến các
nàng tức đến như vậy.

Thất Nương thấy bộ dáng Song My, biết là chuyện gì, cười lắc đầu.

Nàng sớm biết sẽ có một ngày như vậy, dù sao Long Thành có lớn nữa
thì đám tiểu thư con quan này cũng vẫn quanh đi quẩn lại ở đây, sẽ luôn
có lúc gặp phải, có vẻ sau này mình lại nhiều thêm mấy oan gia muốn đối
đầu.

Hạ Lan Thuyền gọi loại trà ngon nhất, Thất Nương nhớ đến Ngũ Nương
ngày đó lén đi gặp Hạ Lan Thuyền, thuận miệng hỏi: “Hạ công tử thích
loại trà nào?”

“Châm Diệp Ti từ Giang Trạch ta thích nhất.”

Thất Nương hạ mí mắt: “Phải không? Ta còn tưởng Hạ công tử thích nhất là Thanh Bích Trà cơ!” Lúc trước Hạ Lan Thuyền khinh thường Ngũ Nương
không hiểu biết, dụ Ngũ Nương gọi Thanh Bích Trà có danh xưng là mỹ nhân thanh lâu.

Hạ Lan Thuyền nói: “Thanh Bích Trà vị dù cũng ngon nhưng trong đạo trà không có phẩm tính, Châm Diệp Ti trà của Giang Trạch…”

Hạ Lan Thuyền còn chưa nói xong, cửa đã bị người đẩy ra, có hai người bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận