Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Đã nhiều ngày, phủ Thành thủ cực kỳ náo nhiệt, để làm tốt hôn lễ này, mọi người trong phủ đều bận rộn lu bù.

Phải biết rằng ái nữ của thành thủ được gả cho thế tử Triêu Huy thân
vương, tương lai chính là Triêu Huy vương phi, vậy nên không thể qua
loa, mọi người làm việc đều vô cùng cẩn thận, không dám sơ suất nửa
phần.

Thành thủ tân nhiệm ngoài ái nữ chỉ dẫn theo vài người thuộc hạ đến
nhận chức, còn lại đều là người hầu mới tuyển, có người nói Tiểu vương
gia sợ người trong phủ làm việc không được tốt, còn sai người từ phủ
Thân vương đến hỗ trợ.

“Vậy cũng đủ biết được Trương tiểu thư khuynh sắc khuynh thành đến
thế nào mới có thể khiến Tiểu vương gia vừa gặp đã yêu, bằng không người xuất chúng như Tiểu vương gia chúng ta sao lại vội vàng muốn cưới
Trương tiểu thư vào cửa như thế chứ.” Tôi tớ trong phủ Thân vương nói
như vậy với người ngoài.

Đúng vậy! Hồng Phấn Viên của Tiểu vương gia tập hợp đủ các giai nhân, mỹ nhân loại nào còn chưa thấy, có thể khiến hắn để tâm như thế nhất
định là tuyệt sắc hiếm thấy trong thiên hạ! Mọi người nghe xong không
khỏi gật đầu.

Không bao lâu, mọi người ở Cao thành đều biết Trương tiểu thư là quốc sắc thiên hương, đẹp như tiên nữ trên trời.

Còn có vài kẻ háo sắc rỗi hơi cũng đến cửa phủ Thành thủ lượn lờ,
muốn nhìn một chút xem có cơ hội nhìn thấy dung mạo thần tiên của tiểu
thư hay không.

“Người không biết đâu, bây giờ ở bên ngoài đã đồn thành bộ dáng gì
nữa rồi!” Tiểu Tử hưng phấn nói, nàng làm nha hoàn bên cạnh Thất Nương
cũng được đưa đến phủ Thành thủ cùng Thất Nương đợi gả.

Thất Nương gập sách lại, hai mắt xuất thần.

Sau khi nàng đồng ý gả cho Lý Mộ, Lý Mộ để cho nàng đến xem Sa Lang.

Tình hình của Sa Lang thực sự không tốt, nó bị nhốt trong lồng, vì không có Thất Nương, nó ăn rất ít, gầy đi rất nhiều.

Thất Nương đau lòng vô cùng, nàng hận không thể tại chỗ đập bẹp tên Vưu Tiên đã bắt cóc nàng đến đây.

Lý Mộ để nàng nhìn thấy Sa Lang xong liền đem nàng đến phủ Thành thủ, sau đó hành động của nàng cũng được thả lỏng hơn nhiều, không chỉ có
thể thường xuyên đi nhìn Sa Lang, còn có thể ra khỏi phủ dạo phố, nhưng
mỗi lần ra ngoài để tránh phiền phức nàng đều đi cửa sau.

Đương nhiên, mỗi lần ra ngoài cũng luôn có người đi kèm.

Còn lại chưa đến mười ngày, Thất Nương gõ tay nhè nhẹ xuống bàn, thầm nghĩ, dưới tình cảnh không có bất kỳ ai giúp đỡ thế này, đúng là rất
khó trốn khỏi Cao thành trở về, huống chi còn có Sa Lang đang ở trong
tay Lý Mộ.

Xem ra Lý Mộ đã quyết tâm muốn cưới nàng.

Thế nhưng rốt cuộc là vì sao? Bức họa kia rốt cuộc là có bí mật gì?
Lý Mộ sao có thể chắc chắn nàng không biết bí mật của bức tranh như vậy? Hơn nữa tại sao hắn không chịu nói cho nàng?

Tiểu Tử còn đang cằn nhằn lải nhải, Thất Nương nhìn nàng, bỗng dưng cảm thấy thật mệt mỏi.

Bị người bắt đi lúc đầu còn có chút mới mẻ, nhưng cứ bị bắt đi cướp lại như thế này, nàng thấy mệt mỏi.

Lúc nào mới có thể trở lại bên cạnh Ngọc Hổ đây?

“Tiểu Tử, chúng ta ra ngoài một chút.”

Ra khỏi phủ, các nàng đến phía Tây thành nơi náo nhiệt nhất đi dạo.

Ngang qua sông Lý phía Tây Cao thành, có lẽ vì có con sông, khu vực này là nơi sầm uất nhất của Cao thành.

Bờ sông Lý có đậu rất nhiều thuyền bè, ngoài thuyền hoa, du thuyền..còn có rất nhiều thuyền buôn đến buôn bán trao đổi.

Thất Nương nghĩ, nếu muốn chạy trốn, vậy thì đường thủy là cách tốt nhất.

Nhìn lại Tiểu Tử bên cạnh và thị vệ đi theo sau cách ba thước, nàng
nhíu mày, làm thế nào mới có thể liên hệ với con thuyền nào đó mà không
để ai phát hiện đây?

Nàng bỏ qua những quầy hàng san sát hai bên, vào một quán trà ven đường.

Trong quán trà, tiên sinh kể chuyện đang kể rất hăng say, lúc ông ta
nói đến đoạn Trương Niểu Nhi ngoái đầu mỉm cười nhìn lại khiến Tiểu
vương gia nhung nhớ, chợt nghe phía sau vang lên tiếng loảng xoảng, quay lại liền thấy Tiểu Bách trong quán làm đổ nước trà vào tay áo một vị
tiểu thư.

Tiểu Bách trong lòng kêu khổ không thôi, hắn nào có biết khách lại
gần như thế, quay người liền đụng phải, cũng may nước trà dọn xuống đã
nguội không làm bỏng người.

Ông chủ quán vội vàng chạy ra, vừa mắng Tiểu Bách vừa xin lỗi.

Thất Nương nhẹ nhàng nói: “Không cần trách hắn, là tôi mải nghe tiên
sinh kể chuyện quá, không chú ý phía trước có người, đụng phải hắn,
không phải lỗi của hắn đâu.”

Ông chủ này đã quen nhìn mặt đoán người, thấy cử chỉ bộ dáng của
nàng, biết là thiên kim con nhà giàu, rất sợ đắc tội, lúc này nghe nàng
nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cười làm lành nói: “Là tiểu
thư đại nhân đại lượng không so đo, vậy… thế này, tiểu thư muốn uống gì
chỉ cần nói, quán nhỏ này của tiểu nhân mời.”

Thất Nương cũng cười: “Sao có thể, mọi người cũng là buôn bán kiếm
tiền, há lại để ông chịu thiệt. Chỉ có điều, tay áo của tôi bị nước trà
làm dơ, không biết có thể nhờ gia quyến nào là nữ giúp tôi đổi quần áo
được không? Ngày mai tôi sẽ trả lại.”

Ông chủ vội vàng gọi vợ đến, bảo bà ta đi tìm quần áo.

Người đàn bà kia mang các nàng vào phòng trong, Thất Nương quay đầu
bảo Tiểu Tử: “Ta ở đây thay y phục, ngươi đi mua cho ta một gói bánh
ngọt Liên Ký để ta dùng với trà khi nghe kể chuyện.”

Tiểu Tử sửng sốt, ngập ngừng: “Nhưng tiểu thư, thiếu chủ nói không được để người một mình…”

Thất Nương nóng nảy: “Ngay cả đi hết có một khắc ngươi cũng không
muốn đi sao? Ngươi yên tâm, ngoài cửa có hai môn thần kia giữ, ta có thể bay không? Nếu không người để bọn họ đi mua cho ta vậy?”

Tiểu Tử bất đắc dĩ, ra khỏi phòng nói mấy câu với hai thị vệ, hai người kia gật đầu nàng liền vội vã đi ra quán trà.

Thất Nương vừa thay quần áo vừa nhìn qua khe cửa, vừa thấy Tiểu Tử
đi, nàng liền nói thầm vào tai người đàn bà kia mấy câu, bà ta sửng sốt, nàng lại nói nhỏ mấy câu như đảm bảo gì đó, bà ta nghe xong mặt mày
liền rạng rỡ.

Bà ta kéo Thất Nương đến cạnh tủ quần áo, nhẹ nhàng đẩy, Thất Nương giờ mới phát hiện chỗ này có một cửa nhỏ thông ra hậu viện.

Chờ Thất Nương đi rồi, người đàn bà liền cao giọng: “Tiểu thư, y phục này cô không vừa ý sao? Cái gì? Đỏ quá?… Đỏ có gì không tốt chứ? Cô
không thích?… Thôi thôi, tôi tìm cho cô bộ này…”

Nghe tiếng lục lọi tủ, hai thị vệ đứng sau cửa lắc đầu, hiện giờ vị
tiểu thư này nổi tiếng khó chơi trong đám ám vệ vương phủ, nghe bọn ám
vệ ở Ngọc Tú biệt viện lén kể lại, vị tiểu thư này quả thực là yêu tinh
trên núi, quậy cho cả biệt viện đến gà bay chó sủa, không ai được yên
thân.

Nghe nói lần này ám vệ ở Ngọc Tú biệt viện ai nấy đều xin… không phải đi theo trông coi, vậy nên mới sai bọn họ đến.

Không bao lâu, lại nghe bên trong truyền ra tiếng người đàn bà: “Cái
gì? Cái này cô nói quá rồi, tôi nói này tiểu thư, quần áo của người khác đương nhiên không dễ mà vừa vặn, cứ mặc thử trước đi, trở về rồi không
phải sẽ đổi lại sao?”

Sau đó hình như là tiếng tiểu thư nói nhỏ, nghe không rõ là gì, chỉ
nghe tiếng người đàn bà: “Được được được, tôi sẽ tìm cho cô…”

Cứ thay qua đổi lại như vậy một lúc lâu, hình như đều không tìm được y phục để vị tiểu thư này vừa ý, hai người ngoài cửa nghe một chút xong,
thấy buồn chán, đứng ở cửa tán phét đến tận giời.

Không bao lâu sau, Tiểu Tử đã quay lại.

Nàng mở cửa ra, liền thấy Thất Nương quay lưng về phía nàng nói: “Thôi thôi, mặc như vậy, chẳng phải như là đập vào mắt ấy.”

Người đàn bà cười cười: “Với mắt nhìn của tiểu thư, làm sao có thể vừa ý với những thứ thô tục của chúng tôi ở đây chứ?”

Tiểu Tử ngạc nhiên nói: “Tiểu thư thay đổi lâu như vậy cũng không vừa ý sao?”

“Không phải vậy,” Thất Nương nhìn thoáng qua Tiểu Tử rồi lại quay đầu nói với người đàn bà: “Không hẳn là như thế, vải thô cũng không phải
không tốt, chỉ là màu sắc kiểu dáng tôi không thích.”

Nàng và Tiểu Tử ở cùng một thời gian, tính tình của nàng Tiểu Tử cũng biết được một hai, quần áo làm bằng vải thô cũng chưa hẳn nàng sẽ không mặc, nàng cố ý nói như vậy để Tiểu Tử khỏi nghi ngờ.

Tiểu Tử quả nhiên không nghi ngờ, chỉ nhìn lên tóc Thất Nương, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, đồ trang sức của người đâu?”

Thất Nương bình tĩnh đáp: “Ta mặc thế này, mang trang sức không hợp
nên bỏ xuống rồi, vừa lúc ngươi cầm đi, miễn cho ta cầm tay lại rơi
mất.”

Nàng vừa vào cửa, Tiểu Tử cũng liền trở lại, chỉ cần chậm một phút thôi là lộ, thật nguy hiểm.

Thất Nương nhìn Tiểu Tử nhận lấy đồ trang sức, nói: “Đại thẩm thật là người hiền tuệ, tôi vô lễ thử hết bộ này đến bộ khác như vậy cũng không giận, Tiểu Tử, đưa hai lạng bạc đến, thay ta cảm tạ đại thẩm.”

Người đàn bà kia cũng chỉ chờ nàng nói những lời này, cười toe toét,
nhưng vẫn tỏ ra khách khí: “Ai nha, có gì đâu… cũng chỉ là những bộ quần áo cũ mà thôi, có mua cũng không đáng giá thế này.”

Thất Nương cười nói: “Đây là để cảm ơn tâm ý của đại thẩm, có là tiền cũng đâu thể so sánh, Tiểu Tử, còn không đưa ra.” Nếu Lý Mộ biết nàng
dùng tiền của hắn để rải đường chạy trốn, sắc mặt nhất định sẽ rất thú
vị.

Hai lượng bạc có thể mua được mấy bộ đồ mới bằng vải tốt, Tiểu Tử bĩu môi không tình nguyện móc bạc ra.

Thất Nương trở lại phủ Thành thủ sớm ăn cơm xong, đuổi Tiểu Tử đi rồi, lẳng lặng chờ trong phòng.

Chờ một người, một người hôm nay khiến nàng ngạc nhiên không ngờ.

Đêm gần đến canh ba, Thất Nương mở cửa sổ, trăng rất tròn, nhưng trời đêm nhiều mây nên cũng không sáng lắm.

Ngoài cửa sổ không có ai, tuần tra trong phủ vừa đi qua đây, người Lý Mộ phái tới cũng đã đi nghỉ hết.

(Không phải Lý Mộ yên tâm với nàng, mà nàng không có chút võ công
nào, hơn nữa có Sa Lang làm con tin, cho nên Lý Mộ không sợ nàng chạy.)

Nàng đứng trước cửa sổ một hồi, trong lòng dần trở nên nôn nóng.

“Lưu cô nương cũng có lúc sốt ruột sao?” Phía sau một giọng cười nói.

Thất Nương không dám tin, ngạc nhiên xoay người nhìn trong phòng, một bóng người từ trong bóng tối đi ra, khi đến gần cửa sổ bị ánh trăng lờ
mờ chiếu rõ gương mặt.

Thất Nương nhìn cánh cửa vẫn đóng kín, thở dài nói: “Tuy rằng tôi
thấy không có nhiều khả năng, nhưng cũng vẫn muốn hỏi ông một câu: Bao
tiên sinh, ông là người hay là ma?”

Bao tiên sinh thấp giọng cười: “Tôi còn tưởng cô sẽ nói, ông lặng im
không động lẻn vào khuê phòng nữ tử chưa chồng, không sợ bị người cho
thành sắc quỷ hay sao?”

Thất Nương không nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Bao tiên sinh sẽ không vô duyên vô cớ đến Cao thành phải không? Ông.. có đúng là vì tôi
mà đến?”

Thấy Bao tiên sinh gật đầu, nàng xuất kỳ bất ý hỏi: “Vậy bức tranh Mỹ nhân chơi thuyền rốt cuộc có bí mật gì? Có liên quan gì đến tôi? Vì sao Lý Mộ nhất định muốn lấy tôi?”

Bao tiên sinh không cười nữa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thất Nương, chẳng biết nghĩ gì mà không nói một lời nào.

Thất Nương cũng nhìn ông ta chằm chằm không chớp mắt, nói: “Tôi nghĩ
Bao tiên sinh rất rõ ràng, nếu không phải vì bức tranh kia, hôm nay tôi
chắc chắn không phải ở chỗ này, do đó Bao tiên sinh không thể giải thích câu hỏi này cho tôi sao?”

Bao tiên sinh một lát sau mới mở miệng: “Xin lỗi! Tôi không thể nói.”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thất Nương, Bao tiên sinh áy náy nói: “Tôi đã nhận lời với người khác, không thể đem việc này nói ra, cho nên…”

Thất Nương cười nhạt: “Không thể nói ra? Nếu là các người thật sự giữ kín được, Lý Mộ sao có thể biết chuyện này?”

Bao tiên sinh không trả lời, chỉ nói: “Lúc này nhiều lời cũng chỉ vô
ích, chúng ta vẫn nên xem xem làm thế nào quay trở lại Long thành mới
phải, Văn thiếu tướng quân còn đang ở biên thành Lăng thành chờ tin của
chúng ta.”

Thất Nương thấy ông ta như vậy, biết cứ tiếp tục hỏi cũng mất công vô ích, chỉ đành kiềm chế khó chịu trong lòng lại, hỏi: “Sao ông biết tôi ở Cao thành?”

Nàng ban ngày đi ra bến tàu, muốn thăm dò xem có cơ hội đi thuyền ra
khỏi thành hay không, không ngờ gặp được ông ta, Bao tiên sinh cũng kinh ngạc, còn nói giúp nàng trốn thoát, nhưng thời gian không nhiều, nàng
chỉ có thể trao đổi vài câu tình hình gần đây rồi vội vàng quay trở lại.

“Tôi đuổi theo Lý Mộ đến.” Bao tiên sinh nói, “Trên đường hắn trở về, có người nhìn thấy trong đoàn của hắn có người mặc y phục giống như của cô nương, lúc đầu tôi cũng nghĩ là cô, nhưng qua nửa đương, nữ nhân kia đột nhiên biến mất, tôi liền cảm thấy không ổn.

Sau tôi liên lạc với Văn thiếu tướng quân, cảm thấy chuyện này rất
khả nghi, cho nên một đường theo đến đây, rồi hỏi thăm tin tức trong
vương phủ, nhưng đều nói trong vương phủ không có cô nương nào mới đến,
sau đó mới lại có tin Lý Mộ muốn thành thân.”

Thất Nương cũng đem chuyện mình bị bắt thế nào kể lại từ đầu đến
cuối, nàng nói: “Hiện giờ Sa Lang đang trong tay Lý Mộ, ở đây lại là địa bàn của hắn, chúng ta muốn chạy thoát cũng thật không dễ, hơn nữa thời
gian của tôi không còn nhiều, chín ngày sau là hôn lễ rồi.”

Bao tiên sinh cười nói: “Vốn dĩ chúng ta không chắc có thể chạy
thoát, nhưng bây giờ không giống thế nữa, từ khi cô bị bắt ở Bách Lý
thành, tôi quyết định tiếp tục truy theo Lý Mộ, Lưu lão gia đã phái Trần Cương tổ chức thuyền buôn đến Tây Lũng quốc, hai ngày trước bọn họ đã
đến Cao thành rồi.”

Thất Nương vừa mừng vừa sợ: “Trần đại ca đến rồi sao? Chuyện này thuận lợi hơn rồi.”

Hai người bắt đầu bàn xem làm thế nào để chạy khỏi đây.

Loại chuyện này đương nhiên nhất thời không thể tìm ra được cách nào
vẹn toàn, hai người bàn bạc rất lâu, trốn đi sẽ gặp những vấn đề gì…,
không bao lâu sau đêm đã sang canh năm, Bao tiên sinh nghe thấy bên
ngoài truyền đến tiếng kiêu mơ hồ, nói: “Người làm trong phủ đã dậy rồi, tôi phải đi, có việc cô cứ đến Linh Nhiên cư, cách bến tàu phía Tây
thành không xa, chỗ đó là cửa hàng Trần Cương bí mật dùng giá cao mới
mua được, bây giờ ai cũng không biết Linh Nhiên cư đã đổi chủ, cửa hàng
đó đã mở hơn mười năm, không có ai nghi ngờ gì.”

Tiễn Bao tiên sinh đi rồi, Thất Nương lên giường ngủ bù.

Nàng ngủ thẳng đến trưa mới dậy, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, nàng liền thẳng tiến Linh Nhiên cư.

Linh Nhiên cư là một cửa hàng không lớn không nhỏ, chuyên bán các đồ
dùng vật dụng hằng ngày, giữa các cửa hàng san sát không có bất luận chỗ nào đặc biệt.

Trần Cương đã thương lượng với ông chủ cũ của cửa hàng, bán xong
chưởng quỹ tiếp tục làm chưởng quỹ, mà hắn là ông chủ thực sự phía sau,
ngay cả người làm trong cửa hàng cũng không có ai biết cửa hàng đổi chủ.

Biết được tin tức của Thất Nương xong, Trần Cương sai một người biết
mặt Thất Nương vào làm tiểu nhị trong cửa hàng với danh nghĩa họ hàng
của chưởng quỹ, làm người trung gian liên lạc.

Thất Nương vừa vào Linh Nhiên cư, người kia liền nhận ra nàng, hắn
lập tức ân cần chạy đến hỏi: “Tiểu thư, cô muốn mua gì? Chúng tôi ở đây
giá rẻ hàng đẹp, thứ gì cần đều có.”

Tiểu Tử không biết Tiểu Thư đang yên bỗng nhiên muốn đi dạo cửa hàng, dọc đường các nàng đã vào vài cửa hàng khác nhau, nàng nhìn lướt qua,
khinh miệt nói: “Những thứ kia làm sao tốt hơn được so với nhà chúng ta, ai muốn hàng rẻ của ngươi chứ?”

Tiểu nhị lập tức quay qua Tiểu Tử cười lấy lòng nói: “Xem trang phục
của cô nương đã biết đồ ở nhà đều là tốt, chỉ là có tốt nhưng chưa hẳn
đã có hiếm quý, cửa hàng chúng tôi hàng hóa mới mẻ, trong Cao thành còn
chưa ở đâu bán, cô nương thử nhìn xem.”

Tiểu Tử giương mắt nhìn sang quả nhiên có mấy thứ chưa từng gặp qua, “a” một tiếng, đi theo tiểu nhị vào bên trong xem.

Thất Nương thấy hắn làm việc khôn khéo, trong lòng có chút tính toán.

Tiểu nhị kia nhìn thị vệ ngoài cửa, nói: “Tiểu thư hay là cũng xem
thử đi, tuyệt đối là chưa từng gặp qua đâu.” Rồi hạ giọng nói, “Tiểu
nhân là Tiểu Triệu của Phong Đô Nhã, Nhị tiểu thư có gì dặn dò cứ nói
với tiểu nhân.”

Thất Nương khẽ gật đầu, Tiểu Tử bên kia kêu lên: “Tiểu thư, người nhìn thử xem, thật sự là khá thú vị.”

Thất Nương quay lại, Tiểu Tử trong tay cầm một đôi giày nói: “Người
xem, giày này có đính cả cây cọc gỗ, có phải là lạ không?” Chính là một
đôi giày cao gót, nhưng gót chỉ tầm một tấc không cao lắm.

Tiểu Triệu lập tức nói: “Cô nương thực sự có con mắt tinh tường, giày này làm riêng cho các cô nương, đi vào rồi sẽ giúp thân hình càng thêm
thon dài yểu điệu, cô có muốn đi thử không?”

Thất Nương làm bộ như rất hiếu kỳ, vì vậy hai người đều thử giày.

Trong lúc Tiểu Tử chọn giày, nàng liền thừa dịp giao cho Tiểu Triệu
một việc. Khi hai người từ Linh Nhiên cư đi ra, nghe Tiểu Tử ồn ào hưng
phấn nói muốn cho đám nha đầu trong phủ xem giày mới của nàng, Thất
Nương lộ ra vẻ tươi cười đã lâu mới thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui