Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Lý Mộ vừa bước vào tân phòng, liền nghe thấy sau bình phong Tiểu Tử
nói: “Tiểu thư, cố nhịn chút nữa đi, chờ Tiểu vương gia vén khăn voan,
hai người uống rượu giao bôi là có thể ăn được, đợi được cả ngày nay
rồi, cũng chỉ còn có một lát nữa thôi mà.”

Thất Nương nói: “Các ngươi còn dám nói, cơm trưa các ngươi sợ ta làm
hỏng trang điểm cũng chỉ cho ta ăn có chút xíu, hôm nay đến một hạt cơm
ta cũng không có trong bụng, sắp đói ngất đi rồi, rượu và thức ăn bày
trước mặt đây cũng không được đụng đến, còn coi được sao? Mặc kệ, ta cứ
ăn rồi nói sau.”

Lý Mộ nghe được tiếng Thất Nương, nghĩ đến từ nay về sau nàng chính
là phu nhân mình cưới hỏi đàng hoàng về, trong lòng dâng lên một cảm xúc khác thường.

Hắn cười nói: “Vậy không cần chờ.”

Hắn vòng qua bình phong, thấy Thất Nương khăn voan đã vén một góc
lên, Tiểu Tử Tiểu Bình hô lên kinh hãi, vội đem khăn voan trên đầu Thất
Nương phủ xuống.

Lý Mộ tâm trạng đang vô cùng tốt cũng không trách tội hai nàng, ôn nhu nói với Thất Nương: “Để nàng bị đói rồi, ta thật sơ sẩy.”

Thất Nương nói: “Vậy ngươi còn không mau đem khăn voan này kéo ra đi, ta sắp chết đói rồi.”

Tiểu Tử chưa từng thấy qua Lý Mộ đối với nữ nhân lại ôn nhu như vậy,
cũng chưa từng thấy qua tân nương vì đói quá mà muốn tân lang nhanh
nhanh kéo khăn voan xuống, trong lòng thở dài, Thất Nương thực sự là
khiến nàng vừa ước ao lại vừa ghen tị.

Lý Mộ vén khăn voan trên đầu Thất Nương lật về phía sau, Thất Nương
liền cầm lấy đôi đũa trên bàn, Tiểu Tử Tiểu Bình vội vàng ngăn lại, nói
nàng phải cùng Lý Mộ uống rượu giao bôi trước đã.

Một chén rượu uống xong, khuôn mặt Thất Nương rất nhanh đã bị hơi rượu nhuộm thành đỏ ửng.

Nàng hai mắt như nước, người so với hoa còn xinh đẹp hơn, Lý Mộ nhìn
đến trong lòng rung động, tay giơ lên vuốt ve đôi gò má nàng nói: “Sao
mới uống có một chén đã như vậy rồi.”

Hắn muốn ôm Thất Nương vào lòng, không ngờ tứ chi mềm nhũn, người lảo đảo ra phía sau, ngã xuống giường mà không thể nhúc nhích được chút
nào.

Hắn vừa sợ vừa giận, mắt nhìn thấy Tiểu Tử chạy đến bị Tiểu Bình phía sau đánh một cái bất tỉnh, trong lòng chợt lạnh lẽo hiểu ra.

Thất Nương vỗ vỗ trán nhìn hắn cười nói: “Vị của mộ thảo thế nào Tiểu vương gia?”

Lý Mộ chưa bao giờ nghĩ đến có ngày sẽ thua ở trong tay nữ nhân, hắn
khó khăn mở miệng nói: “Nàng đừng quên, chúng ta hôm nay đã bái đường,
nàng đã là Vương phi do ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng còn có thể đem ta
thành thế nào?”

Thất Nương cố chịu đựng đầu choáng váng: “Tiểu vương gia, hình như
ngươi nhầm rồi, ta Lưu Thất Nương là vị hôn thê của Văn thiếu tướng quân Long Giao quốc, hôm nay tiểu thư bái đường cùng ngươi là Trương Niểu
Nhi con gái thành thủ Cao thành cơ mà.”

Lý Mộ nghẹn lời, nàng lại nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao nhất định phải lấy ta làm vợ? Bức tranh kia rốt cuộc có bí mật gì?”

Lý Mộ bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, không nói.

Thất Nương bị hắn nhìn chằm chằm có chút phiền não lại nói: “Nếu
ngươi nói cho ta biết sự thật, những chuyện trước kia ngươi làm đối với
ta sẽ không tính toán gì nữa, nếu không ngươi cũng đừng trách…”

Vẫn không có phản ứng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ba dài ba ngắn, Bao tiên sinh đến rồi.

Thất Nương biết không còn cơ hội nữa, nàng oán hận trừng mắt liếc Lý Mộ, sai Tiểu Bình đi mở cửa.

Bao tiên sinh mặc một bộ trang phục phó tướng Cao thành, ông ta vào
phòng nhìn thoáng qua Lý Mộ đang nằm trên giường, cười nói: “Triêu Huy
thân vương hạ lệnh người làm không được phép đến gần tân phòng, chuyện
này ngược lại tiện cho chúng ta.”

Thất Nương chỉ Lý Mộ nói: “Bao tiên sinh, ông có thể đem hắn cùng ra ngoài được không?”

Nói xong người mềm nhũn đổ xuống, được Tiểu Bình đứng bên vừa vặn đỡ lấy.

Tiểu Bình lo lắng nói: “Không phải tiểu thư đã ăn giải dược rồi hay sao? Sao lại ngã xuống như vậy?”

Bao tiên sinh tiến lên xem, cười nói: “Lưu cô nương là uống say thôi…”

Thất Nương tỉnh lại thì thấy mình đã ở Linh Nhiên cư, Tiểu Bình thấy
nàng tỉnh, lúc này mới bưng một bát canh tỉnh rượu vào phòng.

Chốc lát sau chợt nghe ngoài cửa một trận ồn ào, chỉ nghe có tiếng
Trần Cương lớn giọng: “Cái gì mà khuê phòng tiểu thư không được xông
loạn… Nhị tiểu thư không phải cái loại làm bộ làm tịch như thế, hơn nữa
làm việc bên ngoài quy tắc đều giản lược, nào có nhiều quy củ như thế…”

Thất Nương cười nói: “Trần đại ca nói không sai, các vị đều vào đi.”

Những người có đó lúc này mới nối đuôi nhau đi vào, Trần Cương, Giang Ngư, Bao tiên sinh, còn có Văn Cảnh cũng đến.

Thất Nương ngạc nhiên nói: “Không phải nói Ngọc Hổ cũng đến sao?”

Văn Cảnh nói: “Chúng ta nhận được mật báo, có Thánh chỉ đến biên
thành, Thiếu tướng quân sáng nay vào thành xuất hiện thoáng qua một chốc rồi lại chạy về biên thành tiếp Thánh chỉ rồi.”

Văn Ngọc Hổ để thuận tiện tiếp ứng bọn họ, lấy cớ ngoại bang hình như rục rịch ở biên thành, để cha hắn xin hoàng thượng ban chỉ điều hắn đến đóng quân ở biên thành, như vậy mới có thể công khai xuất hiện ở biên
thành mà không bị hoài nghi.

Văn Ngọc Hổ nhận được mật báo đi rồi, buổi chiều đều là do Văn Cảnh hóa trang thành tướng mạo hắn qua lại gần dịch quán.

Thất Nương thấy bọn họ vẻ mặt ngưng trọng, ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Bao tiên sinh nói: “Vốn lần này chúng ta khơi mào mâu thuẫn giữa quan lại và Triêu Huy thân vương rồi nhân lúc loạn mà ra khỏi thành, nhưng
vừa có tin, Triêu Huy thân vương điều quân đội ngoài thành vào trấn áp,
dịch quán có người nói chỉ chống đỡ được một thời gian đến canh ba, nếu
trong thành và dịch quán bị bọn họ khống chế, ngày mai chúng ta sẽ rất
khó chạy thoát.”

Tiểu Bình vẫn ở bên chăm sóc Thất Nương, không nghe đến mấy tin tức
này, nàng hiếu kỳ hỏi: “Triêu Huy thân vương không đi trấn an thuộc hạ
của mình mà lại điều binh như vậy, không phải chứng minh tin ông ta mưu
phản là thật sao?”

Thất Nương sắc mặt thay đổi nói: “Triêu Huy thân vương đúng là muốn tạo phản!”

Giang Ngư gật đầu: “Không sai, chúng ta bàn bạc cũng nghĩ như vậy,
cho nên ông ta liền tiện đường dứt khoát tiến hành luôn, nghe nói ông ta còn phái quân đóng ngoài thành đuổi theo các quan viên đã ra khỏi
thành, mấy thành trì quanh đây đều là người của ông ta, đều phái nhân
thủ chặn hết các lộ khẩu lại.”

Văn Cảnh nói: “Đến ngày mai, Triêu Huy thân vương nếu phát hiện cô và Lý Mộ đều mất tích, chúng ta đây càng khó thoát.”

Thất Nương hỏi: “Người của chúng ta đã rút hết khỏi thành chứ?”

Trần Cương nói: “Thuyền buôn của chúng ta đã cùng ra khỏi thành rồi,
Sa Lang cũng ở trong đó, Bao tiên sinh dùng lệnh bài của Vưu Tiên qua
trót lọt, tạm thời không có vấn đề gì.”

Thất Nương gật đầu, lại hỏi: “Bao tiên sinh có ý kiến gì không?”

Bao tiên sinh quả quyết: “Việc không thể trì hoãn nữa, chúng ta không thể chờ ngày mai, nhân lúc trong thành còn chưa dẹp loạn chúng ta phải
ra khỏi thành ngay…ra ngoài cũng giống lúc ra khỏi vương phủ dùng lệnh
bài của Vưu Tiên.”

Mọi người đều đồng ý, Giang Ngư nói: “Vậy Lý Mộ làm gì bây giờ?”

Thất Nương cười: “Có hắn, chúng ta ra khỏi thành có lẽ sẽ thêm được chút thuận lợi.”

Cửa thành đèn đuốc sáng trưng, nhân mã binh lính qua lại không ngớt,
đội trưởng đội lính thủ thành nhìn chằm chằm lệnh bài nửa ngày, mới trả
lại cho Bao tiên sinh nói với người bên cạnh: “Đúng là thần hành lệnh
của phủ thân vương.”

Một người lính khác đứng cạnh thuận miệng hỏi Bao tiên sinh: “Đại
nhân, ngài giải người đi đâu vậy? Hiện giờ đều là giải người vào thành,
sao ngài ngược lại mang người ra ngoài?”

Văn Cảnh chỉ vào Thất Nương và Tiểu Bình tóc tai bù xù không rõ diện
mạo nói: “Đưa mấy nữ nhân này đi giao, chủ nhân các nàng trốn ở một nhà
nông ngoài thành, cho nên phải giải các nàng đi nhận mặt.”

Người nọ gật đầu, để bọn họ giải người đi qua, mới được vài bước,
trước mặt liền đụng ngay một người cưỡi ngựa dẫn binh vào thành, hắn
ghìm cương ngựa nhìn chằm chằm Văn Cảnh nói: “Chậm đã, các ngươi là…”

“Chu ca,Chu ca, bọn Hắc Tử đã ra khỏi thành chưa?” Một tiểu binh hô to sấp ngửa chạy đến cửa thành.

Đội trưởng đội thủ thành đón tiếp: “Làm gì mà hô to gọi nhỏ, bọn họ
nhận được lệnh mới ra khỏi thành, có chuyện gì vậy? Sao mặt lại trắng
bệch ra thế?”

Tiểu binh kia thở phì phò, hổn hển nói: “Ở Nghênh Xuân lâu tìm thấy Thân vương Thế tử!”

“Cái gì? Thân vương Thế tử sao lại ở đó? Hơn nữa chỗ đó Hắc Tử không
phải đã dẫn người đến kiểm tra rồi sao?” Đội trưởng kia bỗng biến sắc,
khu vực Nghênh Xuân lâu do bọn họ phụ trách, Thân vương Thế tử ở chỗ bọn họ xảy ra chuyện chẳng phải là nguy rồi?

Người cưỡi ngựa kia nghe tên tiểu binh nói, quát to: “Ai dám ở đây
nói xằng nói bậy? Tiểu vương gia rõ ràng đêm nay động phòng hoa chúc,
sao lại đến thanh lâu kỹ viện?”

Tiểu binh kia vẻ mặt cầu xin: “Tiểu nhân nào dám? Tiểu nhân nhìn thấy rõ ràng được khiêng ra đúng là Thân vương Thế tử mà!”

Người cưỡi ngựa nhìn thần sắc hắn không giống nói nhảm, quát lớn: “Mau đưa ta đến xem.”

Liền dẫn đội lính theo tiểu binh kia hướng Nghênh Xuân lâu đi đến.

Văn Cảnh ra khỏi thành xong, cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, người
cưỡi ngựa kia trước đây ở Long Thành từng gặp qua hắn một lần ở Bách Hoa yến, nếu không phải Thất Nương còn để lại chiêu đó kéo đi sự chú ý của
người ta, nhìn mặt hắn thêm một lát không chừng đã bị người này nhận ra, nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui