Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Tây Lũng quốc năm Thân Giác thứ mười hai tháng chín ngày mùng tám,
Thế tử Triêu Huy thân vương đại hôn, Cao thành đại loạn, lời đồn nổi lên tứ phía, Triêu Huy thân vương phái tinh binh trấn áp, tạm thời giữ được cục diện ổn định.

Ban đêm, thế tử động phòng hoa chúc lại bị người tìm thấy trong Nghênh Xuân lâu, khiến cho ai ai cũng cười thầm chế nhạo.

Sau khi Lý Mộ được đưa về, Triêu Huy thân vương giận dữ, thủ vệ phủ
Thân vương thay hết bằng nhóm mới, canh giữ càng thêm nghiêm mật, hạ
nhân phủ Thân vương đêm đó những ai có hành tung không rõ ràng hoặc
không có người làm chứng cho mình đều bị bắt xuống thẩm vấn tra xét.

Triêu Huy thân vương vừa cố áp chế tức giận, Tử Tử Diệp đã đến gặp.

“Tất cả các quan viên ở dịch quán đều bị bắt.” Từ Tử Diệp nói.

“Có tìm ra là người phương nào truyền ra tin tạo phản không?” Triêu
Huy thân vương cau mày hỏi, chuyện ông ta khởi sự rất nghiêm mật, chỉ có mấy người tâm phúc bên cạnh mới biết, cho nên ông ta rất lo ngại tình
hình trước mắt.

“Đã thẩm vấn mấy người, đều không biết là ai, chỉ biết sớm nhất là từ thương nhân truyền ra, cho nên thương thuyền mới rời đi sớm nhất.”

Triêu Huy thân vương trong lòng ngổn ngang, ông ta bước qua bước lại
trong đại sảnh mấy bước, vừa nghĩ đến Lưu Thất Nương giờ ở đâu còn chưa
rõ, lại càng thấy tâm phiền ý loạn: “Có phát hiện ra tin tức gì của Lưu
Thất Nương không?”

Từ Tử Diệp nói: “Lệnh vừa ban xuống, trong thành tạm thời chưa có
phát hiện gì, Vương gia yên tâm, trong thành đều là người của chúng ta,
cho dù đêm nay không tìm được, đến sáng mai nàng cũng không thể trốn
được.”

“Chỉ sợ nàng đã không còn ở trong thành nữa rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Lý Mộ.

Từ Tử Diệp và Triêu Huy thân vương nghe tiếng nhìn lại, Lý Mộ khoác áo choàng được người đỡ đứng ở cửa, thần tình uể oải.

Triêu Huy thân vương vội vàng sai hạ nhân dìu hắn ngồi xuống: “Con mới uống thuốc giải, sao không nghỉ ngơi cho khỏe?”

Ông ta rất muốn biết con trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thất
Nương làm sao lại trốn ra được khỏi vương phủ? Nhưng Lý Mộ chỉ cắn chặt
răng không nói, nhìn sắc mặt không có biểu cảm gì, nhất thời cũng không
đoán ra được tâm ý hắn rốt cuộc ra sao?

Lý Mộ nói với Từ Tử Diệp: “Nàng rất có thể đã ra khỏi Cao thành, các
ngươi cứ theo hướng Long Giao quốc mà đuổi, có thể sẽ có đầu mối.”

Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Phát hiện được bọn họ, ngoài Lưu Thất Nương, những kẻ khác không để lại người sống, nàng, giữ lại cho ta.”

Giọng hắn không chút cảm xúc, trên mặt cũng không nhìn ra bất luận
tâm trạng gì, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại khiến Từ Tử Diệp trong lòng dâng lên hàn ý lạnh buốt.

Lúc này, đoàn người của Thất Nương đã lên thuyền.

Nhân lúc Vương phủ còn chưa phát hiện ra Vưu Tiên, bọn họ lợi dụng
lệnh bài suốt đêm chạy đi, vừa may hai ngày xuôi dòng đều thuận gió,
trong một đêm bọn họ đã cách xa thành cả trăm dặm.

Ngồi thuyền hai ngày, Thất Nương đã thấy sốt ruột khó chịu.

Nàng chơi đùa với Sa Lang một lúc, thấy Bao tiên sinh đi đến đầu thuyền, liền đi theo.

“Bao tiên sinh, còn mấy ngày nữa mới đến Long Giao quốc?” Nàng hỏi.

“Hai ngày nay chúng ta xuôi dòng thuận gió, cho nên đi rất nhanh, nếu cứ tiếp tục được thế, không quá ba ngày sẽ đến được Thanh giang, dọc
theo nhánh phía đông Thanh giang có thể vào Long Giao quốc, a… Qua sườn
núi Kỳ Sơn phía trước sẽ thấy đất Vu, chỉ cần qua khỏi vùng này Triêu
Huy thân vương sẽ không làm gì chúng ta được nữa.”

Thất Nương đưa mắt nhìn ra, hai bờ sông núi xanh không ngừng lùi lại
phía sau, trên mặt sông không còn bóng thuyền nào khác, nàng nhíu mày
hỏi: “Bao tiên sinh không phải đã nói vùng Nhai Hán giang buôn bán phồn
thịnh, sao ở đây không nhìn thấy một con thuyền nào?”

Hai người nhìn nhau, cùng biến sắc: “Không hay rồi.”

Hai người nhanh chóng trở lại phòng nhỏ trên thuyền, tập hợp mọi người lại bàn bạc.

Thuyền đã ngừng lại, mọi người sắc mặt đều rất xấu.

“Xem tình hình này Triêu Huy thân vương đã biết được chúng ta đi
đường thủy, chúng ta vốn tưởng bọn họ sẽ đuổi theo dọc đường, nhưng hôm
nay xem ra, có lẽ bọn họ không biết chính xác chúng ta đã đến đâu, cho
nên chặn thẳng lại ở bến tàu cuối cùng, nói chung là cấm đường thủy, cho nên trên sông không có một con thuyền nào, phía trước… nhất định là có
quan binh phòng thủ.” Bao tiên sinh nói với mọi người.

Trần Cương bực mình nói: “Mẹ nó chứ, chỉ thiếu chút nữa thôi…”

Mất chút công sức, Văn Cảnh lên bờ thăm dò đưa tin trở về, phía trước chưa đến hai dặm là cửa sông Nhai Hán giang chật cứng thuyền, quả nhiên là cấm sông, mà đường bộ các lộ khẩu đi được Long Giao quốc đều bị coi
xét cực kỳ nghiêm mật, bọn họ lúc này đúng là nửa bước khó đi.

“Mẹ nó nữa, đi đường nào cũng không được, chúng ta cứ tiến thẳng lên đi.” Trần Cương nói.

Văn Cảnh lắc đầu: “Chỉ sợ còn chưa đến trước mặt người ta, thuyền của chúng ta bị phá thành mảnh nhỏ rồi.”

Thất Nương lo lắng: “Nhưng chúng ta cũng không thể cứ dừng chỗ này
không đi, bây giờ trên sông nửa chiếc thuyền cũng không có, thuyền chúng ta cứ ở đây cũng quá nổi bật, không quá nửa ngày sẽ bị phát hiện.”

Đang lúc mọi người đều tiến thoái lưỡng nan, một người chèo thuyền
chạy ào vào trong khoang, giọng lộ ra vẻ hưng phấn: “Nhị tiểu thư, Trần
quản sự, mau, mau ra nhìn.”

“Sao thế?”

“Bến tàu Nhai Hán giang đằng kia hình như bị cháy.”

Bầu trời Nhai Hán giang phía đó cháy lên một màu lửa đỏ rực.

Hôm nay mặt trời nắng nóng rất gay gắt, nhưng dù gay gắt thế nào cũng quyết không biến thành màu sắc như vậy.

Bao tiên sinh quyết định nhanh chóng: “Bất luận thế nào chúng ta cũng phải thử một lần, báo cho lão Mạc lập tức đi tiếp.”

Lão Mạc là người lái chính trên thuyền.

Lần này có thể là một cơ hội, tất cả mọi người biết xông lên hay
không đều chỉ có một đường chết, cho nên tất cả mọi người trên thuyền
đều chuẩn bị sẵn sàng.

Khi thuyền tiến đến gần bến tàu, tất cả mọi người đều kinh ngạc, các
thuyền ở bến tàu cháy rất kỳ lạ, không cháy ở một mà là nhiều chỗ khác
nhau, cháy rất nhanh rất mạnh, giống như có người ý đồ phóng hỏa.

Bởi vì lửa thiêu cháy dây neo thuyền, khiến những thuyền đang đậu
trên mặt nước đều trôi dạt ra, những thuyền này là để ngăn chặn thuyền
khác đi qua, nếu những thuyền bị sắp xếp này trôi đi, mặt sông đã không
còn ngăn chặn.

Mà cơ hội của bọn họ đã đến.

Bến tàu bây giờ đã hỗn loạn vô cùng, trên bờ binh lính đã phát hiện
ra bọn họ, lên tiếng hét to nhưng không có cách nào đưa người lên thuyền đi ngăn bọn họ lại cả.

Khi bọn họ đến chỗ những con thuyền giữa sông đang bốc cháy, mọi người đều ngừng thở.

Kỹ thuật lái thuyền của lão Mạc tốt không phải nói, nhưng cháy như thế này, đuôi thuyền vẫn đụng phải một con thuyền đang cháy.

Một cây cột buồm cháy gãy đè xuống đuôi thuyền.

“Phía sau cháy, nhanh đi dập lửa.”

Một hồi luống cuống, Thất Nương và đoàn người cùng chạy đi cứu hỏa.

“Nguy rồi, phía sau có thuyền đuổi theo.”

Mọi người mới dập tắt lửa xong, thuyền phu liền phát hiện phía sau có truy binh.

Con thuyền quan kia đi rất nhanh, khi Văn Cảnh thấy được rõ cờ xí trên thuyền liền biến sắc: “Là cờ của Triêu Huy thân vương.”

Lý Mộ tự mình đuổi đến.

Hắn đứng ở đầu thuyền, nhìn chằm chằm thuyền phía trước, lạnh lùng
nói: “Nếu trong một khắc không đuổi kịp thuyền kia, thuyền phu trên
thuyền này không cần phải lên bờ nữa.”

Người đứng bên cạnh hắn vội đi xuống truyền lời.

“Mau, còn không chèo mau lên, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.” Trần Cương cuống đến giơ chân.

Thất Nương nghĩ đến thủ đoạn độc ác của Lý Mộ, trong lòng run lên,
thiếu niên kiêu ngạo chịu vũ nhục như vậy, nếu các nàng rơi vào tay hắn
còn không…

Bao tiên sinh nhìn tình hình trước mắt, hạ lệnh: “Đem hàng hóa trên thuyền ném xuống sông.”

Hàng hóa trên thuyền trị giá hàng ngàn lượng bạc, Tiểu Triệu lộ ra vẻ mặt do dự.

“Còn không mau đi, mạng quan trọng hơn, nghe theo Bao tiên sinh.” Thất Nương cũng chạy đi hỗ trợ.

Nhìn một thùng rồi lại một thùng hàng bị ném xuống sông, Trần Cương
đau lòng mắng: “Con bà nó, sao chiến thuyền của hắn lại không cháy chứ!”

Chiến thuyền kia càng lúc càng gần, thậm chí bọn họ có thể thấy rõ Lý Mộ đứng ở đầu thuyền.

Khi hai thùng hàng cuối cùng được nâng lên, Tiểu Triệu tiếc rẻ nói: “Chỉ còn hai thùng nhã kính này thôi, đừng ném.”

Nhã kính trong hai thùng này trị giá những hơn một ngàn lượng bạc!

Gương! Thất Nương ngẩn ra, nàng nheo nheo mắt nhìn phương hướng ánh nắng mặt trời, chợt hai mắt sáng ngời, bọn họ được cứu rồi!

“Tiểu Triệu, mau, mau lấy hết nhã kính ra, tất cả mọi người mau đến hỗ trợ.” Thất Nương lớn tiếng gọi mọi người.

Trần Cương cùng mọi người vây lại hỏi: “Nhị tiểu thư, đây là muốn làm gì vậy?”

“Phóng hỏa!”

“…”

Lý Mộ bị luồng ánh sáng lóa mắt bao trùm, hắn cau mày dùng tay áo che mắt: “Bọn chúng muốn làm gì vậy?”

“Có lẽ là muốn làm chúng ta không nhìn rõ, tốc độ chậm lại thôi.” Một người đứng cạnh cũng che mắt nói.

Nhưng sau một lát, trên thuyền đã thành rối loạn.

“Cháy, buồm bị cháy rồi!”

Nhìn quan thuyền đang chậm lại, Trần Cương như bị đông cứng, tay hắn
vẫn giữ nguyên tư thế nâng tấm gương, miệng tròn thành hình chữ O:
“Thật.. thật sự cháy rồi!”

Không chỉ có hắn, ngay cả Bao tiên sinh và những người khác cũng trừng mắt há miệng kinh ngạc.

Thất Nương mỉm cười, lớn tiếng nói: “Mọi người còn không nhân thời gian mà chạy thoát thân mau!”

Lý Mộ nhìn thuyền bọn họ càng lúc càng xa, chính mình lại bất lực, xoay người một cước đá người bên cạnh ngã văng xuống sông.

“Lưu – Thất – Nương……!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui