Thất Phu Nhân

“Phu nhân, Vương gia không trừng phạt người sao?” Tử Vân ở lại trúc viện trong lòng như lửa đốt, phu nhân trở lại còn cười với nàng, phu nhân nhà nàng có bản lãnh lớn như vậy từ khi nào, có thể không làm cho Vương gia truy cứu? Còn để cho Lộ thị vệ hộ tống về.

Lộ Tùy Tâm nhíu chặt hai đạo lông mày đẹp mắt, chuyện vượt quá dự liệu của nàng. Vốn nàng nghĩ Vũ Mặc Nhiên sẽ hưu nàng đi, hoặc tình huống xấu nhất chẳng hạn hành hạ thân thể. Nhưng thái độ của hắn lại khiến nàng bất an, trực giác cho biết biểu hiện của hắn làm cho nàng cảm giác hắn bị nàng mê hoặc rồi. Trên đường về nàng một mực suy nghĩ, nàng làm gì mà để cho tên Lộ vương gia kia thấy tò mò sao?Nhưng mà cái gì cũng không có làm a? vậy tại sao hắn lại tò mò với nàng? Đây không phải chuyện tốt. Nếu chuyện cứ thế phát sinh, nàng rời khỏi Vương phủ chẳng phải sẽ gặp lực cản lớn nhất sao?

“Phu nhân? Người làm sao vậy?” thấy phu nhân cũng không trả lời mà vẫn nhíu mày, còn tưởng phu nhân thấy không thoải mái, bước lên đỡ lấy Lộ Tùy tâm trầm tư ở phía trước.

“Ta không sao”. Chỉ là bây giờ thật đúng là phiền toái, với loại tình cảm này nàng cũng đã vô tâm, nếu Vũ Mặc Nhiên đúng thật theo suy đoán của nàng, tuyệt đối là một tai họa! này…trong mắt hiện lên tia sáng, thái độ của hắn làm cho nàng cảm thấy rất quen,cảm giác giống như ở một nơi nào đó, là nơi nào? Đúng rồi, là ở Đệ nhất công tử-chủ nhân Du Nhiên cư! Chẳng lẽ Dương Á Sơ biết Uông Tùy Tâm? Hoặc là từng đối với Uông Tùy Tâm ngưỡng mộ trong lòng? Ai! Nàng chỉ muốn có cuộc sống tự do bình thường thôi a!

“Phu nhân, người rốt cuộc làm sao vậy?Vương gia người…”

“Trước hết đừng nói tới tên Vương gia ấy”. Bây giờ nghe đến Vũ Mặc Nhiên nàng lại thấy phiền, nàng vất vả lắm mới đặt ra mục tiêu để cố gắng thoát khỏi đây, không thể vì cái tên này muốn chinh phục nàng mà bị theo dõi nhất cử nhất động. Việc này thật là…thật là…chỉ đành phó mặc a! Nàng sao có thể không tức giận cơ chứ.

“dạ?” Tử Vân cảm giác phu nhân rất tức giận! Vương gia đã nói gì để phu nhân lại tức giận như vậy?

“Tử Vân, ta đi ngủ một giấc,không có chuyện gì đừng gọi ta”. Nàng cũng muốn một mình nghĩ cho ra đối sách.

Khi đêm tối đã phủ, Tử Vân nhìn phu nhân đang ngủ thiếp đi không khỏi lo lắng, phu nhân hình như không nghĩ ra chuyện gì sao? Nhưng chuyện gì có thể khiến phu nhân nghĩ không ra chứ? Phu nhân thông minh như vậy kia mà.

Trở mình, Lộ Tùy Tâm bất chợt tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy ánh mắt Tử Vân đầy lo lắng, nhếch miệng cười một tiếng.

“Nha đầu, có phần cơm cho ta không a?”

“A…phu nhân, người đã dậy rồi sao, đói bụng?, để ta đi hâm nóng thức ăn”. Tử Vân bận rộn xuống giường đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tử Vân vội vã Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, xem ra mắt nàng nhìn người không tệ, nha hoàn này thật đáng yêu. Chỉ là…tròng mắt đen mỉm cười trở nên ngày càng sâu, Tam phu nhân Tuyết Quyên, Vũ Mặc Nhiên đối với ngươi là dạng tình cảm gì? Nếu hắn thật lòng yêu ngươi bây giờ cũng sẽ không tò mò với Uông Tùy Tâm hiện tại! chẳng phải có câu trái tim nam nhân vĩnh viễn không dành cho một người sao? Có thể đem tình chia cho nhiều nữ nhân như vậy. Bất quá nàng cũng không phải Uông Tùy Tâm, tình yêu của hắn, nàng không ham muốn tới nửa phần. Tình cũng chỉ là một đồ vật, mà nàng không muốn bất cứ đồ nào của hắn. Bởi vì trong đó có quá nhiều ràng buộc và bấp bênh, nàng tính tình đạm bạc, tâm lại ích kỷ, bây giờ sợ nhất là ràng buộc, giao cả trái tim cho 1 nam nhân là hành động không sáng suốt nhất, nàng từ trước tới giờ sẽ không làm vậy, rời Vương phủ này là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vũ Mặc Nhiên ngươi ngay cả điều kiện kia còn không có lại ham muốn có ta sao.

Hai tròng mắt đen bình tĩnh dưới ánh đèn u ám, Tử Vân bước vào thấy vẻ mặt quen thuộc của phu nhân, xem ra phu nhân đã nghĩ thông suốt rồi sao?

“Phu nhân, hôm nay lúc ta tới phòng bếp thấy thái độ mọi người thật kì quái.” Bình thường đại nương ở phòng bếp mỗi khi nhìn thấy nàng đều tức giận, nhưng hôm nay lại đối với nàng rất lạ, giống như đang nịnh bợ vậy.

“Không có gì kì quái cả,điều kì quái còn đang ở phía sau a”. Nàng hiểu rõ, Vũ Mặc Nhiên, đây là phủ của ngươi, ngươi muốn để ta cảm giác được tự do nhưng ngươi đừng có cho ta là Uông Tùy Tâm sẽ cảm động phát khóc cảm ơn ngươi, đừng có mơ, ít nhất ngươi trong lòng ta cũng không có tư cách. Ta không tin không thể rời khỏi Vương phủ chết tiệt này.

*************************

Thiên Vũ cung

Tẩm cung hoàng đế

“Hoàng thượng, người nên đi nghỉ đi” tiểu Thân tử khom  lưng tiến đến Hoàng thượng đang nhìn ra phía cửa sổ nói.

Đi vào phía sau bức rèm màu vàng, đưa hai cánh tay ra để cung nữ thái giám tiến lên thay quần áo cho hắn.

“Khởi bẩm Hoàng thượng” ám về từ ngoài điện đi vào quỳ xuống thỉnh an.

“Các ngươi lui xuống hết đi” Vũ Mặc Phong cảm thấy lòng mình lại vội vàng liền giật mình, Uông Tùy Tâm, ngươi làm thế nào mà Trẫm lại để ý tới ngươi như vậy?

“Vâng, nô tỳ cáo lui”

“Nô tài cũng xin lui”

Cung nữ thái giám thỉnh an xong đều lui ra ngoài, chỉ còn tiểu Thân tử tiến lên giúp Vũ Mặc Phong thay quần áo, nhưng Vũ MẶc Phong phất tay nên cũng lui về phía sau bức rèm bên ngoài. Vũ Mặc Phong đưa tay cởi vạt áo, mà ám về vẫn còn quỳ trên mặt đất.

“Lộ vương xử lý thế nào?”

“Hồi Hoàng thượng, Lộ vương gia gặp Uông tiểu thư nhưng cũng không trừng phạt Uông tiểu thư, hơn nữa còn phái Lộ Nguyên hộ tống tiểu thư trở về”. Ám vệ đem hết mọi chuyện bẩm báo cho Hoàng thượng.

Động tác cởi áo bỗng nhiên dừng lại, bức rèm che mất người phía sau làm cho người ta không nhìn được thần sắc trên mặt hắn, sau đó như không có chuyện gì cầm lấy y phục trên bình phong mặc vào, rồi hướng ra phía ngoài phất tay.

“Thuộc hạ cáo lui”

Trong con ngươi không còn thần sắc, Tam hoàng huynh rốt cuộc cũng phát hiện ra tính cách đặc biệt của nàng, Uông Tùy Tâm, Trẫm đúng là rất tò mò, ngươi còn có điểm gì đặc sắc nữa đây?

Một bóng dáng màu đen nhanh chóng xẹt qua màn đêm, nhanh đến mức gây ảo giác, bóng người né qua thị vệ một cách quen thuộc, như là đã vô cùng quen thuộc địa thế nơi đây. Mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên, bóng người biết mất không chút vết tích.

“Phu nhân, có muốn nô tỳ gọi Tử Vân tới đây hay không?” Lan Linh các lúc này không khí đê mê, nhìn thấy phu nhân không biểu lộ gì trên mặt, Tuyết Đào dò hỏi, nàng là thiếp thân nha hoàn của Tam phu nhân Tuyết Quyên, cũng là tỷ muội tốt lúc còn hầu hạ Đại phu nhân.Vương gia nhìn trúng Tuyết Quyên thu làm thiểu thiếp, Tuyết Đào cũng trở thành thiếp thân nha hoàn cho Tuyết Quyên.

“Không cần thiết, tâm tư của Vương gia chúng ta không ai có thể nhìn thấu, không nên hành động thiếu suy nghĩ” thanh âm chất phác có phần trống rỗng.

“Nhưng mà…” Tuyết Đào còn muốn nói điều gì nhưng cuối cũng lại không nói.

Nàng biết trong lòng Tuyết Quyên cảm thấy rất khổ sở, nàng từng rất hâm mộ Tuyết Quyên một bước lên cao, nhưng bây giờ nhìn Tuyết Quyên cứ như vậy tĩnh lặng trôi qua, nhìn nàng chầm chậm phai nhạt, lòng đã quyết sẽ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Tuyết Quyên.

Có lé Vương gia nhìn thấy Tuyết Quyên có điều đặc biệt, nhưng coi là vậy đi chăng nữa, Tuyết Quyên vẫn không nhận được thứ mình muốn, đó là tình yêu của Vương gia.

“Tuyết Đào, ngươi ra ngoài trước đi”. Nàng bây giờ cần một chút yên tĩnh.

“vâng…người cần gì cứ gọi, Tuyết Đào sẽ ở bên ngoài chờ”

Ôm  lấy hai cánh tay, Tuyết Quyên cảm giác rất lạnh, đã từng nhìn thấy hắn thỉnh thoảng ôn nhu, bọn họ đã có thời gian vui vẻ bên nhau, nhưng là? Từ lúc nào, nàng đã biến thành như vậy sao? Tâm cũng trở nên lạnh lẽo rồi sao? Cũng đã cảm thấy ghen tị? khát vọng được nhận nhiều hơn? Hết thảy đều do hắn a. Nhưng hắn hiểu được lòng của nàng sao?Hắn có thể hiểu khát vọng muốn là người hắn yêu duy nhất hay sao?

Hắn không hiểu! nếu không hắn cũng không làm vậy đối với nàng. Dần dần hắn quên đi mình từng ôn nhu đối với nàng, mà nàng cũng chầm chậm đem những lời nói của hắn trôi vào quên lãng.

Mà tương lai của nàng cũng sẽ trôi qua như hiện tại sao, cho đến khi…chết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui