Thật Quá Khó Để Bên Anh

Dọn vệ sinh phòng học một tuần, hình phạt này được đưa ra xem chừng còn khá nhẹ nhàng đối với tôi. Cũng phải thôi, tôi tuy có chút động thủ, song đến cuối cùng vẫn được coi như là nạn nhân. Chỉ tội cho mấy bạn nữ kia, nghe đồn còn bị nhà trường đình chỉ học nữa đến hai tuần, bất quá lỗi lầm cũng không hẳn toàn bộ là do tôi bởi trước đó, bọn họ cũng đã dính phải vài vụ tương tự rồi.

Biết chuyện tôi bị đánh, Thảo Ly tuy không mở lời nói câu xin lỗi nhưng sau mỗi tiết học đều ở lại dọn vệ sinh cùng tôi. Có mấy hôm bị giáo viên phát hiện, cô mắng, cô bảo không được giúp tôi nhưng bạn vẫn lì mặt ra đó. TÍnh Thảo Ly lại "cứng" hơn tôi rất nhiều, đối với cậu ấy, cô mắng là chuyện của cô, còn vấn đề thích giúp đỡ ai là chuyện của cậu ấy. Cô chủ nhiệm của tôi ấy à, chỉ thích mấy bạn học giỏi giỏi hoặc con nhà giàu có điều kiện một tí thôi, mấy đứa như tôi hay Thảo Ly, quả thực bị đối xử chẳng khác gì con ghẻ trong nhà cả.

-"Cuộc thi "Cặp đôi thanh lịch" do nhà trường tổ chức yêu cầu mỗi lớp cử ra hai cặp gồm một nam một nữ để dự thi. Tuy nhiên nhằm tăng tính công bằng của cả tập thể, tớ đề nghị lớp mình tự bắt cặp với nhau, sau đó sẽ có một màn thi thố nho nhỏ để chọn ra hai cặp xuất sắc nhất. Tớ thực sự hy vọng rằng các bạn sẽ tham gia nhiệt tình vì nếu chiến thắng cuộc thi lần này, không những được cộng vào điểm thi đua của lớp mà giải thưởng cho người chiến thắng còn vô cùng hấp dẫn."

-"Giải thưởng là gì mà hấp dẫn? Lớp trưởng cứ úp úp mở mở làm mọi người tò mò quá."

-"Thực ra thì tớ cũng không rõ cho lắm, bên trường nói sao thì tớ phổ cập lại y như vậy thôi, nhưng các cậu yên tâm, tớ tin là giải thưởng lần này chắc chắn sẽ không làm các cậu thất vọng."

Lớp trưởng phát biểu xong thì đi xuống, tuy nhiên như thể nhớ ra điều gì đó, bạn nhanh chóng quay trở lên bục giảng, đập vào bàn một cái để thu hút sự chú ý của cả lớp rồi nói tiếp:

-"À, về phần điều kiện dự thi cũng khá đơn giản, lớp mình học lực tương đối đồng đều, hạnh kiểm hầu như đều đạt loại tốt, duy chỉ có một bạn..."

Nói đến đoạn này, giọng Lan Chi có chút ngập ngừng, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía tôi. Hình như cậu ta cố ý thì phải, mới đó thôi mà các bạn trong lớp đã chuyển tầm mắt về phía tôi rồi.

-"Các bạn cứ ghép cặp với nhau đi, cuối giờ hôm nay tớ sẽ chốt danh sách."

Vì là cuộc thi có giải thưởng nên hầu hết các thành viên trong lớp đều phấn khích đến tột độ, chỉ duy tôi, Thảo Ly và Việt Anh, từ đầu đến cuối vẫn không hề tỏ ra một chút quan tâm nào cả. Thực ra, tôi giả bộ đấy thôi, chứ nào phải tôi không muốn quan tâm gì đâu cơ chứ, chỉ là một khi đã không được quyền tham gia, tôi có cố gắng quan tâm cỡ nào cũng chẳng thể được.

-"Ba cái trò vớ vẩn thế thôi mà cứ nhao nhao hết cả lên, trông nhức mắt vãi đạn."

Thảo Ly mặt mày nhăn nhó càm ràm, tôi ngồi một bên thấy vậy không khỏi tò mò.

-"Cậu không định tham gia à?"

-"Tao á? Tất nhiên là không rồi. Hỏi thừa."

Tôi không hiểu lý do tại sao Thảo Ly lại không tham gia, nhưng cậu ấy đã không muốn nói nên tôi cũng ngại hỏi. Kể ra, học lực Thảo Ly tuy không quá xuất sắc, tính cách lại có chút bốc đồng, đôi khi còn hay thích gây sự với người khác nhưng ngược lại, cậu ấy sở hữu một ngoại hình sáng, khả năng ăn nói lưu loát và tự tin trước đám đông. Xét một cách công bằng, Thảo Ly được đánh giá như một ứng cử viên triển vọng, nếu không tham gia cuộc thi lần quả thực có chút... phí.

Chẳng biết, nguyên do thực sự xuất phát từ việc bạn không muốn tham gia hay bởi vì bạn còn cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng dù sao đi nữa thì tôi vẫn rất cảm kích trước hành động đó của bạn, bởi ít nhất thì bạn cũng cho tôi biết rằng tôi không hề cô đơn một chút nào.

-"Việt Anh đã bắt cặp với ai chưa? Hay là cặp với tớ nhé!"

Bước xuống từ bục giảng, Lan Chi chẳng chút do dự đi thẳng đến chỗ của Việt Anh và ngồi một bên bạn hỏi chuyện. Tình cảnh trông thấy lúc này bỗng dưng khiến tôi nhớ đến cái lần ngoại khóa ở hội trường kia, cũng có một bạn nữ đến cạnh Việt Anh và ngỏ ý muốn ngồi cùng, Việt Anh sau đó tuy là đồng ý nhưng vừa khi bạn nữ đặt mông xuống ghế thì cậu ấy lại ngay lập tức bỏ đi. Và lần này, tôi quả thực cũng rất hy vọng rằng cậu sẽ từ chối lời đề nghị đó của Lan Chi, tuy nhiên trái với mong đợi, cậu chỉ im lặng không nói tiếng nào, sau đó bất chợt nhìn tôi và đến cuối cùng thì vẫn là gật đầu đồng ý.

Dự định vào tiết sinh hoạt của ngày hôm sau, lớp tôi sẽ bắt đầu thi thố vài thứ lặt vặt, nào là về năng khiếu, về kiến thức xã hội, kiến thức trường lớp cho đến khả năng ứng biến,... Tự dưng tôi thấy nẫu ruột ghê gớm, ngồi đấy mà nhìn các bạn thi chắc tôi tủi thân chết mất. Phải đắn đo lắm, tôi mới dám giả vờ lấy lí do đau bụng để về sớm, chắc mọi người cũng thừa biết ra là tôi ngại ấy chứ nhưng chẳng qua là không nói gì cả thôi.

"Nghĩ ngợi nhiều mau già lắm, ngủ sớm đi. Ngủ ngon."

Sao Việt Anh biết tôi chưa ngủ nhỉ? Chẳng nhẽ... bạn có năng lực đặc biệt gì chăng? Thôi kệ, bây giờ cứ phải trả lời lại cái đã. Tôi lúi húi soạn tin nhắn thật nhanh, chỉ sợ rằng chậm một giây, Việt Anh sẽ đi ngủ mất.

"Cậu muốn bắt cặp với Lan Chi thật hả?"

"Bỏ từ "muốn" đi"

"Vậy là bị ép buộc sao?"

Lòng tôi phấn khởi hơn bao giờ hết!

"Không hẳn."

"Ừ, thế thôi, cậu ngủ ngon."

Mặt tôi ỉu xìu. Nhắn xong tin cuối cũng bỏ điện thoại lên đầu giường rồi định đi ngủ luôn.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui