Tuần này là tới Mạc Danh trực 11A4... Cô nổi tiếng là cô '' sao đỏ '' dữ dằn nhất khối. Một khi Mạc Danh mà ghi thì chỉ có đi trực tuần. Hiểu Minh anh chàng học sinh mới này, nhìn vậy thôi cũng không phải là anh chàng ngoan ngoãn nghe lời gì đâu, học trong cái lớp A4 nổi tiếng là lớp dành cho hot boy '' cá biệt '' thì làm quen nhau được hết, miễn là đừng như mấy thằng mọt sách A1 là được.
Thật sự, mỗi lần trực cái lớp '' cá biệt '' này là cô mang cả một cục tức chà bá về lớp. Không những nói bọn ấy không nghe lời, mà còn bày trò quậy phá cô làm cô tức điên người. Đánh trống vào lớp, mà trong lớp vắng tanh không một bóng người. Cô tức người ghi vào sổ là '' A4 bỏ truy bài tập thể ''... Rồi cười nhếch môi lên hạ cơn hỏa. Tai đeo tai nghe, bỏ áo ngoài quần, hai tay nhét vào túi thủng thẳng đi vào lớp.
- Này - Cô nói to -
Anh chàng vẫn đi, như anh đang không nghe gì cả. Cô nhìn vào phụ hiệu hét to tên:
- Trịnh Hiểu Minh
Anh đứng lại, mắt nhìn cô. Thật sự, trong đầu anh có một suy nghĩ là '' con nhỏ này là ai mà dám hét to tên mình như thế ? ''. Nhưng anh cũng không mở lời và cứ thế thủng thẳng đi vào lớp, ném chiếc cặp sang một bên và nằm úp xuống mặt bàn và ngủ.
Mạc Danh khuôn mặt hay cười, hôm nay bỗng dưng tức tối dậm chân một cái thật mạnh và bỏ về lớp.
- Quá đáng quá đáng, anh ta tưởng anh ta là ai? Anh ta tưởng anh hot lắm à. Người gì mà xấu như mà, đã thế mà còn chảnh, thật là cái đồ... cái đồ đáng ghét. - Cô vào chỗ ngồi và chửi rủa -
- Chửi ai thế? - Nhã Thiên quay sang hỏi -
- Cái thằng hot chảnh mới chuyển lớp A4 đấy. Nó tưởng nó là ai, đẹp lắm à.
Nhã Thiên chỉ cười mỉm, vì cô thuộc cái tính của Mạc Danh, tức ai là ngồi nguyền rủa khi nào hết tức thì thôi.
Và cứ thế, mỗi sáng mang 1 cái mặt chù ụ tức tối đi qua trực. Hôm nay đỡ hơn hôm qua, hôm nay còn có 5, 6 tên ở trong lớp. Và cứ giờ này, cái bản mặt quen thuộc ấy lại đi vào lớp...
- Tại sao đi học trễ? - Cô quay sang cáu gắt hỏi -
Vẫn thũng thẳng, tay nhét túi quần và bỏ vào lớp. Nhìn anh bằng ánh mắt viên đạn, tay thì viết '' Hiểu Minh nhiều lần đi học trễ ''
Giờ ra về reo lên, cứu Mạc Danh ra khỏi 2 tiết Văn chán nhất quả đất này. Hôm nay, học cả sáng lẫn chiều nên cô ôm cặp ra về trong một buổi chiều có gió thoang thoảng dễ chịu. Đang chìm trong làn gió thoang thoảng thì điện thoại cô bỗng có tin nhắn '' Mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ có việc đi công tác từ chiều, khoảng mai mẹ mới về, hôm nay con ráng đi nhờ bạn về và ở nhà một mình tối nay nhé ''. Cô cất điện thoại vào túi và sải chân ra về, ba mẹ Mạc Danh làm việc nhà nước. Ba cô thì đi làm luôn ở trên thành phố A, chị thì đi học đại học, để lại cô và mẹ ở nhà, mà mẹ cô cũng thường xuyên đi công tác nên việc cô ở nhà 1 mình là 1 chuyện thường xuyên xảy ra.
Hôm nay, sân trường tan sớm, bỗng chốc lát trong trường chỉ còn lác đác vài học sinh. Cô tưởng hôm nay mẹ cô rước về nên đã dặn Nhã Thiên về sớm. Nên tình hình bây giờ là Mạc Danh phải đi bộ về. Đi giữa đường, vừa đi vừa nhảy, vừa ca hát tung tăng trên khắp đường về nhà, và cô cũng không biết rằng có một người đã nhìn cô khi đi ngang qua. Anh bất giác nhếch môi nhẹ.
Về đến nhà, nhà vừa tối lại không có đồ ăn. Cô bây giờ chỉ muốn nằm dài ra đó mà ngủ nhưng thật sự cảm giác người cô đang rất bẩn và cái bụng cứ réo như thế không tài nào cô nhắm mắt được. Bật dậy, lựa đại một chiếc áo phông tay dài và chiếc quần ngắn và đi tắm. Tắm xong, cô đi vào bàn học để kiểm trai coi mai có học tiết gì quan trọng không để bây giờ cô ăn sơ qua một cái và thiếp đi.
- Aaaa... Tiết Anh... - Cô hét lên -
- Chết chết, sấp đề cương đâu rồi, để đâu rồi. Hôm bữa bị ngồi sổ đầu bài vì quên mang đề cương một lần là ớn rồi.
- Đúng rồi. Ở nhà Nhã Thiên.
Cầm điện thoại lên và bấm số '' Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được ''...
Thế là cô phải đi lên nhà Nhã Thiên để lấy nó, vừa bước ra khỏi cửa thì cô phát hiện chiếc xe đạp yêu dấu của mình đã bị thằng ăn trộm nào đó vơ lấy mất vào tháng trước. Cô tức tối đi bộ, trong đêm xe lạnh thế này, ước gì có thể ôm chăn mà ngủ thì có một con điên phải cuốc bộ hơn một cây số để mai không khỏi bị ngồi sổ đầu bài lần 2. Và từ đó, màn độc thoại của cô bắt đầu.
Đi hơn 20p thì lết được tới nhà Nhã Thiên. Cô đạp chân một cái mạnh '' Gì chời, giờ còn đi đâu nữa vậy? Gọi điện thì không nghe máy? . Thì ra, cô đến nhà Nhã Thiên thì thấy nhà tắt đèn và khóa cửa. Đúng đó một hồi lâu, cô mới cảm thấy là mình đang mang một chiếc quần ngắn cộng với chiếc áo phông tay dài mỏng manh. Bây giờ cũng hơn 7 rưỡi, trời bắt đầu cũng trở gió. Cô lạnh lẽo đúng co ro mình trước cửa nhà Nhã Thiên.
- Đồ ngốc... - Anh chợt nói -
Hiểu Minh đứng trên tầng 5 của một toàn nhà căn hộ cách nhà Nhã Thiên không xa. Anh thấy hết, anh thấy cô sao đỏ dữ dằn của ban sáng thì bây giờ đang đứng co ro chịu lạnh vì một cuốn đề cương.