Trở lại Việt Nam, cô lại vô cùng căng thẳng khi phải đối diện với ai đó. Điều đó làm cô thư ký đầy băng lãnh này cảm thấy rụt rè.
- Trịnh Tổng, cô ấy đã về tới đây an toàn.
- Ừ.
Ngồi trầm tư bên cửa sổ được đặt đối diện với cái thành phố, trong suy nghĩ của anh luôn xuất hiện tới cô mặc dù lòng từ nhủ rằng sẽ không còn yêu cô nữa. Là chủ tịch tập đoàn của công ty có tiếng tăm, với ngoại hình như một nam thần, sự phát triển thành công vượt bậc của tập đoàn Trịnh Tổng đã làm anh thêm danh tiếng, công ty anh bây giờ có thể thao túm được giới kinh doanh, cũng như có thể quyến rũ hàng tá phụ nữ, không cần anh quyến rũ họ cũng sẽ tự nguyện cởi bỏ y phục mà để anh hành hạ, nhưng tại sao cô, cái người phụ nữ ấy anh không thể có khả năng? Anh bất lực hoàn toàn. Anh chỉ biết ngồi đây, nghe những thông báo về cô, để coi cô thật sự có an toàn hay không?
- Vào đi.
Anh trở lại bàn làm việc với khuôn mặt lạnh lùng như ngày nào.
- Thưa Trịnh Tổng, đây là bản làm kế hoạch mà Tùng Dương nói tôi phải tận tay giao cho anh.
Cầm nó, ánh mắt không thèm nhìn lấy cô một lần, tỏ ra vẻ khinh người.
- Xong rồi, cô ra ngoài đi.
- Tôi đi đây thưa Trịnh Tổng.
- Anh hai à.
Từ ngoài cửa, có một chàng trai xuất hiện với đôi mắt xám lạnh lẽo, mái tóc màu he. Thật sự, nhìn chàng trai đó có một điểm gì đó rất cuốn hút. Nghe gọi Trịnh Tổng là anh hai thì chỉ có là Minh Phú mà thôi, 7 năm không gặp lại, từ một cậu bé khó bảo trở thành một cậu con trai đầy sức quyến rũ.
- Cô.. tôi nhìn quen quen?
Mạc Danh nở nụ cười thánh thiện.
- Chị Mạc Danh, thật sự là chị sao?
Không trả lời, cô nở một nụ cười thật tươi, nụ cười mà cô phải giấu nhẹm bấy lâu này, cô rất vui khi cậu bé ấy còn nhớ mình, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, đôi mắt cười tinh nghịch, đúng là nụ cười ấy rồi. Hiểu Minh thật sự tim đập loạn lên vì nụ cười đó, cái nụ cười mà anh đã từng tung động vì nó.
- Chị Mạc Danh, lâu rồi em không gặp, em nhớ chị chêt đấy.
Minh Phú nhẹ ôm cô vào lòng mình.
- Ái chà, chị vẫn chẳng cao được nhỉ?
Nhận thấy được sau lưng có ánh mắt đầy giận dữ của Hiểu Minh nên cô thu lại nụ cười ấy. Thấy cái cảnh làm quá lên rồi, ah nghiêm giọng nói:
- Phú, em kiếm anh có việc gì?
- À em quên, không gì quan trọng đâu, khi khác em nói với anh. Bây giờ, em bận đi với chị Mạc Danh rồi.
Nói xong, cậu kéo tay Mạc Danh rời khỏi phòng trước ánh mắt đầy giận dữ của Hiểu Minh.
- Phú Phú, chưa hết giờ làm việc. Cậu có thể vào phòng làm việc của tôi để đợi tôi được chứ?
- Được chứ ạ.
- Cũng lâu rồi không gặp lại, cậu đẹp trai hơn rất là nhiều.
- Cảm ơn chị, em vẫn thế, chị bây giờ khác nhiều lắm, nhìn chị bây giờ quyến rũ nhiều hơn đấy, chứ ngày xưa chị lép từ trên xuống dưới.
- Này này, quá đáng lắm rồi đó nha.
- Haha..
Mạc Danh tự nói mình sẽ thay đổi, phải hoàn toàn lột xác, lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng thật sự cô không nỡ với cậu, cô không muốn cậu phải buồn vì mình.
Còn Hiểu Minh hoàn toàn bất động trước cái nụ cười ấy, anh hoàn toàn vui khi thấy cô vẫn có chút là Mạc Danh, nhưng tại sao trước mặt anh cô luôn lạnh lùng, thờ ơ với anh, nhưng tại sao trước mặt Minh Phú cô lại trở về với bản thân, thật sự là anh đang ghen đấy, anh ghen với cậu em cách mình những 5 tuổi.
Hôm nay, Hiểu Minh có tiệc mời của cậu bạn thân Khắc La. Nhưng Mary có việc bận xin nghỉ nên anh đành kêu Nhã Thiên đi cùng.
Hôm nay, Nhã Thiên thật xinh đẹp với một chiếc váy xòe tới đầu gối, áo crap top thoát ẩn thoát hiện vòng eo nhỏ nhắn của cô. Khoác tay anh đi vào bữa tiệc. Đây chỉ là bữa tiệc nhỏ đầy tháng đứa con của cậu bạn mình.
- Hiểu Minh.
Anh và Nhã Thiên bước tới như hai người là một cặp.
- Khắc La, thật sự là cậu được làm cha rồi đấy. Bỏ cái tính đào hoa đi mà để làm cha nghe chưa?
- Hiểu Minh à, cậu không biết tớ là một người đàn ông tốt sao?
- Tớ cũng mong là vậy.
- Tớ đã làm cha mà bây giờ cậu còn chưa có mối tình vắt vai nữa là sao?
- Trời trời, tình thì nhiều nhưng không biết ưng ai thôi.
- Haha, cậu bạn tôi. Nhã Thiên đứng cạnh đây là một cô gái xinh đẹp, tài giỏi sao không ưa, kiếm đâu cho xa xôi.
- Khắc La, anh cứ khéo đùa. - Nhã Thiên nhanh chóng mở miệng -
Hôm nay, thật sự là một ngày vui, nên Khắc La cứ bồi rượu cho Hiểu Minh đến khi cả hai người xay mèm.
- Nhã Thiên, tôi thật phiền cô, nhưng tại anh Khắc La phấn khởi quá thôi. - Hoa Hoa vợ của Khắc La nhẹ nhàng cười nói -
- Không sao đâu ạ.
- Tại ông xã nhà tôi cả, phiền cô đưa Hiểu Minh về dùm.
- Vâng ạ.
Cô biết bình thường anh không phải là loại người dễ say vậy đâu, anh nhất định đang có tâm sự. Đưa anh ra xe, may là có sự giúp đỡ của bác lái xe chứ cái thân hình cao lớn này cô chẳng biết phải làm gì.
Trên xe, anh tựa đầu vào vai cô mà ngủ, làm tim cô đập loạn nhịp. Khuôn mặt anh thật sự rất đẹp trai, hàng long mi cong vút, chiếc mũi cao thẳng, khóe môi mỏng, vẻ ngoài của anh thật sự là hút hồn mọi thứ. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt anh, cái khuôn mặt mà cô muốn chạm tới nhưng sao quá xa vời. Anh nắm tay cô, làm cô khẽ giật mình.
- Danh Danh à, em đừng quậy nữa, thật sự anh rất mệt.
Khuôn mặt cô thoáng buồn, lần nào say rượu anh cũng nắm lấy tay cô mà kêu tên Mạc Danh, cứ như thế trái tim cô dần có những vết xước, mặc dù biết mỗi lần say là anh hay gọi như thế, nhưng cô vẫn thích xuất hiện trước mặt anh mỗi lúc say, vì chỉ có những lần như vậy cô mới được chạm vào anh.
- Chị Mạc Danh, sao chị đưa em về nhà thế này, em thích đưa chị về cơ.
- Chị lớn hơn em, chị muốn làm một người chị quan tâm em. Tới nhà rồi, vào đi.
- Chị về cận thận.
- Ừ.
Có một chiếc xe hơi vừa đậu ngay đó, Nhã Thiên cực nhọc ôm anh ra khỏi xe.
- Anh hai. - Minh Phú đi lại. -
Cô đứng im, lần đầu tiên cô thấy anh say, Nhã Thiên và Minh Phú đưa anh vào nhà, đi ngang nơi cô đang đứng, anh chợt bỗng té nhào vào người cô, hơi thở nóng của anh lan tỏa khắp người cô.
- Mạc Danh à, em đi đâu vậy, anh chờ em lâu lắm rồi.
- Hiểu Minh à, vào nhà đi. - Nhã Thiên vội đỡ tay anh và đưa anh vào. -
Cô bất động hoàn toàn, ánh mắt cô len lên sự run rẩy.
- Chị à, anh em vẫn gọi tên chị mỗi lần say.