Thật Ra Em Không Vui

Mạc Danh thở dài khi đây là cuối năm nên công việc sẽ hết sức bận rộn, nhất là cái dự án đang tốn nhiều công sức kia, đã bắt cô phải ở đây.
- Helen à.
- Mary.
- Đây là thiệp mời của cô.
- Thiệp mời?
- Cuối năm công ty thường có một buổi tiệc cuối năm , nhưng năm nay sẽ là tiệc mặt nạ.
- Mặt nạ ư?
- Đúng rồi ạ, thôi tôi để thiệp mời ở đây, cô làm việc tiếp đi ạ.

Nhìn cái thiệp màu hồng xin xắn được đặt ngay bàn, cô thật sự mới thán phục và hiểu tại sao Trịnh Tổng luôn phát triển vượt bậc như vậy là vì luôn lựa chọn nhân viên giỏi và xuất sắc, nghiêm khắc tuyệt đối nhưng luôn ưu ái nhân viên bởi những bữa tiệc, hay phần thưởng. Còn công ty Fly Mie mặc dù nhân viên cũng rất là giỏi, nhưng thật sự những ưu ái đặc biệt này thì quá ít.
Bỏ qua cái suy nghĩ về bữa tiệc, cô tiếp tục bắt tay vào làm tiếp công việc của mình.
_oOo_
Tối đêm 23, đường phố tấp nập những màu đó của lễ giáng sinh, cây thông, ông già noen được trang trí khắp cả đường phố, ở đây không khí lễ giáng sinh thật sự mát mẻ chứ không lạnh, công ty Trịnh Tổng hôm nay thật sự sáng rực rỡ, trong hội trường rộng lớn được chuẩn bị kĩ càng, tỷ mỹ và hoa trương là đặc điểm của công ty trù phú này.
Người người, người thì mặc vest, người thì mang váy, nhưng tất cả đều phải đeo mặt nạ, thật sự nhìn hội trường hôm nay, như lạc vào giới thần tiên chốn nào.
Mạc Danh được mời, thật sự cô không thích những bữa tiệc đông người như thế. Nhưng vì là đại diện cho công ty, nên cô phải đi. Mang một chiếc váy cúp ngực, váy đuôi cá xòe, màu đỏ rực rỡ, tóc dài uốn xoăn xõa nhìn cô càng thêm bồng bềnh, thắm thiết. Đeo chiếc mặt nạ được gắn chiếc lông vũ đỏ ngay bên mắt, xinh đẹp và thần bí đó chính là cô hôm nay, bước vào hội trường không quen một ai, cả hội trường nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng cô, thậm chí cả ganh tị ghen ghét. Trịnh Hiểu Minh hôm nay cũng tham gia, vẫn là bộ đồ vest, vẫn là cái dáng người mà nhiều người hâm mộ, đôi mắt sâu thần đó được dấu vào chiếc mặt nạ sang trọng, chỉ để lộ ra một đường mũi tuyệt vời, khóe môi mỏng đậm tình. Anh đứng với Nhã Thiên và cậu bạn Khắc La, một buổi tiệc tuyệt vời như thế này, anh không ngại rủ cậu bạn mình và cô vợ xinh đẹp của cậu ta.
Miệng anh nói, nhưng anh mắt luôn dõi theo cô gái mà như lạc lõng dưới kia, thật sự, Mạc Danh cảm thấy lạc lõng cực kỳ, trong công ty này cô không quen một ai cả ngoài Mary, mang bộ váy xinh đẹp thướt tha đi dạo quanh cô như là bông hoa tỏa sáng giữa một cánh đồng hoa vậy.
Bữa tiệc được bắt đầu, đèn cả hội trường tắt, sân khấu lên đèn, một người bước ra dõng dạc nói:
- Chào các bạn, như mọi năm, công ty Trịnh Tổng tổ chức cho các bạn một bữa tiệc cuối năm để coi như món quà để cảm ơn các bạn trong suốt năm qua.
Hội trường vang lên những cái vỗ tay rộn rã, thật sự, nhân viên Trịnh Tổng rất đông, đứng khắp cả hội trường.
- Ngày hôm nay, sẽ là ngày thông báo kết quả của danh hiệu '' Người đẹp Trịnh Tổng '', kiểm tra phiếu và sẽ thông báo ai là người đẹp nhất và được mọi người yêu quý nhất Trịnh Tổng trong suốt 1 năm qua.
- Sau đây, tôi xin thông báo kết quả nhé.
Cả hội trường im lặng, cô thấy những trò này rất hay, vừa có tinh thần thi đấu, vừa giải trí, thật sự cô cảm thấy người giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo đó cũng rất biết chăm sóc cho công ty.
- Người thắng cuộc chính là .. là Cao Phương Uyển Như.

Những tiếng vỗ ray giòn giã, có một cô gái mang một chiếc đầm dạ hội màu vàng, thân hình cao ráo uyển chuyển, tóc đen dài xõa, công nhận người đẹp của công ty này thật sự nhiều, cả Mary thư ký cũng có vẻ đẹp rất quyến rũ, cô thật sự tò mò về sắc đẹp của cô gái này.
Được tặng một chiếc vương miện nhỏ xinh xắn, rất đẹp, không biết giá trị bao nhiêu nhưng nhìn qua cứ như hàng thật vậy, mở chiếc vương miện, chính miệng cô cũng phải '' Oh '' lên. Ẩn sau chiếc mặt nạ ấy là một khuôn mặt xinh đẹp, rất xinh đẹp trong từng góc cạnh, đôi mắt to tròn của người châu Á, chiếc mũi thẳng, đôi môi nhỏ xinh.
Cao Phương Uyển Như là một sinh viên 21 tuổi, với vẻ ngoài xinh đẹp, cô là hot girl mới nổi dạo thời gian gần đây. Nhưng vẫn quyết tâm vào việc học, cô được thử làm chức vị nhân viên để lấy thêm kinh nghiệm.
Mạc Danh nhìn cô gái này có vẻ rất quen, cô rất giống cái cô gái mà ôm Hiểu Minh sao? Cô có nghe anh kể anh từng thích một người, chỉ là thích thôi, cô ấy tên Như. Phải chăng đấy chính là cô gái này? Thật sự là thú vị, mọi người quen của anh đều xin được làm vào cái Trịnh Tổng này sao? Cô có lẽ là một trong số đó, nhưng vì xui xẻo mới bị giữ lại.
Cảm thấy ở đây có vẻ nhàm chán, cô quyết định lên văn phòng mình, cô thật sự không thích bữa tiệc ồn ào.
- Hôm nay, em có vẻ đẹp.
Bước đi trong cái hành lang chỉ mập mờ vài ánh đèn, nghe giọng nói cô đứng sững lại.
- Hiểu Minh.
- Em có nhớ tôi ư?
- Anh làm gì ở đây?

- Công ty tôi, quyền của tôi.
Cô im lặng, quay đầu bỏ đi. Bàn tay thon dài mạnh mẽ ấy nắm lấy tay cô đẩy cô vào tường.
- Trịnh Tổng, anh đang làm gì vậy?
- Thật sự, em đang thách thức tôi đấy à.
- Anh nói vậy ý gì?
- Em biết tôi như thế nào trong suốt 7 năm qua?
Nghe thấy men rượu, cô chợt nhớ lại cái khoảnh khắc mà anh gọi tên cô trong cái hôm ấy, tim cô đập loạn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận