Hoa Hoa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đầu cô có vẻ đau, một tay cô ôm đầu còn tay kia đỡ để ngồi dậy.
- Em dậy rồi à ?
Khắc La tươi cười đi vào, tay bưng một tô cháo nóng hổi.
- Khắc La, đầu em đau quá.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến tràn ngập yêu thương.
- Em nhớ .. Trong giấc mơ của em ... Có chị Mạc Danh. Chị ấy kêu tên em còn hát cho em nghe nữa.
Khắc La mỉm cười nhìn cô một cách đau khổ.
- Em nhớ chị Mạc Danh rồi sao ?
- Em không còn nhớ rõ lần cuối em gặp chị ấy vào ngày nào.
Anh ôm cô, vùi đầu vào mớ tóc rối, Hoa Hoa đã nhớ lại, nhưng cô không thể nào rời xa anh nữa, vì cô đã làm vợ anh, đã làm mẹ của đứa con anh và đã là người anh yêu rất nhiều.
- Hoa Hoa, em còn yêu anh chứ ?
Anh nói bằng giọng thảm thiết nặng nề.
- Khắc La, anh nói bậy gì thế. Em tất nhiên còn yêu anh rồi, yêu rất nhiều là đằng khác. Em còn rất yêu con nữa.
- Hoa Hoa, thật ra ... giấc mơ em gặp chị Mạc Danh là thật.
Hoa Hoa sững người, anh buông người cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Chuyện rất dài, nhưng chính chị Danh đã lấy lại kí ức cho em.
- Kí ức ? Có chuyện gì sao ? Em... Em muốn gặp chị Mạc Danh.
- Hoa Hoa ngoan, em ngủ từ hôm qua tới giờ. Bây giờ em cần ăn một ít rồi anh đưa em gặp chị của em.
- Em muốn gặp chị ấy ...
- Em cần phải ăn xong.
- Được rồi, em ăn.
Nhìn Hoa Hoa ăn ngon lành tô cháo, anh mỉm cười dịu dàng. Cô đã nhớ lại tất cả nhưng vẫn còn yêu anh, chứng tỏ tận sâu trong trái tim cô đã yêu anh rất nhiều rồi.
Đợi cô sửa soạn, anh cầm điện thoại bấm số.
'' Hiểu Minh, bây giờ Mạc Danh đang ở đâu ? ''
'' Chào buổi sáng vui vẻ ''
'' Minh à, cậu đang giỡn đấy sao ? ''
'' Hoa Hoa đã nhớ lại rồi đấy sao ? Còn yêu cậu tha thiết không ? ''
'' Tất nhiên là có, yêu sâu đậm. Nhưng trả lời đi, Mạc Danh đang ở đâu ? ''
'' Đến căn biệt thự đi, căn biệt thự hôm bữa cậu mua ''
'' Được ''
Cúp điện thoại, anh nhìn Mạc Danh cười ma mị. Hàng mi dài khẽ cử động, hơi thở đều, tóc hơi rối, nhìn cô thật như một thiên thần ngủ quên dưới trần gian. Hiểu Minh vẫn vuốt ve mái tóc lẫn khuôn mặt cô, thật đáng ghét, tại sao anh lại yêu người này điên cuồng như thế này chứ ? Một cô gái đã gây ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi mắt đẹp khẽ hé mở, nhiu mắt lại vì nhận ánh sáng quá đột ngột. Mạc Danh hoảng hồn khi nhìn qua là thấy khuôn mặt như tượng khắc, ngũ quan hài hòa đẹp trai ngời ngời của Hiểu Minh. Chết tiệt tại sao anh ta lại ngủ chung với mình thế này ?
- Anh ...
Mạc Danh trừng mắt to, nghiến răng từng chữ nhưng đã yên tâm một chút khi thấy quần áo của mình vẫn bình thường.
- Tại sao anh lại ngủ ở đây hả ?
Mạc Danh đưa tay đánh anh, Hiểu Minh cầm bàn tay bé nhỏ ấy lại hôn khẽ.
- Anh ngủ với em có gì sai sao ? Em trước sau gì cũng là của anh.
- Đê tiện.
Tức giận cô cầm một cái gối đánh anh, cảnh tượng hoàng tàn lại bắt đầu. Tại sao lần nào anh cũng bị đánh thế nhỉ ? Anh đã làm gì sai sao ? Thật sự anh chưa làm gì cô cả mà. Thật éo le !
Sau một màn tập thể dục trên phòng thì hai người cũng chịu ăn sáng. Nghe tiếng hét, dì Liên cũng đủ biết có chuyện gì xảy ra. Bà cười khúc khích vì vui mừng cậu chủ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.
Ai nói chủ tịch Trịnh Hiểu Minh là một người đàn ông có sắc thái rạng ngời, một người đàn ông hoàn mỹ với vẻ ngoài không chê được, hay một thân hình hoàn hảo của một người đàn ông. Hoặc là tính cách lạnh lùng, phong thái nho nhã. Tất cả sai sai hết. Trịnh Hiểu Minh là một tên sắc lang, một tên biến thái thích ép buộc người khác. Mạc Danh hận không cắn chết được anh.
- Cậu chủ, tiểu thư. Hai người ngồi xuống đây ăn sáng đi ạ.
Thấy dì Liên cứ nhìn mình cười một cách kì lạ.
- Dì Liên à, mới sáng sao dì nhìn con một cách kì lạ vậy.
- Không có gì, con ăn sáng đi.
Nhìn qua Hiểu Minh thấy anh cũng đang cười một cách nguy hiểm, gì vậy trời ? Âm mưu gì vậy trời ?
Ăn sáng xong, hai người ra phòng khách, anh đọc báo còn cô xem ti vi. Phong cách sinh hoạt của hai người như cặp đôi mới cưới, thật nhẹ nhàng tràn đầy tình yêu.
- Hôm nay không đi làm sao ?
Mạc Danh ngạc nhiên khi thấy giờ này mà anh còn ngồi ở nhà xem báo.
- Hôm nay công ty được nghỉ.
Sao ? Mạc Danh không hề tin vào tai mình nghe được, một người cứng ngắc như anh ta cũng có một ngày giải lao cho nhân viên ư ?
- Anh cũng là con người, cũng cần nghỉ chứ.
Bỗng có tiếng chuông cửa làm phá vỡ câu chuyện của hai người.
Nghe tiếng chuông cửa, anh cũng thừa biết là ai.
- Chào buổi sáng.
Khắc La tươi cười nhìn Mạc Danh và Hiểu Minh.
- Em vào đây.
Hoa Hoa rụt rè phía sau. Khi đi vào, người con gái ngồi ngay kia chả phải là chị Mạc Danh sao ? Đã lâu lắm rồi cô không hề được gặp người chị gái mà ngày xưa cô vô cùng hâm mộ.
- Chị.
Nghe một tiếng '' chị ''. Lòng Mạc Danh vỡ òa sung sướng, cô đi ngay đến chỗ Hoa Hoa. Ánh mắt không ngừng phấn khởi.
- Hoa Hoa, em đã nhớ ra chị rồi sao ?
- Em ...
- Thật vui mừng, chị nhớ em nhiều lắm.
Mạc Danh ôm Hoa Hoa, khuôn mặt cô chưa bao giờ phấn khởi như hiện giờ. Lòng ghen ghét của Hiểu Minh bắt đầu nổi lên, từ khi gặp lại anh sau thời gian dài đó, mặt cô lúc nào cũng như đưa đám không thì cười đểu, liếc xéo. Anh cũng như Hoa Hoa, cũng rời xa chừng đó thời gian mà. Tại sao lại không như thế với anh. Thật đáng giận !
Từ khi nhận được em gái, Mạc Danh luôn miệng luyên thuyên với cô em, cô cũng chả buồn giữ hình tượng gì trước mặt Hoa Hoa cả.
- Haizzz... Hoa Hoa nhớ lại mà vẫn còn yêu sao ?
- Tôi trong tim cô ấy vô cùng vô cùng quan trọng.
- Thật tự tin quá đáng đấy.
- Còn cậu. Chỉ có một người phụ nữ mà lâu dài thế sao ?
- Người phụ nữ đó không hề đơn giản.
Hiểu Minh than vãn bằng vẻ mặt buồn rầu.
- Lần đầu tiên thấy chủ tịch Trịnh nản chí.
- Chưa hề. Chỉ là người phụ nữ làm sao tôi đây phải nản chí. Cái gì mà càng khó chinh phục thì càng quý.
- Ngụy biện.
Có lẽ hôm nay là một ngày cực kì vui với căn biệt thự này, rời xa chị lâu như vậy, Hoa Hoa rất nhớ chị, cô tưởng rằng ngày đó cô không thể sống nổi nữa, nhưng vì niềm tim và nghị lực cô sống tới bây giờ.
Bằng tất cả trí nhớ của mình, Hoa Hoa đã nhớ lại vụ án kinh hoàng 5 năm trước. Mạc Danh với hy vọng nhỏ nhoi sẽ điều tra được hung thủ cho ba mẹ mình, cô làm tất cả để có ngày hôm nay vì chỉ mong chờ được chừng đó.
_oOo_
Tại Úc.
Nhã Thiên đã đáp sân bay vào sáng nay, về công ty Fly Mie với môt tâm trạng lạnh nhạt vô cùng.
- Chào Hiểu giám đốc.
Nhã Thiên cúi đầu lịch sự.
- Chào Nhã quản lý.
- Hôm nay, tôi qua đây để thương lượng và bắt đầu công tình thi công. Thư kí Helen Daisy vì lý do sức khỏe nên không thể qua đây được.
- Tôi có nghe báo rồi.
Hiểu Tùng Dương có đôi mắt màu xanh của màu nước biển, mũi cao, da trắng của người châu Âu.
Trong phòng họp, nhìn Nhã Thiên có vẻ không được vui. Khi tan họp, Nhã Thiên sải bước một cách chán chường.
- Nhã quản lý.
Hiểu Tùng Dương mang đồ vest, thân hình cao to nhìn anh ta cô luôn liên tưởng nhớ đến Hiểu Minh.
- Hiểu giám đốc có chuyện gì sao ?
- Kêu tôi là Tùng Dương, bây giờ tan họp, tôi và cô có thể là bạn được chứ.
- Tất nhiên được.
- Vậy tôi có thể mời cô đi dạo đâu chút đó được không ?
- Tôi rất sẵn lòng.
Xe của Tùng Dương là mui trần Beetle Convertible, chạy tốc độ nhanh giữa đường cao tốc, Nhã Thiên một lần được sảng khoái trong tốc độ.
- Đất nước Úc thật xinh đẹp.
Nhã Thiên là một cô gái đằm tính, xinh đẹp nhã nhặn. Cô không lạnh lùng và thông minh như Mạc Danh, nhìn Nhã Thiên có một chút ấm áp hơn nhiều.
Hai con người thật khác biệt nhưng có chung một nỗi đau, nếu hai con người đó rủ bỏ được nổi buồn vô vọng của mình mà đến với nhau, có lẽ tốt hơn nhiều khi cứ mãi yêu một người mà không hề có tình cảm với mình.