Sáng sớm hôm sau, khi Mạc Danh tỉnh dậy vẫn thấy anh ôm mình ngủ đến chật cứng, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, anh rất ít khi mà ngủ trễ như thế.
- Hiểu Minh.
Cô quay sang nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú đang chảy rịm mồ hôi, mắt còn nhắm chặt, môi có chút run rẩy. Mạc Danh hốt hoảng ngồi bật dậy. Lay lay cánh tay của anh.
- Hiểu Minh, anh làm sao vậy ?
Môi anh càng lúc càng run, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
- Hiểu Minh, đừng làm tôi sợ.
Mạc Danh càng lúc càng hoảng.
- Anh ... anh không sao.
Anh mở mắt, cố gắng trấn an cô gái bé nhỏ đang hoảng sợ này.
- Anh đau ở đâu đúng không ?
- Không, anh không sao. Anh ... anh muốn ngủ chút nữa.
- Để tôi lau mồ hôi cho anh rồi muốn làm gì thì làm.
Cô nhanh chóng xuống giường, lấy một cái khăn đi đến bến anh lau mồ hôi cho anh. Nhìn cách cô chăm sóc anh, cực kỳ nhẹ nhàng. Hiểu Minh mãi ngắm nhìn cô, người con gái xinh đẹp mà đã độc ác chiếm hết tình cảm trong trái tim anh, một chút cũng không chừa.
- Dì Liên, phu nhân đâu rồi ạ.
- À, sáng nay cậu ba Minh Phú đưa phu nhân đi rồi ạ. Nói là sáng mai mới về.
- Dạ.
- À tiểu thư, cậu hai chưa dậy à ?
- Anh ta nói mệt nên muốn ngủ thêm chút nữa.
- Tiểu thư lên báo với cậu hai cho tôi nghỉ hai ngày được không ?
- Sao vậy ạ ?
- Hôm nay tôi có đứa cháu từ nước ngoài về, muốn đi thăm nó. Vì nó người thân duy nhất của tôi.
- Vậy dì cứ đi đi ạ.
- Tiểu thư chưa nói cậu hai.
- Không sao đâu, việc nhà để tôi xử lý hết là được. Dì đi vui vẻ.
- Vâng, cảm ơn ạ.
- À dì Liên, dạo này anh ấy ăn uống thế nào ?
- Cậu hai khi nào cũng vậy, ăn uống thất thường, mà dạo này cậu hai ăn uống còn kén hơn bình thường.
- Vâng. Dì chuẩn bị đi đi ạ.
Mạc Danh trong trạng thái suy tư đi lên lầu, còn Hiểu Minh càng lúc càng đau dữ dội, lúc đầu không muốn cô phải lo lắng nhưng trạng thái ngày càng tệ.
- Ethan, cậu gọi bác sĩ Jacob đến đây đi.
- Trịnh tiên sinh, ngài lại tái phát bệnh cũ rồi ạ ?
- Ừ, gọi dùm tôi.
- Vâng.
Cô đứng ngoài cửa, nghe tiếng anh gọi điện thoại.
- Tại sao lại gọi bác sĩ ?
Cô có chút khó hiểu đi vào.
- Danh ...
Thấy sắc mặt của anh ngày càng tệ, thì ra anh đang bệnh.
- Anh bệnh mà giấu tôi sao ?
- Anh ...
Hiểu Minh lúng túng, như anh làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang.
- Anh nói đi, anh bị bệnh gì ?
- Anh chỉ bị đau bụng.
- Đợi bác sĩ tới, tôi sẽ hỏi rõ ràng. Anh và bác sĩ dám lừa dối tôi, tôi sẽ không tha cho hai người.
Mạc Danh ngữ khí cao ngất. Nghe tiếng chuông cửa, Mạc Danh vội vàng đi xuống.
Bác sĩ Jacob là một anh chàng người nước ngoài.
- Chào tiểu thư, cho tôi hỏi Trịnh tiên sinh ở đâu được không ạ ?
- Tôi cũng đang xuống đón ngài, ngài đi theo tôi.
Mạc Danh lịch sử mỉm cười.
- Chào Hiểu Minh.
- Jacob, tớ .. tớ lại tái phát bệnh cũ.
Thấy Mạc Danh đứng sau, khuôn mặt đằm đằm sát khí, không có khi nào anh sợ cô như lúc này.
- Để tớ coi.
Thì ra Hiểu Minh và Jacob là bạn bè. Anh ta đúng là quen biết rộng rãi, nghành ngề nào cũng quen biết. Sau một hồi để Jacob khám, anh nghiêm mặt nói.
- Hiểu Minh, cậu ăn uống thất thường với lại hay uống rượu mà khi bụng đói bên bệnh đau dạ dày của cậu lại tái phát là phải,
- Đau dạ dày.
Ba chữ thốt ra trong miệng cô làm Hiểu Minh thêm né sợ.
Nhìn thái độ của Hiểu Minh và cô, Jacob cũng hiểu ra có thâm tình.
- Tiểu thư, cô nên quản lý Hiểu Minh lại một chút, cậu ta không hề có chế độ ăn uống hợp lý, bệnh đau dạ dày của cậu ta càng ngày càng trầm trọng.
- Jacob, được rồi.
- Mình muốn tốt cho cậu thôi.
- Được, tôi sẽ quản lý anh ta chặt chẽ.
Cuộc đời của Hiểu Minh không bao giờ tối sầm lại như thế này, cậu bạn tên Jacob này hại cuộc đời của anh rồi.
- Tôi sẽ kê cho cậu vào liều thuốc rồi kêu người mang đến, bây giờ cậu nghỉ ngơi đi. Tớ về.
- Để tôi tiễn ngài.
Đi ra tới cầu thang, Jacob còn căn dặn thêm Mạc Danh.
- Tiểu thư bây giờ nên nấu cho anh ta một ít cháu trắng, rồi cho ngài ấy uống liều thuốc giảm đau này. Lát nữa, thuốc trị bệnh đau dạ dày sẽ có người đưa tới.
- Cảm ơn ngài.
- Tôi tên Jacob.
- Vâng ngài Jacob, tôi tên là Mạc Danh.
Tiễn Jacob ra cổng, cô quay lại phòng.
- Anh đang giỡn mặt tôi đúng không ?
- Danh ...
- Đau bụng thôi sao.
- Thì dạ dày nằm ngay bụng mà.
- Cãi lý, tôi sẽ quản lý chặt chẽ cái vụ ăn uống của anh.
Nói xong, cô đi xuống bếp, làm cho anh một tô cháo trắng nóng hổi. Nhìn cô loay hoay bên bếp, như một người vợ chăm sóc người chồng của mình. Một lát sau, cô bưng tô cháo lên phòng. Thấy anh lưng dựa vào đầu giường, chăn đắp nữa người, vẻ đau đớn của hồi nãy có lẽ được giảm chút ít.
- Dậy ăn.
Anh mở mắt, nhìn cô gái khuôn mặt lạnh lùng tựa hồ tảng băng buổi sáng.
- Nhiều thế sao ?
- Ăn, cấm mặc kè giá cả.
- Nhưng quá nhiều.
- Đó là lý do vì sao mà anh bị như thế.
- Nhưng ...
- Bây giờ có ăn không ?
- Ăn, ăn mà.
Chưa bao giờ Hiểu Minh đối xử với người nào như thế, chỉ có cô - người duy nhất trong cuộc đời anh.
- Anh đau, tay run. Không tự ăn được.
- Giỡn mặt sao ?
- Thật tay run sẽ đổ mất.
Hiểu Minh nhìn cô cười có chút đáng yêu, động lòng cô buộc phải đút cho anh ăn.
- Này.
Hiểu Minh ngoan ngoãn ăn như một chú cún con. Anh yêu cô, anh càng ngày càng yêu cô, tình yêu của anh dành cho cô càng ngày càng sâu đậm.
- Đây là thuốc.
Ăn xong cháo, cô lấy nước và thuốc giảm đau vừa nãy Jacob đưa cho.
Hiểu Minh nhìn cô cười ma mị, anh cảm thấy hôm nay bệnh như thế thật xứng đáng, được cô nhẹ nhàng chăm sóc, được cô đút cho ăn rồi lấy thuốc cho uống.
Quá mãn nguyện !
- Danh, đỡ anh xuống nhà.
- Sao không ngủ thêm tí nữa ?
- Thôi, nằm riết anh mỏi lưng quá.
- Sao không tự xuống ? Anh đau dạ dày chứ đâu phải đau chân đâu.
- Chân run.
- Anh ...
Nói thế cô cũng đi tới đỡ anh xuống nhà. Nhìn cô một ý nghĩ xấu trong đầu anh hiện ra, đó là hôm nay anh sẽ trêu trọc cô.
- Dì Liên ơi.
- Dì ấy về quê rồi.
- Hồi nào ?
- Mới.
- Nhưng chưa xin phép.
- Xin tôi rồi.
- Sao em không nói anh ?
- Lý do chính đáng mà.
- Em càng ngày càng giống Trịnh phu nhân đó nha.
Câu nói mang theo ý cười.
- Sau này tôi không làm thế nữa.
- Không sao. Em tập làm Trịnh phu nhân bây giờ đi là vừa.
Nói xong, vươn tay ôm cô vào lòng. Hôn lên mái tóc mềm mại.
- À, Minh Phú đưa phu nhân đi rồi.
- Ừ anh đọc tin nhắn rồi.
Hiểu Minh anh nhất định sẽ trả thù dùm ba mẹ cô năm xưa, để cô có thể sống thoải mái hơn một chút, không chút muộn phiền mà bên anh.
Nằm trong lòng Hiểu Minh, cô suy nghĩ vài phần. Khi anh đau đớn vì bệnh, cô lúc đó có cảm giác rất lo lắng hốt hoảng, cô không hiểu sao trong cô luôn có cái suy nghĩ nếu anh bị gì thì cô sẽ không sống nổi mất.
- Mạc Danh, anh mong muốn ngày nào em cũng sẽ chăm sóc anh như vậy, mãi mãi không rời xa anh.
- Đừng nói lảm nhảm nữa, né ra tôi đi làm việc nhà.
Đánh anh một cái, cô bật dậy.
- Á, đau.
Anh lại ôm bụng than vãn, cô quên mất, cô quên là anh bị đau dạ dày.
- Ê, sao không vậy.
- Đau chết mất.
Hiểu Minh ôm bụng tỏ vẻ đau đớn. Cô đi lại ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt thể hiện rõ có chút ngại vì mình đã đánh anh.
- Tôi ... tôi xin lỗi.
- Em đánh đau mất.
- Để ... để tôi gọi Jacob.
- Không cần, em coi em đánh ngay chỗ này, ngay chỗ của dạ dày. Nó đỏ lên rồi, em động thủ mạnh tay quá rồi đấy.
Thấy sắc mặt anh có chút biến đổi, cô lo lắng, lấy bàn tay nhỏ bé của mình áp lên bàn tay thô to của anh đang đặt trên bụng.
- Xin .. xin lỗi.
Bỗng một lực mạnh kéo cô, cảm nhận được sự ấm áp trên làm môi cô. Mạc Danh trợn tròn mắt nhìn anh, nụ hôn ngọt ngào tràn đầy tình cảm, sau sự nhẹ nhàng, là sự mạnh mẽ, anh tham lam chiếm lấy cái miệng ngọt ngào của cô, muốn hôn mãi, hôn mãi không buông, bàn tay của anh giữ sau gáy cô, không cho cô cơ hội trốn thoát. Còn bàn tay cô cầm lấy tay anh để trên bụng của anh, tư thế thật ám muội.
- Mạc Danh, người anh yêu là em. Người làm anh thay đổi cũng làm em, người làm ánh sáng cuộc đời anh cũng làm em.
Nói xong, anh nhanh chóng tiếp tục cường bạo trên đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp ấy.
* Cô gái ...
Xin người hãy trả lời anh rằng
Trong trái tim em có vị trí của anh không ?
Nhìn em cười, nhìn em nói, nhìn cái sự nhẹ nhàng của em mà trái tim anh như loạn nhịp
Xin em, đừng rơi xa anh nhé. Bởi vì khi mất nhau, trái tim anh mãi mãi sẽ không quên được em
Xin em, hãy bên anh ...
Xin em hãy dùng cái nhẹ nhàng ấm áp đó mà sưởi ấm cả cuộc đời anh ... *