Cầm 6 quyển sách trong tay, sau khi nghe giới thiệu xong, Trần Minh Quân liền thu chúng vào không gian châu.
Ánh sáng xanh lóe lên 2 lần, 6 quyển sách biến mất rồi xuất hiện trở lại.
Thầy Út còn tưởng bản thân bị hoa mắt thì đã nghe Trần Minh Quân nói
“Thưa thầy, cảm ơn thầy đã giới thiệu và cho mượn sách.
Con đã sao chép toàn bộ, xin trả lại bản chính lại cho thầy”
Thầy Út nghe nói thì mới hiểu thứ ánh sáng vừa lóe lên khi nãy là có thật.
“Xem ra ta đã quá xem thường tu sĩ rồi”
Trần Minh Quân và thầy Út trở ra phòng khách.
Từ lúc đi vào cho tới lúc đi ra cũng chỉ có vài phút.
Chờ thầy Út đã ngồi xuống, Trần Minh Quân liền nói
“Lần này rất cảm ơn chú Cố đã dẫn cháu đến đây gặp thầy Út.
Con cũng cảm ơn thầy Út đã không ngần ngại cho con mượn xem những quyển sách bí truyền vừa rồi.”
Chu Vọng Cố liền giơ tay lên ra hiệu không nên quá khách sáo rồi nói
“Cháu không cần quá để tâm, sự việc nghiêm trọng nên chú mới dẫn cháu đến đây.
Bình thường thì chú sẽ không làm vậy, bởi vì sư phụ đã thoái ẩn vì bệnh tim, ta không muốn ông ấy phải lao tâm nữa”
Thầy Út nói với Chu Vọng Cố
“Chuyện này con làm không sai, cứu người là trên hết.
Nếu anh bạn này có thể ngăn cản được Ký Ức Thú, chút chuyện này có đáng là gì”
Trần Minh Quân nhìn thầy trò 2 người mà vô cùng cảm động.
Bên cạnh những người lòng dạ tham lam độc ác thì vẫn luôn có những con người lương thiện âm thầm ra sức cho đời.
Hắn mỉm cười rồi nói tiếp
“Để tỏ lòng biết ơn, cũng đồng thời vì báo đáp 2 người.
Con sẽ tặng cho 2 người một cơ duyên.
Nhưng trước tiên, con muốn hỏi mượn chú Cố lá bùa liệt hồn để nghiên cứu, hy vọng sớm tìm được thứ cháu muốn tìm”
Chu Vọng Cố liền lấy ra hộp ngọc thạch chứa lá bùa liệt hồn rồi đưa cho Trần Minh Quân và nói
“Cháu cứ cầm lấy, sau vụ việc ở hồ Văn Thủy, chú cảm thấy những lần siêu độ trước đây của mình đã không xác định rõ đúng hay sai nữa.
Càng không biết đã có bao nhiêu oan hồn đã phải ôm hận mà tiêu tan dưới tay của chú.
Thật đúng là ngu dốt cộng với nhiệt tình sẽ sinh ra phá hoại mà”
Trần Minh Quân nghe vậy thì hơi cảm thấy có lỗi.
Hắn đã vô tình làm tổn thương lòng tự trọng của Chu Vọng Cố.
Nếu bản thân một người cả đời đi làm việc thiện, đến cuối cùng lại biết được việc mình làm là hại người.
Cái cảm giác đó làm sao mà dễ chịu cho được.
Nhưng mà, nếu suy nghĩ kỹ thì Chu Vọng Cố siêu độ những hồn ma đó cũng không phải sai hoàn toàn.
Bởi vì sớm hay muộn thì chúng cũng sẽ mất đi ý thức và tấn công người sống.
Trần Minh Quân bước đến đối diện Chu Vọng Cố, sau đó nghiêm chỉnh nói
“Chú Cố, không phải tu sĩ nào cũng có thể giao tiếp với hồn ma đâu.
Còn một chuyện chú không biết, bất cứ hồn ma nào cũng có thời gian tồn tại hữu hạn.
Ở thời điểm sắp biến mất, các hồn ma đều sẽ mất đi ý thức và sẽ tấn công người sống.
Chắc chú cũng biết bóng đè hay ma nhập rồi, hầu hết đều là hồn ma sắp tan biến gây ra”
Hắn dừng lại một chút rồi khẳng định tiếp
“Cho nên, việc chú làm chẳng có gì sai cả đâu.
Khi các hồn ma quấy phá nhân gian thì người ta mới mời chú đến giúp.
Cho nên cháu tin chắc rằng, số hồn ma chú đã siêu độ hầu hết đều đã mất đi ý thức rồi”
Chu Vọng Cố hiểu là Trần Minh Quân đang an ủi mình.
Lời Trần Minh Quân nói cũng rất có lý.
Ông thở dài một hơi như đã trút đi gánh nặng tâm lý rồi nói
“Cảm ơn cháu, cháu cầm lấy lá bùa đi.
Nhanh tìm hiểu còn ngăn chặn Ký Ức Thú tiếp tục hại người”
Trần Minh Quân thấy Chu Vọng Cố đã vượt qua được nút thắt tâm lý thì tươi cười.
Hắn cầm lấy cái hộp cẩm thạch rồi nói nhanh
“Tiếp theo đây con sẽ đem cơ duyên đến cho 2 người, hãy bình tĩnh, đừng sợ!”
Nói xong thì hắn cưỡng ép khống chế 2 người và đưa vào không gian châu.
Với thần niệm hùng mạnh của hắn bây giờ, Linh Đồ trở xuống sẽ không có cơ hội phản kháng.
Nhất Tinh và Nhị Tinh Linh Sĩ có hộ thân linh khí, nhưng cũng chỉ kháng cự được một thời gian ngắn mà thôi.
Tam Tinh Linh Sĩ thì hắn chưa từng diện kiến, cho nên không biết được.
Chu Vọng Cố và thầy Út chỉ cảm thấy toàn thân bị đông cứng.
Sau đó tầm nhìn biến đổi thì đã thấy bản thân ở một chỗ xa lạ.
Trần Minh Quân liền xuất hiện trước mặt 2 người rồi nói
“Thầy Út, chú Cố, hai người không cần hoảng sợ, cũng không cần lo lắng về nơi này.
Cháu đưa 2 người đến đây là để giúp 2 người luyện thể.
Chuyện cụ thể thì giải thích rất dài dòng, 2 người chỉ cần tin cháu là được, chuyện này rất tốt cho thân thể của 2 người”
Mặc dù có chút kinh sợ, nhưng thầy Út vẫn tin vào cảm giác của ông.
Từ con người Trần Minh Quân, ông không cảm nhận được một chút tà ác nào.
“Ta cũng đã bước nửa chân vào quan tài rồi, có gì mà sợ chứ? Con muốn làm gì cứ làm, lão già ta sẽ phối hợp”
“Chú cũng tin cháu, cháu muốn chú làm gì thì cứ nói”
Trần Minh Quân mỉm cười đáp lại
“Kế tiếp, 2 người sẽ được đưa tới 2 căn phòng, mỗi người sẽ được phát một viên thuốc, chỉ cần uống vào, sau đó cởi hết quần áo ra, rồi nhảy vào bồn nước thả lỏng tinh thần là được.
Đúng 6 tiếng sau con sẽ đưa 2 người trở lại nhà.”
Chu Vọng Cố và thầy Út gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đúng như Trần Minh Quân nói, bọn họ được đưa tới một căn phòng riêng, trước mặt lơ lửng một viên thuốc.
Cả 2 đều không chút chần chừ, cầm lấy viên thuốc uống vào, cởi quần áo ra và ngồi vào thùng nước kế bên, kế tiếp thì nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếp theo sẽ là phần việc của Hư Linh.
Trần Minh Quân thì tranh thủ thời gian để nghiên cứu bùa chú.
Sự việc vô cùng cấp bách, hắn muốn thử vận may, biết đâu trong những quyển sách này hắn sẽ nhìn ra cách.
Dù không có căn cứ nào có thể khẳng định bùa chú sẽ có ích, kiến thức về tu luyện thì đã khẳng định bó tay.
Cho nên tìm kiếm ở một lĩnh vực xa lạ thì không có gì là ngu ngốc cả.
…
Trần Minh Quân đi đến hoang đảo
Hắn nhắm mắt thiền định khoảng 5 phút
Mục đích là để xua tan hết tất cả suy nghĩ, tất cả lo lắng và mọi sự vật khác.
Sau đó, hắn mở cái hộp cẩm thạch ra.
Một lá bùa đã tương đối ố vàng do năm tháng nằm yên lặng bên trong đó.
Lá bùa vừa xuất hiện thì 3 linh hồn thể của Trần Minh Quân lập tức như gặp phải thiên địch, đang thể hiện sự thù địch và chán ghét vô cùng rõ ràng.
Nhưng cảm giác này bị Trần Minh Quân trấn áp rất nhanh.
Hắn có tâm cảnh như gương, chỉ cần không vượt quá sức chịu đựng của mặt gương thì hắn đều có thể khống chế.
Lúc còn ở hồ Văn Thủy, Trần Minh Quân chỉ quan sát sơ qua.
Còn bây giờ thì hắn muốn tra xét thật kỹ càng.
Thần niệm của hắn tràn ra, rồi tập trung quan sát lá bùa, cố gắng mò tìm ra thứ gì đã làm năng lượng linh hồn phải tránh xa.
Thần niệm của hắn vừa phải chống lại lực bài xích vừa phải cố gắng quan sát và cảm nhận.
Thời gian cứ trôi qua, hắn giống như người mù sờ loạn, hoàn toàn không tìm ra được một chút đầu mối thông tin nào cả.
1 giờ sau,
2 giờ sau,
3 giờ sau,
Trên trán Trần Minh Quân đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
Hắn đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, rất lâu rồi hắn mới có cảm giác mệt mỏi vì tiêu hao tinh thần lực.
Trần Minh Quân đành phải dừng lại để hồi phục tinh thần lực.
“Xem ra thần niệm của ta chưa đủ mạnh để phân tích thứ lực lượng này”
Trần Minh Quân định tạm thời gác chuyện này qua một bên, nhưng hắn chợt nhớ tới Vạn Vật Hóa Âm Dương.
“Nếu dùng Vạn Vật Hóa Âm Dương mà vẫn không thu được kết quả gì thì sẽ mất luôn lá bùa.
Chuyện luyện chế lại thành công hay không còn chưa biết được.
Có nên thử hay không đây?”
Hắn tự lẩm bẩm một mình
“Vạn Vật Hóa Âm Dương”
“Vạn Vật Hóa Âm Dương”
“Cái gì cũng có 2 mặt m và Dương, thường thì sẽ bài xích lẫn nhau”
“Âm Dương cân bằng nghĩa là lực bài xích vừa đủ để triệt tiêu nhau”
“Như vậy … cái gì sẽ đối nghịch với linh hồn? Linh hồn, còn gọi là âm hồn, không sai, chính là âm hồn.
Hồn thì âm, vậy còn dương của nó là gì?”
“Liệu có tồn tại thứ gì gọi là dương hồn hay không?”
Trần Minh Quân hỏi Hư Linh
“Hư Linh, ta muốn dùng linh hồn thể tiếp xúc để cảm nhận.
Người hãy chú ý quan sát, có gì bất thường thì ra tay trợ giúp ta”
“Vâng thưa chủ nhân”
Linh hồn thể không phải nguyên thần, bởi vì linh hồn thể của Trần Minh Quân cường đại nên mới có khả năng rời khỏi thân thể trong thời gian ngắn.
Cường đại cũng không thể sánh được với nguyên thần, có chút sơ suất thì rất dễ gặp nguy hiểm tử vong,
Trần Minh Quân lùi ý thức vào trong linh hồn.
Sau đó cả 3 linh hồn thể đồng thời rời khỏi thân thể.
Vừa ra khỏi thân thể thì 3 linh hồn thể chia làm 3 hướng khác nhau tiếp cận bùa liệt hồn.
Khi đến một khoảng cách đủ gần thì dừng lại.
Trần Minh Quân phóng xuất linh hồn lực thuần túy về phía bùa liệt hồn.
Liền ra tay thì đã gặp ngay một loại lực lượng bài xích ngược lại, linh hồn lực cũng bị tiêu hủy nhanh chóng ở chỗ giao nhau.
Trần Minh Quân tăng dần cường độ linh hồn lực lên, theo cường độ dần tăng lên, lực bài xích từ từ nhỏ lại.
Số lượng linh hồn lực bị tiêu hủy cũng giảm dần.
Qua một lúc sau, Trần Minh Quân không tiếp tục tăng linh hồn lực lên nữa.
Bởi vì trạng thái lúc này đã cân bằng.
Hắn đã không còn cảm thấy lực bài xích, chỗ giao nhau giữa 2 lực lượng cũng giảm tiêu hao rất nhiều.
Vẫn có tiêu hao, nhưng không đáng kể..