Thất Sơn Tiên Môn


Cổ Thanh Nguyệt nghe đằng sau có tiếng người nói chuyện thì quay lại nhìn.

Khi thấy đó là Trần Minh Quân thì cô mỉm cười.
Cô cười một cách ngây ngốc, một kiểu cười tự giễu chính bản thân cô.

Được một lúc thì cô lắc đầu rồi tự nói một mình.
“Thì ra mình đã bị ảo giác nặng tới như vậy.

Vừa nghĩ tới thì liền xuất hiện.

Xem ra phải cố gắng sống thực tế hơn thôi.

Mỗi ngày đều mơ tưởng chuyện viển vông, bảo sao không gặp ảo giác”
Cổ Thanh Nguyệt đã tin chắc là cô đang bị ảo giác.

Trần Minh Quân là một nhân vật do bản thân cô tưởng tượng ra, lý do là vì cô quá đam mê tiên hiệp, thường xuyên ước muốn chuyện tu luyện trở thành sự thật.
Cô nhìn thẳng vào mắt Trần Minh Quân, ngắm nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Chỉ thiếu mỗi chuyện sờ thử nữa thôi.

Sau khi nhìn đủ thì cô lại tự nói.
“Tuy chỉ là ảo mộng, nhưng không thể không công nhận, mình tưởng tượng ra nhân vật cũng khá là đẹp trai đó chứ! Nhưng đáng tiếc, chỉ là ảo giác mà thôi”
Nói xong thì cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, điều hòa tâm tình.

Cô tin rằng, khi cô mở mắt ra, Trần Minh Quân sẽ không còn nữa.
Trần Minh Quân thì vẻ mặt đầy nghi hoặc, hắn không khỏi âm thầm nghĩ
“Không lẽ vì chờ cả đêm nên đầu óc cô gái này đã có vấn đề rồi?”
Cổ Thanh Nguyệt hoàn thành các bước hít thở và thả lỏng thì từ từ mở mắt ra.

Nhưng mọi việc không giống như cô nghĩ, Trần Minh Quân vẫn đứng ở đó, đang dùng một bộ mặt đầy hoài nghi nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng có cái vẻ mặt “không hiểu chuyện gì”
Cổ Thanh Nguyệt nhanh tay tát lên mặt Trần Minh Quân một cái.

Một âm thanh chát chúa vang lên, Trần Minh Quân thấy Cổ Thanh Nguyệt tay, nhưng hắn không ngăn cản.
Ăn một cái tát đối với Trần Minh Quân mà nói là không có ý nghĩa gì, chút đau đớn cũng không có.

Chỉ nghe hắn nói
“Tát một cái chắc cô đã hả giận rồi chứ? Một lần nữa, tôi rất lấy làm áy náy, ai mà ngờ cô lại cứ như vậy chờ cả một đêm cơ chứ?”

Cổ Thanh Nguyệt lúc này vô cùng sửng sờ, cô buột miệng nói một câu
“Hả? Anh, anh là người thật sao?”
Trần Minh Quân lại càng thêm nghi hoặc, hắn đưa tay gãi gãi cầm rồi nói
“Ừ, về mặt lý thuyết thì tôi đúng là người”
“Về mặt lý thuyết là ý gì?”
Trần Minh Quân xua tay nói
“Không có gì đâu, cô đừng để ý.

Tôi là người bằng xương bằng thịt đây.

Tôi quay lại để hỏi cô, cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
Cổ Thanh Nguyệt nghe hỏi thì cũng thành thật trả lời
“Tôi thấy hơi mệt vì mất ngủ, nhưng cũng không có vấn đề gì?”
Sao đó, cô bổng nhớ đến chuyện chính sự, rồi liền nhào tới cầm hai tay của Trần Minh Quân, miệng thì hỏi liên tục.
“Này anh, nói như vậy, những gì tôi thấy đều là thật? Anh là thật? Hôm qua anh lơ lửng bên trên trường THPT Cà Mau là thật? Cái con mèo đáng sợ kia tấn công tôi cũng là thật? Rồi chuyện anh bay đến cứu tôi và bay đi cũng là thật?”
Trần Minh Quân thấy Cổ Thanh Nguyệt kích động như vậy thì cũng hơi lấy làm bối rối.

Sau đó thì liền châu mày, hắn trấn an Cổ Thanh Nguyệt.
“Này cô, trước tiên xin hãy bình tĩnh có được không?”
Cổ Thanh Nguyệt thấy bản thân đã quá kích động nên xấu hổ rút tay lại, rồi ngượng ngùng nói
“Thật..

thật là xin lỗi, tôi quá kích động nên hơi mất khống chế”
Trần Minh Quân nhìn thẳng vào mắt Cổ Thanh Nguyệt rồi hỏi một câu hết sức nghiêm túc
“Ngày hôm qua, tại trường THPT Cà Mau, cô nói là cô nhìn thấy tôi?”
Cổ Thanh Nguyệt gật đầu đáp
“Đúng vậy, lúc đó tôi đang dẫn chương trình truyền hình trực tiếp.

Khi vừa giới thiệu xong, tôi quay lại thì nhìn thấy anh xuất hiện và đứng ở trên không.

Một lúc sau thì anh biến mất.

Bởi vì không có ai khác thấy anh, cho nên tôi còn tưởng bản thân bị ảo giác”
Trần Minh Quân càng nhíu mày chặt hơn, hắn dùng thần niệm thâm dò tu vi của Cổ Thanh Nguyệt.

Khi biết chắc chắn Cổ Thanh Nguyệt chỉ là một người phàm thì liền truyền âm hỏi Hư Linh.
“Hư Linh, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cô gái này có thể nhìn thấu thần thức phong tỏa của ngươi?”
“Bẩm chủ nhân, ta cũng không hiểu.


Nếu đối phương có tu vi lục tinh linh sĩ trở lên thì rất dễ hiểu.

Nhưng một người phàm thì đúng là ta chưa gặp bao giờ.”
“Chuyện đó thì cần gì phải nói, ta cũng tự biết mà!”
Trao đổi ngắn gọn với Hư Linh xong thì Trần Minh Quân nhìn Cổ Thanh Nguyệt rồi nói
“Thật ngại quá, tôi có thể nhờ cô xác nhận giúp tôi một chuyện được không?”
Cổ Thanh Nguyệt vui mừng đáp
“Tất nhiên là được, anh nói đi, chuyện gì cần tôi giúp?”
Trần Minh Quân yêu cầu Hư Linh tạo một vùng thần thức phong tỏa ở sát bên cạnh.

Sau đó, hắn cho Chu Vọng Cố xuất hiện bên trong vùng phong tỏa này.
Trần Minh Quân chưa kịp nói gì thì Cổ Thanh Nguyệt đã bị giật mình lùi lại và la lên
“Á á á…”
Tự nhiên có một người xuất hiện từ hư không, bất cứ người nào cũng đều sẽ giật mình.

Nhìn biểu cảm của Cổ Thanh Nguyệt, Trần Minh Quân đã có đáp án.

Cổ Thanh Nguyệt không bị thần thức phong tỏa ảnh hưởng.
“Đừng sợ, đây là chú Cố, là một người tốt”
Cổ Thanh Nguyệt chỉ hơi chút giật mình, chứ cũng không phải quá hoảng sợ.

Nghe Trần Minh Quân nói thì cô đã bình tĩnh lại.

Cố gật đầu với Chu Vọng Cố và nói
“Xin chào chú Cố!”
“Chào cháu, xin lỗi đã làm cháu hoảng sợ.

Chú nghe nói cháu bị ký ức thú tấn công, rất vui vì cháu không sao?”
Cổ Thanh Nguyệt hỏi ngược lại.
“Ký ức thú là gì vậy chú?”
“Chính là con vật đã tấn công cháu đêm hôm qua”
“Hả? Ý chú nói là cái con mèo đen to như con chó đó sao? Nó không phải là một con mèo sao?”
Trần Minh Quân lên tiếng chặn ngang
“Chú Cố, chúng ta đi thôi, chuyện này chắc là đã kết thúc rồi”
Hắn lại nói với Cổ Thanh Nguyệt
“Xin lỗi, nếu không còn chuyện gì, chúng tôi phải đi trước”

Cổ Thanh Nguyệt nghe Trần Minh Quân muốn đi thì liền vội nói
“Khoan đã, anh không phải nói là cần tôi giúp xác nhận chuyện gì sao?”
Trần Minh Quân nhìn cô rồi nói
“Chuyện tôi cần xác nhận là cô có thể nhìn thấy chú Cố không? Cho nên việc đã xong rồi.”
Cổ Thanh Nguyệt nghe nói như thế thì không hiểu gì.

Người đứng to đùng ra đó thì ai mà không nhìn thấy.

Nhưng cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cô sợ Trần Minh Quân bỏ đi thì sẽ không bao giờ gặp lại hắn được nữa.

Đồng nghĩa với việc bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với tu chân.
Cô hơi ấp úng nói
“Trước khi anh đi, anh có thể cho tôi biết, anh có phải một tu chân giả không?”
Trần Minh Quân nghe hỏi thì cũng không suy nghĩ nhiều, hắn cũng không có ý định tuân thủ quy tắc của Á Lạp Thần, cho nên hắn liền trả lời.
“Tôi đúng là một người tu luyện, không phải kiểu tu chân như tiểu thuyết, nhưng mà nói cho cùng thì cũng không có gì khác nhau nhiều”
Cổ Thanh Nguyệt nghe một câu xác nhận thì đầu óc như muốn nổ tung vì vui mừng.

Ai đam mê tiên hiệp khi biết có thể tu luyện thì điều sẽ khó lòng khống chế được vui sướng trong lòng.
Nhưng! Sau vui mừng là lo lắng, trong thế giới tu chân, bí mật tu luyện là bất truyền người ngoài.

Cổ Thanh Nguyệt nói một cách ngại ngùng với Trần Minh Quân
“Tôi,..

tôi, … tôi muốn hỏi là … tôi, tôi, …”
Cô cứ tôi, tôi mãi mà không nói được câu nào.

Trần Minh Quân sao không nhìn ra ý đồ của cô gái này.

Hắn thấy cô khó nói nên liền nói thay cho cô.

“Nếu cô muốn tu luyện, cũng không phải là không thể.

Tôi có thể cho cô cơ hội gia nhập tông môn của tôi.

Nhưng chỉ là cơ hội, có vượt qua được hay không là do bản thân cô.”
Vừa nói xong thì hắn xuất ra một cái thẻ bài linh hồn giao cho Cổ Thanh Nguyệt.

“Cô hãy trở về thu xếp chuyện gia đình và công việc trong thế tục.

Khi nào sẵn sàng thì đặt thẻ bài lên trán và gọi tên tôi.

Tôi tên là Trần Minh Quân.”
Thẻ bài vừa tới tay Cổ Thanh Nguyệt thì hắn đã cùng Chu Vọng Cố bay đi.

Dĩ nhiên là bên trong thân thức phong tỏa.

Cổ Thanh Nguyệt nhìn bóng lưng Trần Minh Quân và Chu Vọng Cố đang bay đi trên trời cao, đến khi bóng dáng của 2 người hoàn toàn biến mất thì mới thôi.
Cô nhìn thẻ bài trên tay, sau đó cầm lấy thật chặt, giống như sợ sẽ làm mất nó.

Ánh mắt của cô tràn ngập lửa nóng và quyết tâm.

Sau đó, cô rời khỏi công viên, gọi một chiếc taxi để trở lại khách sạn.

Ở bên trên không trung, Trần Minh Quân đang dẫn Chu Vọng Cố bay về hướng cửa sông Ông Đốc.

Hắn muốn xem hậu quả do hắn gây ra cho quân đội nước nhà có lớn quá không.

Trong lúc đang bay thì hắn trao đổi với Hư Linh.
“Ngươi nghĩ sao về cô gái khi nãy?”
“Chủ nhân, có khả năng là một loại tiên thiên thể chất đặc thù về mắt.

Ta chưa từng gặp qua nên không thể lý giải được.”
“Lại tiên thiên thể chất đặc thù, cái này có thể gọi là Thiên Nhãn không? Nghe thật oách”
“Chủ nhân, tiên thiên thể chất thường có rất nhiều công dụng.

Hiện tại, ngài chỉ biết một khả năng của cô ta mà thôi.

Nếu tập trung nghiên cứu, sẽ còn nhiều công dụng khác nữa.”
“Ừ, nếu cô ta gia nhập tông môn, ta sẽ chú ý một chút”
Trao đổi xong với Hư Linh thì Trần Minh Quân hỏi Chu Vọng Cố
“Chú Cố, ở Cà Mau này, chú có nghe qua câu chuyện nhân gian nào mang tính thần bí không? Ví dụ như chuyện linh thiên, quỷ thần, …”
Chu Vọng Cố nghe Trần Minh Quân hỏi thì hơi suy nghĩ, sau đó ông trả lời
“Chuyện linh thiên nhỏ ở nhiều nơi thì có rất nhiều, nhưng chú không có để ý lắm nên không nhớ nhiều.

Đa số là do các hồn ma quấy phá mà ra thôi.

Nhưng nói về truyền thuyết thì có một cái, chính là truyền thuyết về nguồn gốc của đầm Thị Tường”
Trần Minh Quân nghe có truyền thuyết nhân gian thì hết sức hứng thú, hắn liền hỏi nhanh
“Chú nhanh kể cháu nghe thử xem”
Chu Vọng Cố cười ha hả rồi nói
“Chuyện cũng không có dài dòng gì đâu.

Nhân gian kể rằng, không biết là vào thời xa xưa cỡ nào, lúc đó, Chúa Hổ có ý với công chúa vua Thủy Tề, nhưng bị vua Thủy Tề từ chối.

Chúa Hổ liền sinh ra hận thù, lệnh cho chim trời lấy đá lấp biển.

Lúc bấy giờ, có một người can đảm, dám đứng ra đánh đuổi đàn chim, đó chính là bà Tường.

Nhờ vậy mà đầm mới còn giữ lại, về sau thì được dân gọi là đầm Thị Tường, mục đích là để tưởng nhớ công lao đuổi chim của bà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận